Chương 226: Lôi Thành

Với sự xuất hiện của Lôi Thành, trận chiến này xem như đã kết thúc.

Mạng của La Thiên hiển nhiên được giữ lại.

Như để minh chứng cho điều đó.

Vô số quân nhân không biết xuất hiện từ lúc nào ầm ầm kéo đến, dần dần bao vây lấy khu biệt thự của Băng Thiên hội khiến người xem sợ vỡ mật, không biết có bị vạ lây hay không.

Từ trong đội quân nhân.

Một trung niên nam tử chầm chậm bước ra đứng bên cạnh Lôi Thành, lão ta hiển nhiên không ai khác chính là Ngô Bình, cánh tay đắc lực của Lôi Thành vừa từ vùng hoang nguyên trở về không lâu.

Thái Trọng, Thái Sơn thấy Lôi Thành đã đích thân xuất hiện cũng không còn lý do gì để đánh nữa cấp tốc giải trừ năng lực rồi tiến đến cúi đầu trước Lôi Thành.

- Lôi đại nhân, sao ngài lại đến đây.

Nghe Thái Trọng hỏi, Lôi Thành chỉ hừ lạnh như không hề biết gì nói.

- Ta không đến đây chỉ sợ ngoài thành này đã bị các ngươi phá nát rồi.

- Nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bên kia hai người Triệu Hùng, Đại Sơn tuy cũng thu thương không nhẹ nhưng vẫn đỡ hơn La Thiên vội vàng tiếng đến dìu hắn dậy.

Khi nghe Lôi Thành hỏi, hai người nước mắt lưng tròng nhanh miệng khóc lóc kể.

- Lôi đại nhân, chúng tôi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Khi không phủ thành chủ đột nhiên tấn công Băng Thiên hội.

- Lần này ngài phải làm chủ cho chúng tôi.

Thấy hai tên nam nhân khóc lóc, Lôi Thành nội tâm đầy khinh miệt nhưng mặt ngoài vẫn tỏa ra tức giận hỏi.

- Thái Trọng, chuyện này có thật hay không?

Thấy Lôi Thành tỏa ra giận giữ, Thái Trọng chỉ cười lạnh nói.

- Lôi đại nhân oan uổng quá...

- Phủ thành chủ chỉ là đang chấp hành nhiệm vụ mà thôi.

- Như đã báo cáo với ngài trước đó...

- Phủ thành chủ bị người ta tập kích, phu nhân của ta còn bị bắt đi mất, ngoài thành trở nên vô cùng hỗn loạn, lòng dân bàng hoàng, đất nước lâm nguy.

- Tuy nhiên theo điều tra, người ra tay lại là một người chơi cấp cao.

- Thế nên phủ thành chủ quyết định hai sách lực...

- Trước là đến các đại thế lực tìm kiếm manh mối, một phần là do các thế lực lớn có hiềm nghi lớn nhất làm như thế sẽ trấn an được lòng dân, phần còn lại là để chứng mình chính quyền Vũng Hải là lớn nhất, pháp luật Vũng Hải là lớn nhất.

- Sau là thông qua việc này, phủ thành chủ sẽ thực thi chính sách triệu tập, tập hợp các người chơi cao cấp lại không để cho họ muốn làm gì thì làm.

- Chỉ là...

- Khi đến đây, Băng Thiên hội lại phản đối không cho phủ thành chủ là việc, thế nên đôi bên mới phát sinh chút xung đột nhỏ...

Nghe Thái Trọng nói một tràng dài, lệ nóng sắp rơi đầy mặt trông ai oáng vô vùng.

Trần Lâm ở phía xa nhưng vẫn nghe thấy rõ suýt chút nữa tin lời nói của lão là thật.

Diễn kiểu này không đóng phim thật là phí.

Dĩ nhiên, người bị đánh thì đến chết cũng không tin, Đại Sơn tính nóng muốn mở miệng phản bác nhưng đã bị La Thiên lúc này đã khá hơn ngăn cản.

Quả thật lần này Băng Thiên hội thua thảm.

Thái Trọng nói không sai, trên mặt lý thuyết phủ thành chủ mới chính là cơ quan thực thi pháp luật dưới quyền Vũng Hải duy nhất tại ngoại thành.

Băng Thiên hội và Đông Xưởng tuy lớn và có thể nói là ngang hàng những vẫn không chính danh bằng.

Phủ thành chủ quả thật có quyền khảm xét, Băng Thiên hội nếu làm lớn chuyện chính là phe đuối lý.

Thảo nào lão già Thái Trọng vừa đến đây đã lập tức xuất thủ, tất cả đều là một âm mưu...

Bên kia, Lôi Thanh nghe thấy Thái Trọng nói hay như vậy không nhịn được mỉm cười rồi ra vẽ trầm ngân nói.

- Thái thành chủ nói không sai.

- Chuyện của mấy tên tặc phỉ kia đúng là cần phải giải quyết.

- La Thiên ngươi làm như vậy là sai rồi.

Nghe thấy thế La Thiên thoáng hoảng vội vang tiếng lên nói.

- Lôi đại nhân... tôi chỉ nhất thời nổi nóng...

- Không hề có ý gì khác... đại nhân minh giám...

Khẽ lắc lắc đầu, Lôi Thành như không có việc gì vô vai La Thiên cười nói.

- Ta không nghi ngờ lòng trung thành của ngươi, chỉ là có những việc ngươi phải biết điểm dừng...

- Thái thành chủ mau vào khám xét đi.

- Tránh để kẻ khác nghĩ oanh cho hội trưởng Băng Thiên hội đây.

Nghe thấy thế, Thái Trọng thoáng mỉm cười liếc nhìn La Thiên rồi dẫn theo thành chủ quân tiến vào trong Băng Thiên hội đã bị sang bằng hết một nữa bắt đầu khám xét.

Dĩ nhiên, khám xét chỉ là phụ, Thái Trọng biết rõ phu nhân của mình không có ở đây mà đang lẫn trốn trong một góc nào đó tại ngoại thành.

Thái Trọng làm như vậy chỉ đơn thuần là nhường sân khấu lại cho Lôi Thành.

Liếc nhìn Thái Trọng dẫn theo người của mình bỏ đi, còn La Thiên thì câm như hến đứng một bên, Lôi Thành thoáng mỉm cười tiến lên phía trước.

Quân đội Vũng Hải thấy Lôi Thành tiến đến vội xếp thành hai hàng nghiêm trang, đưa súng lên cao khẽ làm động tác chào theo kiểu quân nhân.

Gần mấy trăm binh lính nghiêm trang xếp thành hai hàng dài tỏa ra khí thế bức người khiến những nạn dân gần đó sợ vỡ mật, còn những người chơi cao cấp chỉ khẽ nhíu mày lo sợ.

Trước khí thế hùng hồn đó...

Lôi Thành chầm chậm bước đi tiến đến trước cổng Băng Thiên hội, ánh mắt sắc bén liếc nhìn các nạn dân ngoại thành cũng như những ngươi chơi cao cấp mỉm cười nói.

- Xin chào mọi người...

- Ta xin tự giới thiệu, ta là Lôi Thành tổng chỉ huy tối cao của cử điểm Vũng Hải này.

- Ta biết thời gian gần đây Vũng Hải đã chạm trán nhiều đối thủ mạnh, nhiều nguy cơ tưởng chừng như có thể hủy diệt Vũng Hải đã ập đến...

- Tuy nhiên chúng ta vẫn đứng tại đây, vẫn hết lần này đến lần khác vượt qua cơn sóng dữ.

- Nguyên nhân chỉ có một...

- Chúng ta là... nhân loại, là bá chủ của hành tinh này.

- Bọn sâu bọ ngoài kia chỉ là nhất thời thắng thế mà thôi, ta tin một ngày nào đó nhân loại chúng ta nhất định sẽ tiêu diệt hết tất cả chúng, một lần nữa đứng trên đỉnh của thế giới này.

- Vũng Hải sẽ lại một lần nữa trở thành vùng đất an lành và thịnh vượng.

- Ta Lôi Thành... tin như thế...

Tiếng hét của Lôi Thành vang vọng, giọng nói đanh thép đầy nội lực vang xa cả ngoại thành khiến cho những người đang có mặt tại trường không khỏi xúc động.

Nhân loại, hiển nhiên đã từng là bá chủ tối cao của hành tinh này, nhưng bây giờ lại như chó nhà có tang chạy trốn khắp nơi tìm kiếm mảnh đất có thể sinh sống.

Thử hỏi có nhụt không? Nhụt chứ.

Thử hỏi có tức giận không? Dĩ nhiên là tức giận.

Muốn trống trả không? Tất nhiên là muốn trống trả.

Là nhân loại thử hỏi ai lại không có khát vọng đưa nhân loại một lần nữa lên đỉnh cao của thế giới.

Chỉ là hiện thực tàn khóc lại phá nát khát vọng đó, nhưng hôm nay Lôi Thành lại một lần nữa đốt lên khác vọng “nhân loại vi tông” trong lòng mọi người.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tràn đầy lệ nóng nhìn về phía bóng hình cao lớn của Lôi Thành, từ sợ hải dần dần biến thành tinh phục.

Chỉ có tên nào đó ngồi trên mái nhà kia, không phải nhân loại nên không mấy ăn thua.

Ngược lại ánh mắt còn đầy hài hước liếc nhìn nhóm người bên dưới không nhịn được cười nói.

- Tên Lôi Thành kia thật là biết diễn thuyết nha.

- Xem như cũng có bản lĩnh mua chuộc lòng người...

Ngồi một bên, Liễu Mộng Điệp thấy Trần Lâm không chút bị tác động không khỏi ngạc nhiên cười nói.

- Ngươi không bị Đế Vương Kim Tuyền tác động, thật là lợi hại nha.

- Ta còn tưởng ngươi lúc này đã lệ rơi đầy mặt lao xuống ôm lấy chân Lôi Thành rồi chứ.

- Đế Vương Kim Tuyền? Nó là gì tỷ nói rõ hơn xem.

Nghe Liễu Mộng Điệp nói thế, Trần Lâm không nhịn được tò mò hỏi.

Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp chỉ mỉm cười khinh miệt liếc nhìn Lôi Thành nói.

- Thì còn gì khác ngoài trang bị

- Tỷ đây cũng không rõ lắm, chỉ biết nó là một trang bị giúp Lôi Thành tác động đến tinh thần của người nghe.

- Nếu không mấy tên bên dưới làm sau ôm mặt khóc đến vậy.

Nghe thấy thế Trần Lâm không khỏi từng tỉnh.

Thảo nào Trần Lâm cứ cảm thấy có gì đó sai sai, dù Lôi Thành có hùng biện hay đến mức nào cũng không thể khiến nhiều người tin phục đến vậy được, thì ra là dùng “hàng”...

So với idol Hitler thì vẫn còn thua xa.

Ngày xưa Hitler chỉ dùng cái miệng mà ăn được hết Becling vương triều mới là đỉnh của chóp.

Dĩ nhiên, chiêu số thì tương tự nhau.

Này xưa khi Becling vương triệu rơi vào thời kỳ suy thoái sau đệ nhất thế chiến.

Idol Hitler cũng dùng một chiêu “người Đức thượng đẳng” để giật dậy tinh thần của người dân Becling vương triều và hiển hiên lão đã thành công.

Hiện lại, Lôi Thành cũng dùng đúng chiêu đó “nhân loại vi tông” để giật dậy khát vọng chiến đấu của nhân loại tại Vũng Hải.

Còn hiệu quả hiển nhiên cũng thành công không kém.

Tuy nhiên, đối với “người ngoài cuộc” như Trần Lâm, cậu cảm thấy khác vọng đó.... “điêu vl”.

Nhân loại không phải không có cơ hội, nhưng theo Trần Lâm cái cơ hội đó chính là cố gắn đánh ra một vùng lãnh thổ của nhân loại quản lý, một chốn dung thân cho nhân loại trước kẻ thù bên ngoài, chứ không phải chuyện đánh lại vị trí bá chủ gì cả.

Trong cái game này sẽ chẳng có ai làm được bá chủ nhất là nhân loại.

Bên dưới, Lôi Thành vẫn thao thao bất tuyệt, nước miếng văng tứ tung, ánh mắt tiếc hận hình toàn thể nạn dân có mặt nói.

- Nhân loại chúng ta nhất định sẽ có ngày lấy lại được huy hoàng...

- Tuy nhiên... một nắm cát không xây lên được một đế chế...

- Nhân loại chúng ta không biết đồng lòng.

- Đúng nhưng Thái Trọng nói, ngoài thành có không ít người chơi cao cấp lưu lạc đến đây.

- Nhưng họ lại chỉ như một nắm cát rời, không làm nên được đại nghiệp gì, còn ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân ngoại thành.

- Thế nên ta đại diện chuyền quyền Vũng Hải đưa ra quyết định...

- Ngày mai ta sẽ tập hợp tất cả những người chơi cao cấp tại ngoại thành này lại tại thành chủ phủ.

- Từ đó sắp xếp cho họ một công việc thích hợp để may sau phụng sự người dân, phụng sự Vũng Hải, đánh ra một phen đại nghiệp phục hưng nhân loại...

Tiếng hét vang vọng, toàn trường sôi trao, có người khuyến khích nhiệt tình vô tay nhưng cũng có rất nhiều người nhíu mày trầm tư...

- Quả là hảo thủ đoạn, không chỉ phô trương sức mạnh rồi nhẹ nhà trấn áp lòng dân, mà còn quăn một mẻ lưỡi bắt gọn một đám người chơi cao cấp.

Khẽ thở dài một hơi, Trần Lâm lắc đầu cảm thán.

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp chỉ mỉm cười vổ vổ vai Trần Lâm nói.

- Ngày mai tất cả người chơi cao cấp đều sẽ bị lôi đầu đến phủ thành chủ.

- Tiểu đệ người còn không mau gia nhập thế lực của chị đây, nếu không người ta bắt ngươi đi làm culy gác cổng ta không đến cứu ngươi đâu đó.

Thấy Liễu Mộng Điệp vẫn không bỏ qua mưu đồ “ăn mình”, Trần Lâm chỉ cười nhạt lắc đầu nói.

- Ta muốn đến đó rồi mới tính sao?

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp khẽ nhíu mày, đây rõ ràng là mẽ lưới mà Vũng Hải giăng ra để bắt trọn những tên người chơi cao cấp về phục vụ cho mình, vậy mà tên ngu này còn đòi đến đó chơi.

Khẽ suy nghĩ một lúc, Liễu Mộng Điệp nhíu mày nhìn Trần Lâm nói.

- Người sẽ rời khỏi đây?

Liếc nhìn Liễu Mộng Điệp một cái, Trần Lâm không nhịn được gật gật đầu, bà chị đảm đang này thật là thông minh, chỉ nhìn biểu hiện của Trần Lâm đã đoán ra được dự định của cậu.

Phải, Trần Lâm không sớm thì muộn cũng sẽ rời khỏi đây, thế nên cậu sợ quái gì Vũng Hải.

Nếu không phải bản thân còn có một cuộc giao dịch với Tiền Đa Đa, cũng như muốn kiếm thêm mấy tiểu đệ để họ thay mình canh giữa thành phố Thanh Thủy thì Trần Lâm đã không thèm về đây mà chạy thẳng xuống pháo đài Viễn Đông rồi.

Khẽ nhếch mép cười nhẹ, Trần Lâm không mấy quan tâm đến bài diễn thuyết của Lôi Thành nữa liếc hình Liễu Mộng Điệp cười nói.

- Ưm... hình như đã không còn đánh nhau nữa...

- Như vậy thì... nhà của ta đâu.