Chương 225: Thái Trọng

Được sự hổ trợ của Thu Thảo.

Thái Trọng không còn rơi vào thế một chấp hai nữa đường đường chính chính bán hành La Thiên...

Cự nhân Thái Trọng chiếm cứ sức mạnh tuyệt đối, từng quyền từng quyền nện xuống đầu La Thiên.

May thay, La Thiên dù sao vẫn là đại ca Băng Thiên hội, tuy không ngừng bị áp chế nhưng hắn vẫn liên tiếp chống trả, cánh tay vung lên tạo ra một tức tường băng dày ngăn cản từng quyền như thiên thạch không ngừng trúc xuống...

Lợi dụng bức tường băng bảo hộ.

La Thiên phát động băng hóa đến cực hạn cố sức đóng băng chân của cự nhân Thái Trọng, nhằm hạn chế khả năng di chuyển của đối thủ.

La Thiên chỉ có thể xem như nóng tính, không phải kẻ ngu đần gì.

Một phen giao phong La Thiên đã biết rõ bản thân không phải đối thủ của cự nhân Thái Trọng, thế nên sách lược của La Thiên chính là cầm chân Thái Trọng lâu nhất có thể chờ người đến cứu.

Dĩ nhiên, người ở đây không phải hai tên thuộc hạ cũng đang ăn hành ngập mồm như La Thiên, mà là các đại lão ở Vũng Hải.

La Thiên không tin, chính quyền Vũng Hải mặc kệ để Thái Trọng giết chết mình, chắc chắn Vũng Hải đã bị Thái Trọng qua mặt, chỉ cần chờ họ nhận ra động tĩnh chạy đến đây thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

Tuy nhiên, đáng buồn thay cho La Thiên.

Đúng là Vũng Hải sẽ không để một người chơi cao cấp như hắn chết vô ít, nhưng họ cũng chính là kẻ đứng sau giật dây cho trận chiến này.

Bên kia, thạch cự nhân Thái Trọng không chỉ có kích thước khổng lồ, mà năng lực phòng thủ cũng không thấp, chút băng phong của La Thiên chỉ có thể tạm kiềm chân Thái Trọng, chưa thể làm gì được lão.

- La Thiên ngươi nghĩ chút băng này có thể cầm chân ta sao?

Gầm lên một tiếng, Thái Trọng gồng người phát nát lớp băng phong đang đóng băng chân mình lại lạnh giọng nói.

Cánh tay to lớn được đất đá ngưng tụ ra vận sức đánh xuống bức tường băng do La Thiên tạo ra.

Đùng...

Một tiếng nổ lớn kinh thiên vàng lên, bức tường băng trong suốt dày cả met bị một quyền của Thái Trọng đánh tan thành mảnh vụng, tựa như một mặt gương vỡ nát rơi xuống một đất.

La Thiên đứng mũi chịu sào cũng bị một quyền kia đánh bay.

Tuy nhiên rất nhanh La Thiên đã lộn một vòng nhảy ra xa, cánh tay vung lên tạo ra vô số bức tường băng tạm thời bao lấy cự nhân Thái Trọng vào trong.

Nhưng không sớm thì muốn Thái Trọng cũng sẽ thoát ra.

Khẽ lao vết máu trên khoé miệng, La Thiên không nhịn được thở ra một hơi.

Ai lại ngờ tên heo mập Thái Trọng không chỉ là một người chơi cao cấp, lại còn mạnh đến như vậy.

Nhất là La Thiên kẻ luôn khinh thường Thái Trọng, không ngờ hôm nay lại bị đối phương bón hành khiến cho hắn vừa thẹn vừa giận.

Ánh mắt đầy đố kỵ liếc nhìn Thái Trọng đang bị vây trong vô số bức tường băng dày cộm.

Dù bị đối thủ bón hành ngập mồm.

Nhưng La Thiên luôn cho rằng là do Thái Trọng gặp may khi sở hữu một năng lực khá mạnh, nếu không bản thân hắn vẫn sẽ là người thắng, hắn thua chỉ là do xui xẻo hơn đối thủ mà thôi.

Mặc dù nghe có vẽ não tàn, nhưng quả thật không thể trách La Thiên có suy nghĩ như vậy.

Năng lực Thạch Hoá Cự Nhân kia quả thật quá mạnh, không chỉ có sức phòng thủ cực tốt, nếu không đánh vào bản thể sâu bên trong thạch cự nhân thì không có cách nào hạ được, thì sức mạnh cũng không hề kém một chút nào, mỗi quyền đánh ra đều không khác thiên thạch lao vào địa cầu là mấy.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận là bản thân Thái Trọng cũng là một kẻ hơn người, không chỉ mang trong mình một thân bản lĩnh mà tâm tính cũng đáng sợ hơn La Thiên rất nhiều.

Tất cả chỉ là do La Thiên đố kỵ tìm lý do cho bản thân mà thôi.

Bên trong tầng tầng lớp lớp tường băng, Thái Trọng không chút sợ hãi chỉ kẻ nhíu mày suy nghĩ rồi cười lạnh nói.

- La Thiên xem tất cả đều đã lầm, năng lực của ngươi không phải đóng băng.

Bên ngoài, La Thiên nghe thấy Thái Trọng nói thể không khỏi kinh ngạc, đồng tử không nhịn được rung rung sợ hãi. Bí mật của hắn đã bị đối phương phát hiện được.

Tuy nhiên Thái Trọng không để có La Thiên suy nghĩ nhiều.

Sức mạnh cuồng cuộn chảy bên trong người, thạch cự nhân Thái Trọng gồng người lên mạnh mẻ phá nát băng phong đáng bao quanh mình, từng quyền từng quyền đánh ra phá nát bức tường băng trước mặt, mở ra một con đường lao đến La Thiên.

Cảm nhận được chấn động khủng bố đang lao đến.

La Thiên thoáng hoảng sợ vội vàng lui ra sau.

Đáng tiếc một quyền tựa như thiên thạch lao vào địa cầu đã đánh tới, lực đạo khủng khiếp khiến La Thiên dù đã lui ra xa nhưng vần bị chấn bay đập lên bức tường phía sau.

Một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, La Thiên tức giận quyết lấy công làm thủ hạ cục đối phương.

Tự như một con báo săn, La Thiên không tránh né nữa mà cấp tốc lao đến, nhưng như một cơn cuồng phong lao đến thạch cự nhân.

Thấy La Thiên đột nhiên tấn công, tốc độ bất chợt bộc phát nhanh đến đáng kinh ngạc khiến Thái Trọng đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Là một người chơi hệ tâm linh, Thái Trọng luôn tinh vào cảm giác của mình.

Không một giây chần chờ, cự nhân Thái Trọng gầm lên một tiếng vung quyền đánh về phía La Thiên muốn chiếm lấy tiên cơ, quyền phong như thái sơn áp đỉnh đánh tới như muốn nghiền ép hết tất cả.

Tuy nhiên lúc này La Thiên đã khác.

Tốc độ của La Thiên đột nhiên bộc phát nhanh đến cùng cực, như một ngọn hắc phong lướt qua những đĩnh núi, nhè nhàng lách người né tránh một quyền khủng bố của Thái Trọng.

Cùng lúc đó, cánh tay La Thiên đưa lên, băng phong cuồng cuộn chảy về tay hắn dần dần hình thành nên một thanh băng thương to lớn...

Không một giây chần chờ.

La Thiên lách người né tránh một trảo của thạch cự nhân trong đường tơ kẻ tóc rồi lao đến đâm mạnh băng thương vào lồng ngực thạch cự nhân, cũng là vị trí của bản thể Thái Trọng.

Mũi băng thương không ngờ sắc bén vô cùng xuyên qua tầng tầng lớp lớp đất đá ghim sâu vào lồng ngực thạch cự nhân Thái Trọng.

Cảm nhận được nguy hiển chí mạng, cự nhân Thái Trọng vung lên cánh tay to lớn cố hắn cản một thương chí mạng kia.

Đáng tiếc lực đâm của La Thiên không hề nhẹ lại quá mức đột ngột.

Cự nhân Thái Trọng không kịp phản kháng, bị một thương kia trực tiếp đâm sâu vào lồng ngực, cơ thể khổng lồ rung lên bần bật rồi ngã ầm xuống hình thành nên một cột khói dày.

Thấy thế, La Thiên ngạo nghễ đứng trên người thạch cự nhân đặc ý cười lớn.

Thái Trọng thì sao, thạch cự nhân bất khả chiến bại thì sao, cuối cùng cũng bị lão tử một thương đâm chết.

Bất chợt, lúc La Thiên đắc ý nhất thì thạch cự nhân Thái Trọng đột nhiên bật dậy.

Cánh tay to lớn tựa như phủi bụi vỗ vào người La Thiên khiến hắn phun máu bay ra xa, như diều đứt dây ngã xuống đống phế tích gần đó.

Không ngừng thổ huyết, La Thiên nằm bò trên mặt đất ánh mắt không giấu nổ vẽ kinh ngạc liếc nhìn cự nhân to lớn trước mặt.

Rõ ràng La Thiên đã đâm sâu lồng ngực của thạch cự nhân, vậy mà bản thể bên trong lại không chết.

Bên trong thạch cự nhân to lớn, Thái Trọng chỉ cười lạnh nhưng sâu bên trong nụ cười đó là giận dữ lần sợ hãi.

Bởi lẽ, lúc này một đầu thương băng to lớn đang nằm ngay trên đầu Thái Trọng, chỉ cần lệch xuống một tý thôi thì cái đầu của hắn sẽ bị đâm thủng bỏ mạng.

Dĩ nhiên, không phải La Thiên đâm trượt mà thứ mạnh nhất của Thái Trọng đã cứu lấy lão một mạnh, đó không ngờ là tâm tính.

Thái Sơn là đệ nhất cường giả ngoại thành.

Thế nên năng lực thạch hoá cự nhân của hắn cũng được các phương thế lực điều trang cặn kẻ.

Nói chung, thạch hoá cự nhân khá giống chơi trò điều khiển người máy, muốn đánh bại được người máy bằng đá kia, phải tìm cách giết chết “người điều khiển” bên trong.

Và sau rất nhiều lần điều tra, tốn không biết bao công sức, các phương thể lực cũng điều tra ra được vị trái của Thái Sơn bên trong thạch cự nhân là ở lồng ngực, khoảng vị trí tim và phổi...

Thế nên tất cả mọi người đều đánh giá rằng, đó là vị trí bắt buộc của kỹ năng kia.

Tuy nhiên, các phương thế lực, thậm chỉ đến Thái Sơn cũng không hề biết rằng, thông tin về vị trí yếu hại nhất của Thái Sơn là do Thái Trọng tung ra.

Tất cả chỉ để khiến cho người khác nghĩ rằng chỉ cần đâm vào lồng ngực thì sẽ giết được thạch cự nhận...

Còn bản thân Thái Trọng thì cố tình lệch xuống một chút, tránh đi lồng ngực của thạch cự nhân.

Nhờ thế mà hôm nay Thái Trọng đã tránh thoáng một kiếp.

Nếu không kẻ đi săn như lão lại phải lật thuyền trong mương rồi.

Chỉ là một mạng này của lão được đánh đổi bằng chính đứa cháu của mình...

Vừa thẹn vừa giận, xen lẫn sợ hãi.

Thái Trọng gầm lên một tiếng giận dử phá nát mặt đất dưới chân lao đến La Thiên, một quyền đánh xuống rõ ràng là muốn giết chết La Thiên...

Thấy thế La Thiên cắn răng vội vàng né tránh.

Đáng tiếc La Thiên bị thương quá nặng không kịp né tránh bị một quyền kia đánh bay tựa như diều đứt dây ngã ầm xuống đất phá nát bức tường phía sau.

Xương cốt gần như vỡ nát, La Thiên không nhịn được nữa phun máu xen lẫn nội tạng, tử thần dừng như cách hắn không còn xa.

Cắn răng bò dậy La Thiên vội vàng từ trong giới chỉ ra một bình hội phục dược tề nhằm giữ mạng, hắn thật sự chưa muốn chết...

Tuy nhiên, Thái Trọng nào để La Thiên có cơ hội, cánh tay to lớn không nhanh không chậm đưa lên cạo rồi một lần nữa nện xuống, muốn đập La Thiên thành thịt nát...

- Đủ rồi...

Bật trợt một giọng nói lạnh lùng đầy nội lực vang lên.

Từ trên thiên không, một đạo lôi điện đánh xuống chắn trước người La Thiên, ngăn cản một quyền khủng bố của cự nhân Thái Trọng kia.

Từ bên trong cột lôi điện, một trung niên nhân lưng hùng vai gấu, ánh mắt sắc lạnh như hùng ưng chầm chậm bước ra.

Trung niên nhân kia không còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn phong độ ngời ngời, khí tức thượng vị giã vô hình chung tỏa ra chứng minh thân phận đặc biệt của hắn.

Ngồi trên mái nhà quan sát, Trần Lâm không khỏi nhướn mày liếc nhìn trung niên nhân đột nhiên xuất hiện ngăn cản trận chiến kia, rồi nhìn lại Liễu Mộng Điệp đứng bên canh hỏi.

- Tên kia là Lôi Thành?

Nghe thấy Trần Lâm hỏi, Liễu Mộng Điệp chỉ khẽ cười duyên nói.

- Phải, hắn ta chính là Lôi Thành, tam vương gia của Vũng Hải này người có thể xem như là đại ca lớn nhất ở đây.

Nhận được câu trả lời, Trần Lâm không nhịn được bật cười vì các ví von của Liễu Mộng Điệp, xem ra Liễu Mộng Điệp không thích tên Lôi Thành kia lắm.

Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp nói không sai.

Nếu tập đoàn cứ điểm Lôi Chấn là vương triều của Lôi gia thì Lôi Thành chính là tam vương gia và cũng là người em thứ ba trong nhà họ Lôi.

Trong đó, lão đại dĩ nhiên chính là Lôi Chấn, lão nhị gọi là Lôi Minh hiện tại đang là tổng chỉ huy tối cao của pháo đài Viễn Đông, còn lão tam chính là Lôi Thành chịu trách nhiệm cai quản Vũng Hải nguồn lương thực chính của cả khối cứ địa, cuối cùng là Lôi Huyền em gái nhỏ nhất trong bốn anh em được Lôi Chấn yêu thương nhất, nên hiện đang cũng với lão ở cử điểm Phần Thiên.

Dĩ nhiên, bốn người họ chỉ là bốn anh em ruột trong Lôi gia, vẫn còn rất nhiều anh em cùng cha khác ông ngoại khác làm việc cho chính quyền Lôi Chấn.

Tuy nhiên bốn anh em Lôi Chấn vẫn giữ quyền lực lớn nhất, những kẽ khác chỉ có thể làm chức vụ nhỏ sống qua ngày.

Điển hình nhất chính là cha của Lôi Uyển Nhi và chính bản thân nàng hiện tại.

May thay Lôi Chấn không đến nổi tệ, ít nhất lão vẫn ra sức bảo hộ dòng tộc họ Lôi.

Chỉ là lão ở quá xa những chuyện nhỏ của các chi thứ họ Lôi bị dòng chính của lão chèn ép rất khó có thể đến tai lão được.

Chỉ có sự kiện của Lôi Uyển Nhi lúc bị đuổi khỏi nội thành quá mức vang dội mới kinh động đến tai Lôi Chấn, khiến lão tức giận chạy xuống Vũng Hải mắng Lôi Thành một trận...

Sau đó, Lôi Chấn còn có ý định đem đứa cháu gái này về Phần Thiên nhưng Lôi Uyển Nhi lại từ chối.

Qua đó có thể thấy được, Lôi Chấn không hẳn là người tốt những lão vẫn có lòng với dòng tộc nhà họ Lôi, bất kể có thuộc chi thứ của lão hay không.

Ngược lại, Lôi Thành lại không được như vậy, trừ anh em cùng mẹ với lão, còn lại đều bị lão xem như cỏ rác.

Rõ ràng Lôi Thành là một kẻ cực kỳ nhỏ nhẹn, thiếu đi cái phóng khoáng cả đại ca mình.