Đang ngồi trong xe thưởng ngoạn khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ mà khi mạt thế không hàng lâm chỉ sợ không thể nào thấy được.
Trần Lâm vô tình phát hiện phía xa xa cũng có một con xe khác đang chạy trên đường.
Hiển nhiên những người kia cũng là thợ săn của Vũng Hải ra ngoài săn thú.
Tuy nhiên bên ngoài hoang dã đụng mặt nhau chưa hẳn đã là chuyện tốt, dù sao pháp luật không còn ai đảm bảo được người khác sẽ không ra tay với mình.
Dĩ nhiên, đó là với người khác còn Trần Lâm thì không, thậm chỉ cậu còn mong người khác ra tay với mình, nói trắng ra là máu chó thích kiếm chuyện...
Tuy nhiên, chiếc xe phía xa xa kia không thể thực hiện mong ước nhỏ nhoi đó của Trần Lâm, bởi lẽ chính họ cũng đang gặp chuyện.
Trước xe bọc thép của Trần Lâm một đoạn khá xa là một chiếc xe ôtô trông có chút tồi tàn đang chạy như bay trên đừng, để lại một cột khói đen dài phía sau từ ống khói phun ra bay đầy trời, cực kỳ gây ô nhiễm môi trường.
Rõ ràng những thợ săn bên trong chiếc xe kia chỉ dùng nó để đi lại, không dư tiền đâu mà chơi trội nhưng Trần Lâm.
Tuy nhiên, hai bên đường hai chiếc xe ôtô khác cùng bốn chiếc xe máy bất chợt lao ra đuổi theo chiếc xe tồi tàn kia, dần dần muốn bao vây nó lại.
Thấy những vị khách không mời mà đến kia, người trong xe hoảng sợ vội vàng tăng nhanh tốc độ, chiếc xe cũ kỹ phun là một làn khói đen ngồm rồi lao đi.
Tuy nhiên rất nhanh nó đã bị những kẻ bám theo đuổi kịp chầm chậm bị bao vây.
Từ phía xa Trần Lâm chứng kiến tất cả không nhịn được bật cười.
- Xem ra chiếc xe đáng thương kia gặp cướp cạn rồi.
- Mà sao không ai cướp chúng ta thế nhỉ?
Ngồi một bên Thu Thảo ánh mắt trắng dã nhìn Trần Lâm, trên đời này cầu mong người khác cướp mình chắc chỉ có mỗi mình Trần Lâm.
Tuy nhiên Thu Thảo vẫn không nhịn được chậm chọc Trần Lâm một câu...
- Còn phải hỏi sao, ngài đi con xe này có cho mười lá gan cũng không ai dám cướp của ngài.
Nghe thấy thế Trần Lâm không khỏi tiếc nuối thở dài.
Tuy nhiên rất nhanh ánh mắt Trần Lâm sáng lên vui vẻ nói.
- Người khác không cướp ta, thì ta cướp của người khác không được sao.
- Chạy xe bọp thép đi cướp nghĩ thôi đã thấy rất là bá rồi...
Phía bên kia đám cướp xấu số không hề biết rằng nguy hiểm đang chực chờ phía sau chần chậm bao vây lấy chiếc xe tồi tàn kia, hai chiếc xe ôtô chạy vượt lên chận đầu, những chiếc một xe máy bao vây không cho con mồi chạy thoát.
Bên trong xe thấy vòng vây đang siết chặt, người bên trong xe đều không khỏi lo lắng, thân đều là những thợ săn hàng ngày chiến đấu với hung thú, họ không sợ chiến đấu nhưng quân số của kẻ địch rõ ràng là đông hơn, nếu đánh nhau họ chắc chắn phải chết...
- Lão đại phải làm sao đây?
Ngồi bên trong xe một thanh niên lo láng hỏi.
Nghe thấy thế trung niên nhân nhìn qua có vẻ là chỉ huy của cả nhóm không khỏi nhíu mày nói.
- Moá nó! Bọn cướp cạn khốn kiếp này.
- Hôm nay đúng là xui xẻo, đành chia cho bọn chúng một ít vậy.
Cướp cạn nghề ăn theo của thợ săn, thậm chí họ chúng chính là các thợ săn.
Tuy nhiên không đi săn thú mà lại chuyên đi chặn đường đánh cướp những thợ săn khác, chính quyền Vũng Hải từng nhiều lần xuất quân đi giải quyết nhưng đều vồ ít, dù sao đám cướp cạn này không có nơi trốn cụ thể, quân đội đến chúng đều trốn đi nơi khác nhưng khi quân đội đi chúng lại tiếp tục lộng hành.
Dần dần những thợ săn nhỏ yếu quanh đây chỉ có thể sống chung với cướp.
Dĩ nhiên các giải quyết khi xui xẻo đụng phải những tên cướp cạn này đại khái có hai cách chính, chơi lại bọn chúng nếu bạn mạnh, còn không thì chính là nộp tiền mãi lộ.
Tuy nhiên bọn cướp rất thông minh, thông thường chúng sẽ quan sát con mồi trước, đến khi xác định có thể săn được thì mới ra tay, thế nên chuyện có thể bật lại là rất ít đa phần đều chỉ có thể ngoan ngoãn nộp lên lộ phí.
Bất chợt, khi bọn cướp đang dần dần áp sát con mồi thì phía sau truyền đến một tiếng gầm thét vang trời, xa xa một chiếc xe bọc thép lao đến.
Như một chiếc xe điên, nó hút bay nhưng chiếc xe máy cản đường khiến cho những tên cướp đáng thương té gã, thậm chí một vài tên bị cán chết tại chỗ.
May mắn dù là cướp cạn nhưng cấp độ của nhưng tên cướp kia không tệ nên dù té ngã trên mặt đất nhưng chỉ cần không xui xẻo bị cán trúng thì chỉ bị thương không đến mức mất mạng.
Tuy nhiên, hung thần xa lộ từ đâu lao đến kia không chỉ làm đám cướp giật mình mà cả những người trong chiếc xe kia cũng sợ vở mật...
Một phần vì độ điên cuồng lao lên bất chấp tất cả đụng người của chiếc xe kia, một phần là vì chính chiếc xe kia là xe bọc thép, ở ngoại thành này ngoài quân đội ra chỉ có đúng một người sở hữu một chiếc xe bọc thép như vật, đó không ai khách chính là La Thiên lão đại Băng Thiên hội.
Nhưng người như La Thiên làm gì lại ra tay giúp người khác.
Nhận thấy chuyện này có vấn đề, đám cướp không quan tâm đến con mồi nữa cấp tốc quay đầu bỏ chạy, tuy nhiên người bên trong chiếc xe bọc thép kia không phải là La Thiên mà là Trần Lâm, thế nên không có chuyện bỏ qua dễ dàng như vậy.
Đánh một vòng vô lăng, Trần Lâm quay xe cấp tốc đuổi theo hai chiếc xe ôtô của bọn cướp, với tốc độ của mình hai chiếc xe kia không có khả năng thoát được.
Một trong hai chiếc xe có lẽ là phèn hơn nên bị bỏ lại phía sau, thấy thế Trần Lâm không khách khí tăng ga trực tiếp hút bay nó khiến chiếc xe xui xẻo cấm đầu vào một vũng bùn bên đường kẹt cứng trong đó.
Chiếc xe còn lại thấy thế cấm tốc đạp chân ga chạy như điền về phái trước, may thay Trần Lâm đã mặc kệ nó quay lại chiếc xe kia.
Từ bên trong xe, bốn tên cướp lao ra nhìn vào chiếc xe bọc thép đau khổ gào lên.
- Lão đại là bọn em, là người của mình... anh...
Tuy nhiên, người bước ra từ trong chiếc xe bọc thép không phải La Thiên như bọn cướp nghĩ mà là Trần Lâm khiến bọn cướp đều giật nhìn ngơ ngác nhìn nhau.
Ngược lại Trần Lâm cũng ngạc nhiên không kém, tự dựng lại có một đám tiểu đệ. Tuy nhiên rất nhanh cậu đã ý thức được vấn đề cười như không cười nhìn bốn tên cướp.
Thấy tế bốn tên cướp kia cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề liếc nhìn nhau rồi lao đến, rõ ràng là muốn trấn áp Trần Lâm rồi cướp xe.
Chỉ là bọn chúng đã đụng lầm người.
Nhìn bốn tên cướp đang hùng hổ lao đến Trần Lâm chỉ cười nhạt, không thèm dùng đến Tà Nguyệt đao Trần Lâm cứ thế xoay người tung ra một chiêu Lý Một Cước.
Lý Một Cước, cước pháp độc chiêu của Lý Minh Nguyệt được Trần Lâm sử dụng vô cùng nhuần nhiễn, một cước tung ra như gió thu cuống lá dử dội mà mềm dẻo đá vào bụng tên lao lên đầu tiên khiến hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi bay ra xa không rõ sống chết.
Thấy thế đồng bọn của hắn giật mình hoảng sợ, nhưng chúng là cướp hung tính trong người không vì thể mà mất đi.
Một tên gầm lên một tiếng như thú rống, cơ thể bắt đầu bành trướng, dần dần hóa thành một cự nhân cao lớn gần 2m.
Dậm mạnh xuống đất cự nhân tung người lao lên, thiết côn trong tay nện vào đầu Trần Lâm.
Nghe được tiếng xé gió bên tai, Trần Lâm không dám chịu đối cứng nhẹ nhàng lách người né tránh một côn kia, thiết côn như một thiệt thạch nện xuống mặt đất phát ra một tiếng nổ kinh thiên, mặt đất cũng vì thế nứt vở khói bụi mù mịt.
Tuy nhiên từ trong làn khói mờ ảo, Trần Lâm tựa như sát thủ bóng đêm đột nhiên xuất hiện sau lưng tên cự nhân kia, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên cự nhân như nhìn người chết rồi tung quyền đánh vào đầu hắn.
Quyền phong xét gió nên vào đầu tên cự nhân khiến đầu của hắn lỏm vào trong, máu từ miện, mũi và cả hóc mắt phun ra khiến hắn đổ gục xuống bỏ mạng.
Cùng lúc đó một lưỡi kiếm lạnh lùng phá không lao đến muốn đâm vào tim Trần Lâm, tuy nhiên Trần Lâm đã nhanh hơn, cánh tay huyết giáp ánh lên tia sáng đỏ rồi nắm chặt lấy thanh kiếm.
Lưỡi kiếm và da tay của Trần Lâm ma sát vào nhau ánh lên những tia lửa nhưng chỉ có thể khi nó đã bị Trần Lâm giữ chặc.
Lạnh lùng nhìn tên cướp đã xuất thu đánh lén mình, Trần Lâm nhếch mép cười rồi ngạnh sinh sinh bẻ gãy thanh kiếm phẩm chất trắng đấm ngược lại chủ nhân của nó.
Nhìn lưỡi kiếm đâm xuyên qua bụng mình tên cướp hoảng sợ trợn tròn mắt nhìn Trần Lâm, máu tươi từ miệng phun ra rơi xuống đất theo sau đó là chính hắn cũng đổ gục.
Giải quyết xong tên kia, Trần Lâm mỉm cười quay lại nhìn tên cướp cuối cùng, nhưng lúc này hắn đã sợ đái cả ra quần, ngồi bịch xuống đất dầm đầu cầu khẩn.
- Đại nhân, xin ngài tha cho ta, nhà ta còn mẹ già tám mươi, con thơ mới lên năm.
- Xin ngài tha cho ta...
Bên kia, đám thợ săn vừa thoát được kiếp nạn cũng nhanh chóng ra tay bắt nhưng tên cướp chạy xe máy kia...
Trong đó có hai tên thấy biến đã nhanh chân leo lên xe bỏ chạy, hai tên xui xẻo bị Trần Lâm cán chết, ba tên còn lại bị đám thợ săn bắt gọn kéo đến trước mặt Trần Lâm rồi đứng một bên không dám hó hé gì.
Trong mặt đám thợ săn lúc này Trần Lâm còn đáng sợ hơn bọn cướp.
Liếc nhìn toàn trường một vòng Trần Lâm không khách khí đạp lên người tên cướp đang gào khóc kia mỉm cười quỷ dị nói.
- Được ta sẽ tha cho ngươi, nhưng ngươi phải trả lời một vài câu hỏi của ta.
- Nếu như trả lời tốt ta sẽ tha cho ngươi.
- Đại nhân cứ hỏi tiêu nhân nhất định sẽ thành thật trả lời.
Thấy có cơ hội sống tên cướp vội vàng nói.
Tuy nhiên Trần Lâm chỉ mỉm cười quỷ dị rồi lạnh giọng hỏi.
- Lúc này tại sao tên kia lại gọi ta là lão đại?
Nghe thấy thế tên cướp thoáng chần chờ rồi lo lắng nói.
- Đại nhân, tên kia sợ quá gọi nhầm mà thôi, chắc hắn muốn xin ngài ta mạng.
Nhận được câu trả lời, Trần Lâm chỉ gật gật đầu rồi từ từ đè chân xuống.
Cảm nhận sức nặng nơi lồng ngực tên cướp sợ hãi ôm lấy chân Trần Lâm cầu khẩn.
- Đại nhân, ta nói đều hoàn toàn là sự thật...
- Đại nhân tha mạng...
Tuy nhiên, mặc kệ hắn đang nói gì Trần Lâm chỉ từ từ đè mạnh chân xuống cho đến kia “rắc” một tiếng, xương sừng của tên cướp kia bị đè gãy mới dừng lại.
Lạnh lùng nhìn tên cướp đang đau đớn ôm lấy chân mình, Trần Lâm không chút biểu tình nói.
- Cơ hội cuối cùng của ngươi, nói mau.
Ôm lấy lồng ngực, tên cướp thở những hơi thở khó nhọc rồi đau khổ nói.
- Đại nhân, lúc nảy tên kia... tên kia nói như vậy là do chiếc xe kia...
- Hắn ta nghĩ ngài là La Thiên đại nhân.
Nghe thấy thế Trần Lâm míu mày hỏi.
- Các ngươi là người của Băng Thiên hội.
Thấy Trần Lâm đã đoán được hết, tên cướp của không giấu giếm gật đầu nói.
- Phải chúng tôi là người của Băng Thiên hội chịu trách nhiệm đánh cướp những thợ săn qua đường.
- Nói trắng ra là lính quèn làm việc cho Băng Thiên hội.
- Chúng tôi không biết gì hết mong đại nhân tha cho.
Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ nhíu màu suy nghĩ.
Mặc dù đã đoán được phần nào nhưng khi nghe chính miệng tên cướp thừa nhận Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Băng Thiên hội còn làm cả việc chặn đường cướp cạn này.
Bên kia Thu Thảo cũng đã bước xuống xe, khi nghe hết mọi chuyện nàng cũng khẽ nhíu mày suy nghĩ rồi tiến lên nói.
- Đại nhân, chuyện này có thể là chuyện lớn cũng có thể là chuyện nhỏ...
- Nếu may mắn là chuyện lớn chúng ta rất có thể sẽ kiếm chác được gì đó từ nó.
Nghe Thu Thảo nói thế ánh mắt Trần Lâm không khỏi sáng lên nói.
- Nàng nói rõ hơn xem.
Khẽ suy nghĩ một chút Thu Thảo từ tốn nói.
- Chuyện này sẽ là chuyện nhỏ nếu như người đứng sau nó không chỉ là Băng Thiên hội mà còn là chính quyền Vũng Hải, như thế chúng ta sẽ không được lợi lộc gì cả.
- Tuy nhiên, nếu như kẻ đứng sau chỉ là Băng Thiên hội còn Vũng Hải thì không biết gì thì đây chính là chuyện lớn, chúng ta có thể từ nó thu được một chút lợi ít nhất định.
- Nhất là với nữ nhân kia.
Nghe Thu Thảo nói thế, Trần Lâm không nhìn được cười lớn, thu được lời ít gì đó Trần Lâm không quan tâm như thu được một người có đầu óc tính toán như Thu Thảo về huyết tộc đúng là đáng để cười lớn, quả nhiên từng làm hiệu trưởng trường trung học khả hiểu thấu những chuyện quan trường như thế này hơn xa Trần Lâm.
Thu Thảo nói không sai, nếu như kẻ đứng sau chuyện chặn đường ăn cướp này là Vũng Hải thì không có chuyện gì.
Nhưng nếu chỉ có Băng Thiên hội tự ý làm bậy thì đây lại là chuyện lớn, qua mặt chủ nhân kiếm tiền riêng thậm chí ảnh hưởng đến quyền lợi của Vũng Hải đây chính là đại tội, nếu xử lý không khéo có thể khiến Băng Thiên hội bay màu trong một nốt nhạt và những kẻ đối đầu với Băng Thiên hội như phủ thành chủ hay Đông Xưởng sẽ rất thích.
Ngoài ra, Trần Lâm đoán rất có thể Vũng Hải không biết thật mà là do La Thiên chủ mưu, nguyên nhân chỉ có một đó là Vũng Hải không có lợi gì khi để bọn cướp đường lộng hành cả.
Ngoại trừ trồng Chuối Ngô và trại nuôi thỏ không biết ở đây, thì những thợ săn chính là nguồn cũng cấp lương thực cho Vũng Hải, ngoài ra họ còn giúp giải quyết không ít hung thú đi lạc gây nguy hiểm cho Vũng Hải.
Thế nên Vũng Hải càng muốn nghề thợ săn phát triển mới phải, tuy nhiên cướp cạn kiểu này thì phát triển làm sao được, Trần Lâm không tin Vũng Hải vì chút lợi ích mà lại làm việc ngu ngốc đến vậy.
Cách giải thích hợp lý nhất chính là La Thiên con chó của Vũng Hải bắt đầu không nghe lời rồi.