Chương 137: Khát vọng của Hồng Ánh

Bên trong thương thành đầy phồn hoa và tấp nập, vô số các sinh vật đủ môi hình dáng đi đi lại lại hối hả mua những vật phẩm mình cần rồi nhanh chống rời đi. Tuy nhiên trong sự nhộn nhịp lại có một đoàn người khác hẳn chỉ chậm rãy thưởng ngoạn, lặng ngắm sự nhộn nhịp của thương thành, họ không ai khác chính là đoàn người của Trần Lâm.

Huyết tộc càng ngày càng phát triển sự vụ cần quản lý cũng tăng lên không ít, thế nên thời gian của những cao tầng cũng càng ngày càng hạn chế, giây phút rảnh rỗi này rõ ràng là trốn việc. Dĩ nhiên điều đó không tính đến huyết tổ đại nhân, người không chỉ thích đồ cổ mà còn là người rảnh rỗi nhất huyết tộc.

Lúc này vị huyết tổ đại nhân kia không chỉ rảnh rồi mà còn vô vùng phong lưu khi dẫn theo bốn mỹ nhân chầm chầm tham quan thương thành, mỗi bên ôm lấy một mỹ nhân không khách khí sờ soạng giữa chốn thanh thiên bạch nhật.

Huyết Linh và Hồng Ánh mỗi người một bên ôm lấy cánh tay của Trần Lâm chậm chậm bước đi làm cho bàn tay heo khi “vô tinh” chạm vào những chổ không sờ đến, còn Minh Nguyệt không thân với Trần Lâm đến như vậy và cũng không muốn tham gia trò chơi lộ liễu kia nên chỉ khoanh tay đi một bên.

Tuy nhiên người đặc biệt nhất trong đoàn người chính là Anh Tử lúc này đang trợn mắt há mồm nhìn vào đoàn người huyết tộc, cái gì mà địa vị của Trần Lâm gập vấn đề rõ ràng là sai lầm, nữ nhân Hồng Ánh và nữ nhân mặc cung trang đỏ thẩm không hề được giới thiệu kia đều là nữ nhân của hắn, chuyện nhường lại thị trường buôn bán vũ khí chỉ đơn giản là chuyển giao quyền hành cho người của mình quản lý. Nếu dựa vào điểm đó để cho rằng địa vị của Trần Lâm thấp thì chính là sai lầm trí mạng mà sai lầm đó Kuma và Swain đều đang mắc phải...

Thậm chỉ Anh Tử còn mạnh dạng suy nghĩ địa vị của Trần Lâm rất có thể còn cao hơn những gì họ tưởng tượng, theo như nàng quan xác Hồng Ánh và Minh Nguyệt là hai mẹ con, đặc biệt hơn Minh Nguyệt còn mang một khí thức thượng vị giả của kẻ nắm quyền nhiều năm rõ nàng nàng giữ địa vị rất cao trong huyết tộc và Trần Lâm lại có quan hệ tình cảm với con gái của nàng ta, từ có thể suy đoán Trần Lâm rất có thể là thiếu gia của huyết tộc là con cháu của vị huyết tộc kia còn không thì cũng gần như vậy...

Nghĩ đến đây một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Anh Tử “tại sao Trần Lâm lại để cho nàng thấy được sai lầm của Kuma, rõ ràng tất cả đều là chủ đích của Trần Lâm, vậy hắn muốn gì?”

Thật tế không phải Trần Lâm muốn gì mà là cậu muốn xem Anh Tử sẽ làm gì, đây là phép thử của Trần Lâm với nàng, nếu nàng nói chuyện này cho Kuma biết sẽ chứng tỏa nàng một lòng trong thành với gia tộc Taira, còn nếu nàng lựa chọn im lặng chứng tỏ nàng có dị tâm như thế Trần Lâm sẽ có thể lợi dụng nàng để đào góc của Nhật Quốc...

Một phép thử đem đến một cơ hội, dù sao Kuma có biết được địa vị của Trần Lâm hay không thì huyết tộc cũng chả bị ảnh hưởng gì, nếu có trách thì chỉ có thể trách Nhật Quốc có quá nhiều núi lửa...

Mỉm cười nhìn bốn mỹ nữ mỗi người một vẻ Trần Lâm hào sảng nói:

- Nào các người đẹp thích gì thì cứ mua...

- Hôm nay bổn đại gia bao các ngươi...

Nghe câu nói của Trần Lâm, Minh Nguyệt không nhịn được hừ lạnh, tên không ra gì này lại bắt đầu giở trò, còn Hồng Ánh thì khẽ nhíu mày không biết Trần Lâm lại đào đâu ra thần tệ.

Tuy nhiên Hồng Ánh cũng không muốn phá hỏng bầu không khí vốn có nên cũng không hỏi gì thêm chỉ mỉm cười nhìn Trần Lâm nói:

- Nếu ngài đã nói như vậy thì ta cũng không khách khí...

Nói xong Hồng Ánh vô cùng tự nhiên phát huy tối đa bản chất phái nữ chạy đi mua sắm, dù sao có đại gia bao nuôi không bào hết của tên kia thì hắn cũng phá hết, chỉ có Minh Nguyệt, Huyết Linh và Anh Tử là không tham gia.

Minh Nguyệt thì không thân với Trần Lâm đến mức kia nên không hề tham gia chỉ khoanh tay đứng một bên, nhưng không được bao lây đã bị Hồng Ánh kéo đi...

Còn Huyết Linh thì vốn dĩ bản thể của nàng là một gốc cây nên không hề có khái niêm về chuyện mua sắm, ngoài ra nàng cũng muốn bên cạnh Trần Lâm lâu hơn nên chỉ gắt gào ôm lấy Trần Lâm...

Chỉ có Anh Tử là ngượng ngùng nhất, dù sao nàng cũng là người ngoài nên không thể thoải mái như Hồng Ánh được.

Thấy biểu hiện của đám nữ nhân Trần Lâm vỗ nhẹ lên cặp mông to tròn của Huyết Linh mỉm cười nói:

- Sao nàng không theo Hồng Ánh đi?

- Yên tâm thích gì thì cứ mua, ta trắng tay không có gì ngoài thần tệ đâu...

Nghe Trần Lâm nói thế Huyết Linh lắc đầu nói:

- Ta muốn ở bên cạnh ngài lâu hơn, dù sao ngài cũng sắp phải đi...

Khẽ thở dài một hơi Trần Lâm yêu thương vuốt ve khuông mặt xinh đẹp của Huyết Linh nói:

- Ta cũng rất nhớ các nàng...

- Ta sẽ sớm giải quyết chuyện kia rồi về huyết tộc,

- Sau này ta sẽ hảo hảo làm một thái thượng hoàng luôn “chăm sóc” cho các nữ vương cùng thần dân của mình không đi đâu nữa...

Nghe Trần Lâm hứa hệ Huyết Linh gật đầu nói:

- Ngài hứa đấy nhé, đến lúc đó mà lại bỏ đi nữa thì không xong với ta đâu...

Trần Lâm mỉm cười không nói gì chỉ đặc một nụ hôn lên môi Huyết Linh, cảm nhận được nụ hôn nồng cháy của cậu Huyết Linh cũng nhiệt tình đáp ứng, chiếc lưỡi như linh xa vội vàng tìm đến nhau vời trao cho nhau những chất mật dịch, hai cơ thể cũng vô thức ôm chặc lấy nhau bất chấp đây là giữa khu đông người và có một khán giả đang đứng bên cạnh.

Rất lâu sau hai người mới tách nhau ra, trao cho nàng một ánh mắt tình tứ Trấn Lâm mỉm cười nắm tay Huyết Linh nói:

- Đi chúng ta dạo một vòng...

Cứ thế cặp tình nhân chậm trải dạo chơi Thánh Thành cùng với hai mẹ cho Hồng Ánh đang say sưa mua sắm, chỉ có Anh Tử là chỉ biết cười khổ lẻo đẽo đi theo đoàn người...

Đứng trước một cửa hàng ánh mắt Trần Lâm không khỏi sáng lên rồi dẫn mọi người vào trong, đây là một cửa hàng chuyên bán những trang bị thuộc dạng phụ trợ, tuy nhiên các trang bị thuộc dạng phụ trợ này đa phần đều thuộc dạng nhẫn, dây chuyền hay vòng tay, cho nên nói đây là cửa hàng bán đồ trang sức cũng không sai...

Khẽ nhìn các trang bị đang được trương bài Trần Lâm nhìn qua một lược rồi chỉ vào một trang bị nói:

- Lão bản lấy cái cái này cho ta thử xem...

Bên kia thấy có đại gia nghé qua, ông chủ cửa hàng vui như lễ hội vội vàng lấy vậy mà Trần Lâm chọn.

Đó là một sợ dây chuyền vàng được trang trí vô cùng cầu kỳ với vô số các viên hồng ngọc được đính lên đó tôn lên vẻ sang trọng và quý phái. Tuy nhiên không chỉ có vẻ đẹp bề ngoài nó còn là một trạng bị phẩm chất tím, tuy không phải là tím độc nhất nhưng cũng thuộc loại cực kỳ quý giá với một số người thậm chỉ là thế lực lớn...

Khẽ cầm sợ dây chuyền trên tay Trần Lâm gật đầu hài lòng nhanh chống thanh toán rồi đeo lên cổ Huyết Linh. Nhìn sợi dây chuyền nổi bật trên nước da trắng sữa của nàng Trần Lâm mỉm cười nói:

- Đây là bí mật nhỏ của chúng ta, không được đem nó ra khoe với Thanh Vân...

Huyết Linh và Thanh Vân hai đại nữ vương của huyết tộc luôn ngầm đấu đá nhau, nếu để Thanh Vân biết được Huyết Linh trốn đi chơi với Trần Lâm nhất định huyết tộc sẽ dậy sống, bình thường có Trần Lâm tại vị có thể trấn áp hai đại nữ vương kia, lộn xộn là lôi vào huyết điện thi thành gia pháp, nhưng hiện tại Trần Lâm không ở huyết tộc cậu không muốn vì chút việc nhỏ mà lại ảnh hưởng đến huyết tộc...

- Được rồi ta sẽ nói là do mình tự mua, nhưng ngài phải có gì bịt miệng ta lại chứ...

Vừa nó Huyết Linh mỉm cười yêu mị tiến tới xoa nhẹ lên khối thịt u lên dưới hạ thân của Trần Lâm.

Bị Huyết Linh kích thích Trần Lâm không khách khí vòng tay ôm lấy nàng thì thầm:

- Được vậy ta sẽ dung nó bịt miệng nàng lại, đến lúc đó đừng có hối hận...

Bên kia Hồng Ánh thấy hai người tình chàng ý thiếp chỉ hận không thể chơi dã chiến tại chỗ không nhịn được khẽ hừ một tiếng hờn dỗi.

Thấy thế Trần Lâm bật cười kéo Hồng Ánh vào lòng ôm ấp rồi cắn nhẹ vào vành tai của nàng khẽ thì thầm:

- Sao nàng cũng muốn ăn chuối đúng không...

- Yên tâm gì chứ chuối thì không thiếu...

Được ôm vào lòng Hồng Ánh yêu kiều hừ một tiếng nhưng vẫn không nói gì, ý tứ đồi quà vô cùng rõ ràng, thấy thế Trần Lâm khẽ cười rồi bảo chủ của hàng lấy ra một vật...

Nhìn bốn nữ nhân đang đứng lão chủ cửa hàng vui không thể tả, bốn nữ nhân đồng nghĩ với bốn món trang bị, như thế hoa hồng sẽ không ít cơ hộ thăng chức cũng sẽ cao hơn rất nhiều. Không một giây chần chờ lão nhanh chống lấy vật mà Trần Lâm chọn đưa cho cậu...

Nhìn thấy vật trên tay Trần Lâm ánh mắt Hồng Ánh không khỏi sáng lên, đó là một cặp khuyên tai màu bạch óng ánh hình một con bướm đang tung cánh toát lên vẻ đẹp ma mị gọi là khuyên tai Điệu Vũ, tuy nó chỉ là trang bị phẩm chất lam nhưng Hồng Ánh lại vô cùng yêu thích nhanh chống đeo nó lên tai rồi nghiên đầu cho Trần Lâm ngắm.

Thật tế sau khi chuyển giao quyền lực Trần Lâm đã giao tất cả số thần tệ của huyết tộc cho Hồng Ánh quản lý, cho nên nàng có thể được xem là người giàu nhất huyết tộc, muốn mua gì cũng chả ai có ý kiến thậm chỉ tất cả các cao tầng của huyết tộc trừ Huỳnh Dao ra đều không quan tâm đến thần tệ là gì.

Cho nên thứ làm Hồng Ánh vui chính là quà mà Trần Lâm tặng chứ không phải phẩm chất của nó, không một chút ngại ngừng Hồng Ánh tiếng lên đặt một nụ hôn lên môi Trần Lâm...

Đứng một bên Minh Nguyệt chứng kiến hành động tình tứ của ba tên không biết đến khái niêm nơi công cộng kia thì không nhìn được hừ lành, đúng là hôn quân không tự dưng mà có tất cả đều là do đám quần thần chiều quá mà ra cả...

Nghe thấy tiếng hừ lạnh của Minh Nguyệt, hai đôi tình nhân đang say sưa nấu cháo khẽ giật mình tách nhau ra, Trần Lâm có tý ngượng ngừng nhìn Minh Nguyệt, xét theo mọi góc độ thì Trần Lâm là con rể của Minh Nguyệt vậy mà không chỉ nấu cháo mà Trần Lâm còn bàn chuyện ăn con gái người ta trước mặt mẹ vợ, đúng là có tý quá đáng.

Tuy nhiên Hồng Ánh lại không quan tâm lắm đến quan hệ của ba người, thậm chỉ chính bản thân quan hệ mẹ con các nàng cũng đã vô cùng kỳ lạ rồi giờ có lôi thêm Trần Lâm vào cuộc cũng không phải là vấn đến to tát với Hồng Ánh.

Khẽ tiến lại gần Minh Nguyệt, Hồng Ánh bất chợt tập kích đặc lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy, bị tập kích bất ngờ Minh Nguyệt thoáng chống cự nhưng không được bao lây khi dâm thủy của nàng bắt đầu rĩ ra thì Minh Nguyệt cũng buông xuôi hưởng ứng cùng Hồng Ánh.

Cứ thế hai nữ nhân trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy trước ánh mắt đê tiện của Trần Lâm và ánh mắt khinh ngạc của Anh Tử, hôm nay nàng đã gặp không tích chuyện kỳ lạ của huyết tộc không biết có bị giết người diệt khẩu hay không...

Dần dần hai người cũng tách nhau ra để lại một sợi chỉ trong suốt nơi khóe miệng, Hồng Ánh mỉm cười quỷ dị nhìn Minh Nguyệt khẽ thì thầm vào tai nàng:

- Mẫu thân người đang ghen đúng không...

Nghe Hồng Ánh nói thế Minh Nguyệt chỉ hừ lạnh không nói gì...

Thật tế quan hệ giữa Minh Nguyệt và Trần Lâm rất tốt, tuy không phát sinh chuyện kia nhưng có thể xem nhau như chị em, chỉ là Minh Nguyệt cực kỳ không thích Hồng Ánh và Trần Lâm quấn lấy nhau nói trắng ra là ghen, ghen với Trần Lâm. Có thể nói Minh Nguyệt không phải bách hợp nhưng nàng lại thích con gái mình, nhìn thấy nàng âu âu yếm yếm với người khác nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu...

Cảm nhận được nội tâm không vui của mẫu thân, Hồng Ánh mỉm cười khẽ liếc nhìn Trần Lâm nói:

- Được rồi đừng ăn giấm chua nữa...

- Đại nhân quà của mẫu thân ta đâu nào?

Vô cùng hiểu ý Trần Lâm đã tiến tới đưa một vật trước mặt hai vị đại nhân. Đó vẫn là một cặp khuyên tai nhưng khác vơi khuyên tai Điệu Vũ của Hồng Ánh có hình một con bướm nên khá rườm rà thì khuyên tai mà Trần Lâm chọn cho Minh Nguyệt có phần gọn gàng hơn rất nhiều, nó có hình một cách chim ôm sát lấy vành tai chất liệu không biết được làm từ gì mà trông suốt như pha lê ánh lên những tia sáng xanh huyền ảo, tuy nhiên đều đặc biệt nhất là nó là một trang bị tím gọi là khuyên tai Băng Vũ.

- Mẫu thân là nhất rồi...

Nói xong Hồng Ánh mỉm cười tinh quái rồi bất chợt lấy một chiếc khuyên tai Băng Vũ của Minh Nguyệt đeo lên tai mình rồi chả lại cho nàng một chiếc khuyên tai Điệu vũ của mình rồi nói:

- Mẫu thân chúng ta chia nhau mỗi người một chiếc né...

Nghe thấy thế Minh Nguyệt không khỏi lắc đầu, ai đời lại mang hai chiếc khuyên tay khác nhau huống hồ khuyên tai Điều Vũ và Băng Vũ lại có khiểu dáng hoàn toàn trái ngược nhau. Tuy nhiên Hồng Ánh đã không cho nàng cơ hôi phản đối nhanh chống đem hai chiếc khuyên tai lên cho nàng...

Đứng một bên quan xác Trần Lâm triệt để trợn mặt há mồng nhìn hai nữ nhân trước mặt, cả hai đều thân mật quân trang toát lên vẻ đẹp anh thư hiếm thấy lại có 9 phần giống nhau, bây giờ mỗi người giờ lại đeo một chiếc khuyên tai giống nhau vô hình chung tăng lên sự tương đồng của hai người, tạo nên một vẻ đẹp khó tả làm cho Trần Lâm có xúc động muốn lôi hai người kia vào phòng hành sự...

Bên kia Hồng Ánh khẽ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mẫu thân, một bên tai đeo khuyên tai Băng Vũ hình cánh chim ôm sát lấy vành tai còn một bên đeo khuyên tai Điệu Vũ hình một con bướm lúc lắc theo nhịp thở, làm cho Hồng Ảnh cũng có xúc động muốn lôi mẫu thân mình vào phòng hành sự không kém gì Trần Lâm.

Cũng như Minh Nguyệt, Hồng Ánh cũng rất thích mẫu thân nàng nhưng nàng cũng thích Trần Lâm không kém, cho nên nàng luôn khát vọng chơi tay ba với hai người kia, chỉ tiết là đôi tỷ đệ này một người thì gần như không thích nam nhân một người thì quá ngu làm cho Hồng Ánh không biết phải làm sao, chắc phải tự mình ra tay cho nhanh...

Nghĩ đến đây Hồng Ánh không nhịn được mỉm cười quỷ dị bắt đầu quá trình bài mưu tính tế của mình, có lẽ đánh chết Trần Lâm cũng không ngờ rằng trong hậu cũng của mình lại có một chân của Hồng Ánh...

Còn bên kia chứng kiến sự điên rồ của huyết tộc Anh Tử không nhịn được lắc đầu:

- Huyết tộc thật là loạn a...