Chương 228: Tập Thể Dục Buổi Sáng

Sáng sớm...

Khi ánh mặt trời còn chưa kịp ló dạng, vô số quân nhân đã phải rời giường chấp hành nhiệm vụ.

Dĩ nhiên, nhiệm vụ của họ không gì khác chính là “mời” những người chơi cao cấp đang trú ngụ tại ngoại thành Vũng Hải đến dự “buổi tiệc thân mật” tại phủ thành chủ...

Đây là sắc lệnh mà Lôi Thành, tổng chỉ huy Vũng Hải vừa bang ra hôm qua.

Tuy nhiên thực tế nó đã được trù tính từ trước, thế nên không người chơi cao cấp nào kịp trở tay, chỉ có thể ngoan ngoan dưới sự “hộ tổng” của không ít quân nhân đến phủ thành chủ.

Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ...

Đó không ai khác chính là những người chơi cao cấp sớm đã tìm được nơi nương tự.

Thế nên họ không cần ai phải đến hỏi thâm cũng sẽ theo chủ của mình đến phủ thành chủ, điển hình nhất chính là Trần Lâm...

...

Chỉ là lúc này trên tầng một của toà nhà.

Những tiến rên rĩ gợi tình lại không ngừng vang vọng trong căn phong lớn.

Trên chiếc giường lớn đặc giữa phòng.

Phương Tuyết không một mảnh vải che thân hoàn toàn phơi bày thân hình quyến rũ mê người như một con mẫu cẩu nằm bò trên giường, cập mông tròn trịa trắng bóc cùng âm hộ đỏ hồng lông lá phơi bày trước ánh nắng ban mai.

Phía sau Phương Tuyết, không ai khác chính là Trần Lâm cũng trần như nhộng, côn thịt lông lá ướt đẫm dâm thủy không ngừng ra ra vào vào âm hộ đỏ hồng ướt ác của Phương Tuyết mà nhấp phầm phập.

Hai bộ phân sinh dục lầy lội dâm thủy cứ thế va vào nhau phát ra những tiếng bạch... bạch... giòn tan...

Dâm thủy trông suốt như thủy tinh không ngừng rĩ ra qua mỗi cú nhấp rồi rơi xuống một cái âm hộ đỏ hồng khác cũng nở rộ không kém.

Nằm ngay dưới người Phương Tuyết, không ai khác chính là em gái của nàng Phương Ngân.

Lúc này Phương Ngân cũng không khác hai người kia là mấy, cũng hoàn toàn trần chuồng.

Cơ thể thiểu nữ trắng ngần đầy sức sống lộ ra không chút giấu giếm, cập ngực sữa to tròn lấm tấm mồ hôi phập phồng theo nhịp thở.

Khuôn mặt cũng ướt đẫm mồ hôi không kép thiếp đi vì lao lực.

Bởi lẽ phía dưới, âm hộ của nàng cũng đã sưng lên đỏ ửng, dâm thủy lầy lội ướt cả một mảnh đùi đẹp...

Không cần nghĩ nhiều cũng biết, Phương Ngân đã trải qua những gì và hung thủ không ai khác chính là Trần Lâm đang say mê ra sức với âm hộ của chị gái nàng.

Trông thấy thảm trạng của em gái, Phương Tuyết không nhịn được liếc nhìn Trần Lâm phía sau rên rĩ nói.

- Ưm... ưm... ngài thật là xấu xa... mới sáng sớm đã... đã hành hạ chị em ta...

- Đêm... ahhh đêm qua... chưa đủ sao... ahhh

Ép người lên ra trước liếp láp tấm lưng trần ướt đẫm mồ hội của Phương Tuyết khiến nàng đè lên người Phương Ngân phía dưới.

Trần Lâm liếm dọc sống lương của Phương Tuyết khiến nàng rùng mình rồi khẽ cười nói.

- Tại sao lại trách ta, có trách thì chỉ có thế trách mấy tên quân nhân kia làm ta thức giấc...

Hôm qua về nhà mới, thế nên Trần Lâm quyết định bắn mấy phát ăn mừng.

Thế nên Trần Lâm sẽ không thức sớm đến vậy, chỉ là động tỉnh bên ngoài quả lớn khiến Trần Lâm thức giậc.

Tuy không ai đến đây “mời” nhưng Trần Lâm đã bị đánh thức rồi thì rất khó ngủ lại được.

Ví thế huyết tổ đại nhân quyết định tập thể dục buổi sáng nhằm tăng cường sức khỏe.

Chỉ tội cho hai chị em Phương Tuyết, bị hành hạ cả đêm sáng sớm cũng không được yến phải tập thể dục cùng cậu...

Bất chợt cửa phòng bị mở tung ra, Thu Thảo vội vàng chạy vào báo cáo.

Tuy nhiên, khi trông thấy cảnh dâm loạn trước mặt, Thu Thảo không nhịn được hừ lạnh thầm mắn tên nào đó một tiếng hôn quân vô đạo...

May thay Thu Thảo cũng là một người biết nặng nhẹ, mặc kệ hai tên đang dính lẹo với nhau kia nhanh chóng báo cáo.

- Đại nhân, Liễu phu nhân đã đến, đang chờ bên dưới...

- Ngài có thể... nhanh hơn được không...

Tuy nhiên, Trần Lâm lại là một người không hề biết nặng nhẹ là gì vẫn tiếp tục nhấp điều điều, côn thịt lông lá không ngừng ra vào âm hộ ẩm ướt của Phương Tuyết, dâm thủy tuông ra ướt cả lớp lông mao của cả hai.

Thấy tên hôn quân kia không hề để ý để mình chỉ châm lo chuyện bếp núc...

Hiền như Thu Thảo cũng nhịn không được gân xanh nổi lên, ánh mắt đầy sát khí nhìn Trần Lâm...

May thay Phương Tuyết đã nhận thấy có người đến vội vàng cầu khẩn...

- Ahh... Đại nhân... có người...

- Ahhh... aaaa

Tuy nhiên, khi Phương Tuyết chưa kịp nói hết câu, Trần Lâm đã vỗ mạnh lên mông của nàng để lại một dấu tay đỏ hồng nổi bật trên làn da trắng tinh của nàng rồi lạnh giọng ra hỏi...

- Nàng vừa gọi ta là gì?

- Chủ nhân... tiểu nô biết lỗi...

Phương Tuyết vô cùng nhanh chóng nói, ánh mắt cầu hoang liếc nhìn Trần Lâm, còn chuyện khác tính sau.

Đâm mạnh côn thịt vào sâu trong âm hộ của Phương Tuyết đến tận tử cung khiến nàng rên lên một tiếng sướng khoái...

Trần Lâm mới quay đầu nhìn lại Thu Thảo cười nói.

- Nàng tìm ta có việc gì?

Thấy tên kia giả nai, Thu Thảo rất muốn tiến lên bóp cổ hắn nhưng đánh không lại nên chỉ đành ngoan ngoãn trả lời.

- Đại nhân, Liễu phu nhân đang chờ bên dưới muốn cùng ngài đến phủ thành chủ...

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp đã đến, Trần Lâm làm quái gì phải nể mặt nàng ta chỉ nhếch mép cười nói.

- Chuyện của nhân loại liên quan quái gì đến huyết tộc ta...

- Tuy nhiên nếu muốn ta nhanh hơn thì phải xem ở nàng rồi...

Liếc mắt nhìn Trần Lâm, Thu Thảo không nhịn được hừ lạnh thầm mắng hôn quân.

Nhưng Thu Thải vẫn chầm chậm tiến đến bò lên giường rồi hôn lên môi Trần Lâm.

Hai người cứ thế trao cho nhau những nụ hôn ướt át.

Chỉ tội cho Liễu Mộng Điệp cất công đến sớm nhưng vì một vài nguyên nhân khác quan lại phải ngồi chờ dưới đại sảnh.

May thay, khi Liễu phu nhân sắp phát hỏa đốt cháy cả căn nhà này thì rốt cuộc Trần Lâm và Thu Thảo cũng bước xuống đại sảnh, khiến cho không phải Liễu Mộng Điệp mà là Yến Nhi đang tiếp chuyện với nàng khẽ thở ra một hơi.

- Sau này những chuyện như tiếp khách kiếu này nên để cho mẫu thân làm, còn mình thi đi gọi đại nhân thì hơn...

Yếu Nhi dại dột thầm nghĩ.

Liếc nhìn Liễu Mộng Điệp lúc này mặt đã đen như đít nồi.

Trần Lâm như không có chuyện gì mỉm cười nói.

- Chào buổi sáng, tỷ đến thật là sớm nha...

Nghe Trần Lâm như không có chuyện gì nói, Liễu Mộng Điệp lại càng tức lạnh giọng nói.

- Ngươi nên chào buổi trưa thì đúng hơn...

Dĩ nhiên hiện tại vẫn là sáng sớm, Liễu Mộng Điệp chỉ nói móc Trần Lâm vì đã cho nàng đợi quá lâu mà thôi.

Khẽ cười làm lành, Trần Lâm vô cùng thân sĩ chắp tay cười nói.

- Ta bận chút chuyện cần phải bàn giao, để tỷ đợi lâu thật là có lỗi...

- Yên tâm sau này ta nhất đình “bù đắp” thỏa đáng...

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp vẫn hậm hực hừ lạnh nói.

- Đi thôi, ta không muốn là người đến trễ đâu.

Thấy thế Trần Lâm chỉ cười cười liếc nhìn Yến Nhi nói.

- Nàng cũng hai chị em Phương Tuyết ở nhà trông nhà...

- Nhớ làm những việc ta dặn...

Nói xong Trần Lâm cùng Thu Thảo đi theo Liễu Mộng Điệp đến dự “hồng môn yến” của phủ thành chủ...

Dĩ nhiên là “hồng môn yến” của người khác không phải của Trần Lâm.

Nhìn thấy Trần Lâm đi xa, Yếu Nhi không nhịn được thở dài tiến lên lầu gọi hai chị em Phương Tuyết...

Rất nhanh ba người Trần Lâm đã đến phủ thành chủ...

Chỉ là lúc này phủ thành chủ được bảo vệ, hay nói đúng hơn là canh gác vô cùng cẩn mật.

Bao quanh phủ thành chủ là mấy trăm quân nhân tay cầm súng trường tuần tra xung quanh, không cho bất kỳ ai không phận sự đến gần, cũng như những người bên trong muốn bỏ chạy...

Quả là hồng môn yến, bước vào rồi thì rất có thể không còn mạng bước ra.

Từ phía xa, Trần Lâm hoàn toàn có thể trông thấy không ít người bị các quân nhân áp giải... à nhằm... mời đến phủ thành chủ.

Dĩ nhiên, họ đều là những người chơi cấp độ cao, chỉ là không phải người chơi cấp độ cao nào cũng có thể miễn dịch súng đạn cấp thấp như Trần Lâm. Huống hồ súng mà các quân nhân đang dùng kia cũng không phải tầm thường. Ngoài ra còn có ba Ngô Bình, Ngô Phạm và Thái Trọng trấn giữ...

Với lực lượng như vậy nếu thật sự muốn chạy, cả ngoại thành này chỉ sợ cũng chỉ có mình Trần Lâm có khả năng đó, không chỉ đám người kia mà đến cả đám người Thu Thảo rõ ràng cũng không có khả năng...

- Xem ra Vũng Hải chuẩn bị rất kỹ nha...

Trần Lâm cười như không cười nói.

Nghe thấy thế Thu Thảo đã nguôi giận gật gật đầu nói.

- Phải, biến số của người chơi cao cấp quá nhiều...

- Vũng Hải nhất định phải nắm lấy họ trong tay.

Khẽ trầm ngâm một lúc Trần Lâm có chút tò mò nói.

- Những nơi khác cũng như vậy sao?

Đây là vấn đề mà Trần Lâm rất quan tâm nhất.

Dù sao bản thân Trần Lâm cũng sắp đến pháo đại Viễn Đông, lở như đến đó cũng bị bắt gia nhập thế lực này nọ thì đúng là phiền phức...

Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp lại lắc đầu nói.

- Không có, những nơi khác tuy cũng có quản lý với người chơi, nhưng thoáng hơn chính sách lần này của Vũng Hải rất nhiều...

- Dù sao hai nơi kia đều là chiến trường, muốn cho người chơi tự do phát triển nhất có thể, còn hậu phương như Vũng Hải thì không.

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ gật đầu đồng ý.

Xét cho cùng Vũng Hãi thật sự là hậu phương chi viện cho Phần Thiên và nhất là pháo đài Viễn Đông.

Thế nên việc Vũng Hải xem trọng nhất là ổn định phát triển, nhiều người chơi cấp cao quá hình thành nên nhiều thế lực hổn tạp không phải là việc tốt với Vũng Hải.

Ngược lại, hai nơi kia lại trái ngược hoàn toàn.

Phần Thiên và Viễn Đông cần thật nhiều người chơi cao cấp nhất có thể để đối đầu với kẻ thù, không cần gia nhập quân đội chỉ cần ra ngoài đi săn, giết bớt hung thú hay thây ma đã là rất có lợi rồi. Thế nên chính sách của hai nơi kia là thoáng nhất có thể có người chơi tự do phát triển, chỉ cần không phạm pháp hay đúng hơn là phạm vào pháp luật của nơi đó là được.

Bất chợt khi Trần Lâm còn đang suy nghĩ thì hai nam nhân khá anh tuất chầm chậm tiến đến mỉm cười với Liễu Mộng Điệp.

- Chào buổi sáng, Liễu phu nhân...