Chương 227: Quyết Định Của Trần Lâm

Bỏ mặc cuộc diễn thuyết đầy nhiệt huyết của Lôi Thành tại tổng bộ Băng Thiên hội, lúc này có thể gọi là khu phế tích Băng Thiên hội.

Trần Lâm không giấu nổi vẽ ngạc nhiên, liếc nhìn toà nhà trước mặt.

Thật tế Trần Lâm chỉ nói chơi, nhưng không ngờ Liễu Mộng Điệp lại bỏ mặc Lôi Thành dẫn cậu đi chọn nhà thật.

Toà nhà này nằm khá xa khu biệt thự của Băng Thiên hội, nhưng cũng nằm trong trục đường chính của ngoại thành nên khá nhiều người qua lại.

Dĩ nhiên, tầm cỡ như Liễu Mộng Điệp, không có chuyện cho Trần Lâm một ngôi nhà đất, mà là một toà nhà bằng bê tông cốt thép hẳn hoi.

Toà nhà khá lớn, thuần một màu trắng, mang phong cách vừa hiện đại lại pha chút cổ kính với những cột tròn lớn trước cửa.

Về tổng thể toà nhà có một tầng trệt, một tầng lững có thể quan sát tầng trệt phía dưới và một tầng lầu trên cao, nhìn chung đây cũng là một công trình kiến trúc khá cao lớn của ngoại thành.

Nhưng đặc biệt nhất, toà nhà này còn có một tầng hầm nữa bên dưới phục vụ cho việc chứa đồ.

Nguyên nhân cho kiến trúc này rất đơn giản, toà nhà này trước kia một ngân hàng, sau này mới bị Liễu Mộng Điệp “mua lại” với giá không đồng.

Chỉ là rất nhanh chóng , Trần Lâm đã nhận ra toà nhà kia là bẫy của Liễu Mộng Điệp.

Bởi lẽ, trước cửa toà nhà kia là hai tên bảo vệ, khi vừa thấy Liễu Mộng Điệp đến, họ đã vội vàng mở cửa con nàng.

Rõ ràng toà nhà này là tư gia thuộc quyền sở hữu của Liễu Mộng Điệp, nếu Trần Lâm nhận nó thì không tránh khỏi hiềm nghi có quan hệ mờ ám với Liễu Mộng Điệp.

Tuy nhiên, Trần Lâm nào có quan tâm đến những chuyện vớ vẫn kia.

Mục đích của Trần Lâm chỉ có một, đó là tìm một nơi đủ lớn và cẩn mật để trích huyết mà thôi.

Dù sao bản thân cũng còn một nhóm tiểu đệ sắp đến tay, không thể cứ chui rúc trong ngôi nhà đất của Thu Thảo được.

Tiến vào trong đại sảnh...

Liễu Mộng Điệp tự nhiên như nhà của mình ngồi lên chiếc ghế dựa tại đặc tại đại sảnh cưới nói.

- Tiểu Trần Trần, ngươi thấy toà nhà này thế nào, có hài lòng không?

Khẽ liếc nhìn toà nhà một vòng, Trần Lâm không giấu nói vẽ ứng ý gật đầu nói.

- Hài lòng, đồ của tỷ đây cái gì ta cũng thấy hài lòng.

Nghe Trần Lâm nói thế, Liễu Mộng Điệp bật cười khanh khách như chuông nhạc, ánh mắt câu hồn liếc nhìn Trần Lâm từ đầu đến chân.

Trong mắt Liễu Mộng Điệp, điểm đặc biệt nhất của Trần Lâm không phải là sức mạnh mà là phách lực.

Rất dễ để nhận thấy toà nhà này là tư gia của Liễu Mộng Điệp.

Vậy mà Trần Lâm không hỏi một câu nói nhận là nhận, phải biết Liễu Mộng Điệp cũng có kẻ thù, thậm chí còn không ít, nếu Trần Lâm là người của nàng thì không nói nhưng từ đầu cậu đã từ chối.

Vậy mà Trần Lâm lại chấp nhận vì thứ mình thích rước thêm phiền toái vào người.

Như thế có thể thấy được, Trần Lâm một là tên ngu không biết tính toán, còn hai là Trần Lâm có lòng tin vào bản thân, không sợ bố con thằng nào.

Và hiển nhiên Liễu Mộng Điệp nghiên về phương án sau.

Chỉ là phách lực này không biết sẽ đưa Trần Lâm lại đỉnh cao của thế giới hay khiến cậu nhanh chóng xuống mồ mà thôi.

Khẽ trầm ngâm một lúc, Liễu Mộng Điệp liếc nhìn Trần Lâm nghiêm túc nói.

- Tiểu Trần Trần hay là ngươi gia nhập thế lực của ta đi.

- Vũng Hải rõ ràng là muốn thông qua việc này thanh trừng những tên người chơi cao cấp chạy lông nhông ngoài đường như ngươi...

Nghe Liễu Mộng Điệp đột nhiên chuyển về đề tài củ, Trần Lâm không khỏi nhíu mày trầm tư.

Liễu Mộng Điệp nói không sai.

Vũng Hải rõ ràng là cố tình lợi dụng chuyện này để quăng một mẻ lưỡi bắt hết những người chơi cao cấp về phục dưới trướng cho mình, những kẻ chống đối chỉ sợ sẽ bị Vũng Hải cho bay màu.

Dù sao mạt thế hàng lâm được một thời gian dài.

Nhân loại đã sớm nhận ra tầm quan trọng của những người chơi cao cấp, đó là một lực lượng mà Vũng Hải nhất định phải thu về dưới trướng của mình hoặc ít nhất rơi vào tay những thế lực phụ thuộc mình.

Thế nên Liễu Mộng Điệp hiện ra như một là thế lực khả dĩ nhất với tình hình hiện tại.

Nói về góc thì khỏi phải bàn.

Tuy không biết là ai đứng sau lưng nàng, nhưng có thể chắn chắn góc của Liễu Mộng Điệp bao to, việc nàng là ngươi duy nhất có thể tự do buôn bán súng ống đã chứng minh điều đó.

Thậm chí, thông qua cuộc nói chuyện trên mái nhà lúc trước, Trần Lâm có thể thấy được Liễu Mộng Điệp “bá” đến độ bằng mặt mà không bằng lòng với cả Thái Trọng và cả Lôi Thành.

Ngoài ra, tuy về mặt lý thuyết Liễu Mộng Điệp dưới quyền thành chủ phủ, nhưng trên thực tế nàng cũng giống như Ngô Phàm là một đơn vị hoàn toàn tách biệt, việc Thái Trọng muốn nàng xuất thủ phải một cái trả giá nào đó chính là minh chứng ràng nhất.

Thế nên, gia nhập vào thế lực của Liễu Mộng Điệp có thể xem như việc nhẹ, lương cao, lại không lo dính vào tranh đấu giữ tam đại thế lực ngoại thành.

Chỉ là Trần Lâm lại có cái khó của mình.

Về bản chất Trần Lâm gia nhập thế lực nào đều như nhau, dù sao cậu cũng sẽ bỏ đi, nên Trần Lâm không ngại chuyện đó.

Trần Lâm chỉ lo khi gia nhập vào một thế lực nào đó sẽ bị kẻ khác quản lý.

Đến lúc đó, vừa không được tự do hành động, vừa phải lo sợ chuyện bản thân là dị tộc bị lộ ra, vô cùng phiền phức...

Liếc nhìn Trần Lâm đang nhíu mày trầm tư.

Liễu Mộng Điệp như hiểu được gì đó tiến tới ngồi cạnh Trần Lâm, đôi tay trắng ngần khoác lên vai cậu thì thầm.

- Ta chỉ muốn tạo ra một số đội đi săn dưới quyền chủ mình...

- Đệ sẽ giống như công ty con của ta vậy, trên cơ bản thì sẽ dưới quyền của ta, nhưng ta không hạn chế tự do hay quản lý gì cả.

- Chuyện của đệ tất cả đều do đệ quyết định, ta sẽ không xen vào...

- Dĩ nhiên khi cần ta sẽ có một số nhiệm vụ cho đội săn của đệ.

Nghe thấy gợi ý của Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm không khỏi động tâm.

Vũng Hải chắc chắn sẽ không buôn bỏ chuyện thâu tóm người chơi cao cấp.

Gia nhập vào thế lực của Liễu Mộng Điệp, trở thành “công ty con” như nàng nói đúng là giải pháp hữu hiệu nhất.

Khẽ thở dài một hơi, Trần Lâm không còn cách nào khác đành chấp nhận, đưa tay ra trước cười nói.

- Vậy thì mong Liễu phu nhân chiếu cố to tại hạ.

Thấy Trần Lâm rốt cuộc cũng về phe mình.

Liễu Mộng Điệp không khỏi vui mừng, nhanh chóng bắt tay với Trần Lâm rồi mỉm cười yêu mị nói.

- Chuyện đó là đường nhiên, ta nhất định sẽ bảo kê cho đệ.

Quả thật, Liễu Mộng Điệp quá thích tổ đội năm người của Trần Lâm.

Trên đường đến đây Liễu Mộng Điệp đã cẩn thật quan sát rồi phát hiện ra, không chỉ có Trần Lâm và Thu Thảo ưu tú mà ba nữ nhân còn lại đều không tệ.

Tuy không phải là một người chơi đạt chuẩn 20, nhưng ba người kia chỉ sợ cũng không sa khoảng cách đó là mấy, xét cho cùng vẫn có thể xem như một người chơi cao cấp.

Đáng sợ hơn là, Liễu Mộng Điệp đã nhận ra bốn nữ nhân kia chính là bốn con gà đã theo Trần Lâm rời khỏi Vũng Hải lần trước.

Không ngờ, chỉ qua một khoản thời gian ngắn, bốn con gà con lại có thể biến thành bốn con chim ưng săn mồi sẳn sàng giết chết bất kỳ kẻ nào Trần Lâm muốn.

Khả năng huấn luyện này đúng là đáng sợ.

Quả thật, nếu Trần Lâm không phải chỉ là một tên nhóc 17-18 tuổi.

Liễu Mộng Điệp thật sự cho rằng, Trần Lâm là một tổng giáo quan quân đội chuyên huấn luyện tinh binh nào đó lưu lạc đến đây.

Dĩ nhiên, Liễu Mộng Điệp không hề biết rằng, công lao lớn nhất thuộc về huyết mạch của huyết tộc.

Huyết mạch kỳ dị của huyết tộc, ngoài trừ đặc tính cao ngạo khinh thường các chủng tộc khác ra, thì tính hiếu chiến cũng là một đặc điểm nổi trôi của huyết tộc...

Tuy không giống như thi tộc, đùng một phát thay đổi thành thây ma điên cuồng giết chóc không biết sợ là gì.

Nhưng tính hiếu chiến của huyết tộc lại thấm từ từ, chỉ cần trải qua một khoảng thời gian nhất định, việc biết kẻ nhu nhược đến giết gà còn không dám thành anh hùng trận mạt, tấm trong mưa máu là hoàn toàn có thể...

Dĩ nhiên, những kẻ vốn đã có huyết tính trong người thì lại càng khủng khiếp hơn.

Liếc nhìn bốn nữ nhân đang tham quan khắm căn nhà, Liễu Mộng Điệp mỉm cười nói.

- Trời cũng không còn sớm nữa ta phải về trước, ngày may ta sẽ đến đoán ngươi.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp muốn đi, Trần Lâm vuốt vuốt mũi mỉm cười đê tiện nói.

- Không còn sớm nữa, sao tỷ không ngủ lại tại đây luôn đi.

- Tỷ không tin vào nhân cách của ta sao?

Khẽ liếc nhìn Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp vô cùng cương quyết lắc đầu nói.

- Không tin... nhất là những tên tra nam dẫn theo đến bốn nữ nhân bên mình...

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp không chút khách khí nói thế, Trần Lâm mặt mo không khỏi đỏ lên, dường như không có gì để phản bác được cả.

Thấy thế Liễu Mộng Điệp bật cười khanh khách nói.

- Thôi không đùa với ngươi nữa... ta thật sự có việc...

- Chuyện thu những người chơi cao cấp này về không phải chuyện nhỏ.

- Ta cần phải về chuẩn bị trước...

Nói xong Liễu Mộng Điệp khẽ chào Trần Lâm rồi quay người rời đi.

Dĩ nhiên, Liễu Mộng Điệp còn dẫn theo cả hai tên bảo vệ rời đi, như muốn khẳng định nàng đã trao ngôi nhà này cho Trần Lâm.

Những chuyện của bản thân Trần Lâm, nàng sẽ không xen vào như đứng những gì nàng đã nói.

Đứng trước cửa toà nhà, nhìn Liễu Mộng Điệp đã đi xa khuất dần trong đoàn người, Trần Lâm không nhịn được nhếch mép mỉm cười.

Đứng phía sau Trần Lâm, Thu Thảo khoanh tay trước ngực ôm lấy bộ ngực no tròn cười nói.

- Xem ra ngài rất thích vị Liễu phu nhân kia nha.

Nghe thấy thế Trần Lâm bật cười không khách khí vỗ vào cập mông to tròn của Thu Thảo cười nói.

- Nàng đang ghen sao?

Mặc kệ bàn tay heo đang vuốt ve bờ mông của mình, Thu Thảo chỉ lắc đầu nói.

- Huyết tộc không có khái niệm đó...

- Chúng ta còn hận không để ngài trích huyết càng nhiều càng tốt.

- Chỉ là nữ nhân kia có quá nhiều biến số, ta sợ đem nàng ta về sẽ chuốc lấy không ít phiền phức cho huyết tộc.

Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ lắc đầu cười lạnh nói.

- Huyết tộc không sợ phiền phức, càng phiền phức huyết tộc lại càng thích...

- Có ngài thích thì có.

Thu Thảo không nhịn được bĩu môi thầm nghĩ...

Cứ thế một đêm không mấy yên bình chầm chậm trôi qua.