Chương 186: Đụng độ đàn sói

Ý thức được những tên cướp này rất có thể là do La Thiên đứng sau thao túng nhằm thu lợi riêng, Trần Lâm không khỏi mỉm cười quỷ dị.

Vì một vài nguyên nhân mà Trần Lâm và Băng Thiên hội đã có chút mâu thuẫn, thế nên cho đám người kia gặp chút khó khăn để nhóm người Phương Tuyết tranh thủ cày cấp cũng không tệ, sau này nếu có đánh nhau thật Trần Lâm cũng không cần phải phân tâm lo cho các nàng.

Thậm chí Trần Lâm còn muốn biến các nàng thành chủ lực gánh team đối đầu trực diện với Băng Thiên hội, còn Trần Lâm thân làm boss ẩn chỉ nên đứng nhìn được rồi...

Nghĩ đến đây Trần Lâm mỉm cười quỷ dị nhìn những tên thợ săn đang đứng một bên lạnh lùng nói.

- Các ngươi thay ta đem đám cướp này về cho nộp cho nữ quản sự của mấy tên bán xe kia...

- Sau đó kể hết mọi chuyện cho nàng ta nghe, nàng ta sẽ biết phải làm gì.

Nghe thấy Trần Lâm muốn mình áp giải đám cướp này, những tên thợ săn không khỏi gật mình lo lắng nhìn nhau.

Bán thân họ cũng đã nghe thấy tên cướp kia nói gì, cũng biết rõ vị nữ quản sự kia là ai, thế nên càng hiểu rõ Trần Lâm làm như vậy chính là khơi màu tranh đấu giữa các đại thế lực ở ngoại thành Vũng Hải.

Đám thợ săn quèn chỉ mong sống qua ngày như họ không dám nhúng tay vào vòng trang đấu kia.

Thấy biểu hiện của đám người kia. Trần Lâm hiểu rõ lo lắng trong lòng họ nhưng chỉ cười nhạt nói.

- Các ngươi đã nghe thấy toàn bộ, muốn không liên quan là không thể nào.

- Huống hồ đã có không ít tên cướp chạy thoát, các ngươi nghĩ La Thiên sẽ tha cho các ngươi sao?

- Nếu muốn sống chỉ có một cách chính là tạo ra thật nhiều phiền phức cho hắn, như thế hắn ta sẽ không rảnh mà để ý đến bọn ruồi mũi như các người.

- Nếu không... hư... hư... muốn sống hay chết là tùy các ngươi quyết định.

Nói xong Trần Lâm không khách khí đá tên cướp dưới chân cho đám thợ săn, bộ dạng rõ ràng là không quan tâm nữa các người muốn là gì thì làm.

Khẽ liếc nhìn nhau, đám thợ săn xui xẻo khi không gặp họa chỉ có thể thở dài.

Quả thật đúng như Trần Lâm nói họ không có sự lựa chọn, nếu không làm gì đó La Thiên cũng sẽ giết người diệt khẩu, với địa vị của Băng Thiên hội việc tìm ra họ là quá dễ dàng, các tốt nhất chính là tạo ra thật nhiều phiền phức thậm chỉ hạ bệ cả Băng Thiên hội.

Tuy nhiên trước khí Trần Lần rời đi thì một tên trung niên nước da ngâm đen bước lên lo lắng nhìn Trần Lâm nói.

- Đại nhân cho phép ta mạo muội hỏi một cậu, ngài tên là gì?

Nghe thấy thế Trần Lâm biết rõ hắn muốn gì nhưng chỉ cười nhạt nói.

- Ta gọi là Trần Lâm, nữ quản sự kia biết ta các ngươi không cần phải lo lắng.

Nhận được cậu trả lời của Trần Lâm, tên trung niên kia gật gật đầu rồi cúi chào Trần Lâm.

Vô cùng nhanh chóng hắn bắt hết những tên cướp lại rồi trối chặt ném lên xe cấp tốc quay trở về Vũng Hải.

Nhìn chiếc xe rồi tàn chở quá tải phái xa, Trần Lâm không khỏi mỉm cười quỷ dị, sau hôm này sống ngầm của ngoại thành Vũng Hải rất có thể sẽ cuồng cuộn chảy dìm chết không ít người, tuy nhiên Trần Lâm không tin chỉ vì mấy tên cướp mà có thể hạ bệ được Băng Thiên hội, cùng lắm thì chỉ tạo ra cuộc chơi cho các đại lão mà thôi.

Lúc đó, La Thiên sẽ không rảnh rỗi tìm đám người Trần Lâm gậy chuyện, Trần Lâm còn muốn chơi ở đây một thời gian không muốn là lớn chuyện rồi phải chém chém giết giết, như thế không vui.

Thật tế Băng Thiên hội có ra sao cũng chả liên quan gì đến Trần Lâm, cậu chỉ ở đây một thời gian rồi sẽ đi ai làm lão đại không hề liên quan gì đến Trần Lâm, chỉ cần đám ngu kia không làm ảnh hưởng đến kể hoạch thu gái của cậu là được.

Liếc nhìn đám thợ săn đã đi xa Trần Lâm mỉm cười thích thú rồi nhìn lại chiếc xe của bọn cướp đã bị bỏ lại, chiếc xe này đã bị sa lầy nhưng thứ bên trong mới đáng tiền.

Không khác khí mở cửa xe ra, vô số thịt hung thú cùng da lông, xương cốt hiện ra trước mắt Trần Lâm, đúng là không có gì nhanh giàu bằng ăn cướp, mà còn là cướp của ăn cướp.

Mỉm cười đại thắng, Trần Lâm thu hết số thịt kia vào một cái giới chỉ rồi ném cho Thu Thảo.

- Sau này nàng quản lý những thứ này.

Cầm lấy giới chỉ phẩm chất lục trong tay, Thu Thảo không khỏi cảm động gật đầu.

Số thịt của bọn cướp không hề ít, nếu bán ra có thể lên đến 20-30 lôi tệ, vậy mà Trần Lâm lại không khách khí cho nàng.

Không chỉ thế, Trần Lâm đang dẫn mọi người đi cày cấp nhưng cũng là đi săn, hung thú thu được cũng sẽ không ít, không ngờ Trần Lâm lại đem lượng tài phú lớn như vậy cho nàng quản lý.

Đây là bực nào tinh tưởng mới có thể làm như vật, không ngờ Trần Lâm lại có thể nhẹ như không giao hết cho Thu Thảo.

Chỉ là Thu Thảo đã nghĩ nhiều rồi, khác với lương thực thông thường thịt, da hay xương đều cần phải bán lấy lôi tệ chứ không thể trao đổi trực tiếp được, Trần Lâm lười không muốn quản chuyện buôn bán kia nên mới giáo lại cho nàng mà thôi.

Xong việc, Trần Lâm quay người đi bỏ lại chiếc xe của bọn cướp trở về xe bọc thép của mình tiếp tục lên đường.

Bất chợt khi vừa mới bước lên xe, Trần Lâm khẽ nhíu mày rồi nhìn về nơi xa mỉm cười quỷ dị nói.

- Kẻ địch sắp đến, các nàng có 1 phút để chuẩn bị.

- Nói trước nếu không nguy hiểm đến tính mạng ta sẽ không ra tay.

Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên hét lên ai nấy đều giật mình.

Tuy nhiên rất nhanh họ đã ý thức được vấn đề vội vàng xuống xe.

Hai chị em Phương Thuyết rút ra thanh katana của mình cảnh giác mình quanh, lần lược mắt trái và mắt phải của hai người chợt sáng lên tia huyết sắc, dần dần từ con ngươi rồi lang ra kiến cả mỗi bên mắt của hai nàng đều biến thành một màu đỏ thẩm trông vô cùng quỷ dị.

Tuy chỉ mỗi người một bên mắt nhưng huyết giáp dạng nhãn kia cũng giúp thị lực của các nàng tăng lên đang kể, nhờ thể họ đã thấy được kẻ địch mà Trần Lâm nói đến.

Bên kia hai mẹ con Thu Thảo cũng không chịu yếu thế, Yến Nhi leo lên mui xe bọc thép làm điểm nhắm bắn, tuy xe bọc thép được trang bị súng máy nhưng Yến Nhi vẫn dùng nỏ mà Trần Lâm đã tặng.

Còn Thu Thảo thì đứng cạnh xe bọc thép, cái mỏ neo cũng đã được nàng lấy ra cắm trên mặt đất.

Nhìn vào đội hình sẵn sàng đón địch của bộ tứ, Trần Lâm gật gật đầu nói.

- Nhớ những gì ta đã dặn, phối hợp lẫn nhau đừng hàm giết địch.

Nghe thấy thế cả bọn đều gật đầu.

Trần Lâm cũng từng huấn luyện không ít tộc nhân của huyết tộc, thế nên kinh nghiệm là có thừa.

Chỉ là trước khi đi Trần Lâm cũng đã hướng dẫn các nàng rất nhiều nhưng chỉ là lý thuyết, bây giờ chính là lúc thực hàng, có làm nên chuyện hay không chính là vào lúc này.

Cùng lúc đó phía xa xa, một đàn sói xám đang điên cuồng chạy đến, chúng không gì khác chính là kẻ thù mà Trần Lâm đã nói đến.

Trần Lâm đã cán chết hai tên cướp, mùi máu tươi đã thủ hút những con hung thú trên đồng cỏ này đến, đáng tiếc chúng chỉ là vật để Trần Lâm luyện binh mà thôi.

Dĩ nhiên Trần Lâm không thể để những con gà con như Phương Tuyết đương đầu với đàn sói gần mấy chục con như thế được, chủ lực trong trận chiến này ngoài Trần Lâm ra thì chính là tắc kè hoa cận vệ trung thành của Trần Lâm, còn đám người Phương Tuyết thì ngoan ngoãn ở phái sau giết những con lạc đàn thì hơn.

Cảm nhận con mồi trước mặt, đàn sói xám tru lên một tiếng rồi cấp tốc lao đến.

Chứng kiến đàn sói đang đang nhe nanh múa vuốt điên cuồng lao đến, đám người Phương Thuyết, Thu Thảo không khỏi run lên lo lắng, dù sao họ cũng chưa từng chiến đấu bao giờ, đứng trước cảnh đàn sói mấy chục con lao đến không run mới là lạ.

May thay trước khi đàn sói tiếp cận đám người Phương Tuyết thì một cái đuôi vô hình đã quấn mạnh vào bọn chúng, lực đạo cực mạnh khiến những con sói dẫn đầu bị đánh bay ra xa như gió cuốn lá thu.

Tắc kè hoa chủ lực của trận chiến rốt cuộc cũng ra tay à không ra đuôi, với sức mạng của mình một đuôi nó quất ra tựa như cuồng phong đập chết không ít con sói muốn lao đến, cái miệng khổng lồ cắm vào một con sói gần đó rồi xé nó làm đôi.

Với khả năng gần như tàng hình của mình, con tắc kè hoa này đúng là một ma thần cướp đi sinh mạng trong bóng tối.

Tuy nhiên, những con sói săn mồi không phải bằng việc nhìn, dù đã tàng hình nhưng những con sói vẫn đánh hơi được con tắc kè hoa, huống hồ máu đã dính lên da nó là nó dần dần lộ ra bản thể...

Lợi dụng thời cơ đó, vô số những con sói xám chầm chậm tiếp cận rồi cắn vào chân con tắc kè hoa muốn quật ngã nó cho đồng bạn tấn công, tuy nhiên không chỉ có khả năng tàng hình và quất đuôi, lớp da của con tắc kè hoa còn cực kỳ rắn chắc, bị gần chục con sói cắn vào người nhưng nó vẫn không hề gì vặn mình hất văng chúng xuống đất rồi nhẹ nhàng đập chết.

Tuy hùng mạnh như vậy, nhưng con tắc kè hoa chỉ có thể đứng mũi chịu sào cản trở đại lượng sói xám, vẫn còn không ít con vòng qua nó tấn công đám người Phương Tuyết.

Ngồi nhịp gò trên mui xe bọc thép, Trần Lâm nhìn số lượng sói xám lao đến gật đầu hài lòng rồi lạnh giọng nói.

- Số lượng này vừa đủ với bốn người các nàng.

- Vẫn là câu nói đó ta sẽ không ra tay, mọi chuyện đều dựa vào bản lĩnh của các nàng.

Nghe thấy thế hai chị em Phương Tuyết luyến mắt nhìn nhau rồi khẽ gật đầu, nhắm chặc thanh katana trong tay hai chị em không thủ mà tiến lao lên đàn sói sám.

Thấy thế Trần Lâm không khỏi khóe miệng co giật.

- Đâu xanh!

- Không muốn là sát thủ mà muốn làm đấu sĩ à, hai chị em này được.