Chương 9: Tiên pháp cửu khúc(2)

Dự phán? Đây là tinh túy trọng yếu của tiên pháp, đối với người khác mà nói dự phán được Võ Tông Cảnh ra tay đó là nằm mơ, nhãn lực của Vương Hùng mà lại có thể dự phán được động tác của Cự Khuyết, có phải là đang nằm mơ hay không?

Mặc dù động tác của Cự Khuyết đối với Vương Hùng rất nhanh, nhưng tất cả những động tác đó hoàn toàn đều bị Vương Hùng nắm được.

Rống!

Khi phong vận xông về phía Vương Hùng, cùng lúc đó trường tiên cũng hướng đến phía Cự Khuyết.

- Trường tiên chậm chạp như thế, ngươi nghĩ có thể dùng nó chống lại ta sao? Ngươi cùng trường tiên của ngươi sẽ cùng nhau bị ta xé nát!

Cự Khuyết cười to một tiếng.

Phong Nhận tiến đến rất nhanh, nhưng trường tiên thì rất quỷ dị, thất chuyển tám cong, lại tránh được toàn bộ phong nhận, từ kẽ hở của phong nhận mà cắm vào, tốc độ cùng quỹ tích của đầu roi rất quỷ dị, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Cự Khuyết.

- Cái gì!

Cự Khuyết trừng mắt.

Ba!

Đầu roi hung hăng quất lên trên mũi của Cự Khuyết.

Lỗ mũi? Nơi đây chính là điểm yếu nhất của Cự Khuyết, mặc dù roi uy lực chỉ ở mức Khí Hải Cảnh, nhưng, lỗ mũi là điểm yếu căn bản cũng không chịu được.

Sự đau đớn nhanh chóng truyền đến đầu óc Cự Khuyết, cảm giác đau đớn này

khiến Cự Khuyết không cầm được nước mắt mà chảy ra ngoài.

A~~~~~!

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, khí thế xung quanh người trong nháy mắt tan biến hết, hàng trăm đạo phong nhận kia mất đi sự khống chế của Cự Khuyết nhanh chóng tan biến mất.

Đau! Vô cùng đau! Ngày xưa Cự Khuyết đi giết chóc bị trọng thương, cảm giác cũng không có đau như bây giờ, cơn đau mãi không dứt, nước mắt tuôn ra, đầu thanh trường tiên cứ thế quất thẳng tới.

Trường tiên của Vương Hùng cũng không vì vậy mà ngừng lại, cứ tiếp tục đánh tới.

Ba! Ba!

A~~~~!

Hai mắt của Cự Khuyết bị đánh sưng lên, vốn lúc đầu chỉ có nước mắt là tuôn ra, giờ phút này lại sưng lên đến nỗi không mở mắt được.

Lỗ mũi là nhược điểm, mắt lại càng là yếu điểm. Cự Khuyết thống khổ liên tiếp lùi lại phía sau.

- Muốn chạy trốn? Hừ!

Trường tiên trong tay Vương Hùng lần nữa phát động. Từ trên mặt Cự Khuyết kéo lại. Cho dù Cự Khuyết có chạy đến đâu, trường tiên cũng có thể tiến đến hướng đó mà đánh tới.

- Rống! Tên khốn, có bản lãnh ngươi thử đánh vào chỗ khác của ta xem!

Cự Khuyết bi phẫn kêu.

- Không đánh vào mặt ngươi, được, vậy không đánh vào mặt ngươi!

Vương Hùng lạnh lùng nói.

Ba!

Trước hết quất đến móng tay hổ trảo, thiếu chút nữa là rút hết sạch móng tay hổ trảo của Cự Khuyết.

Cự Khuyết lần nữa đau đớn quát lên.

Ba!

Lần này là quất vào bụng, là vùng thịt cực kỳ mềm mại.

A!

Ba, ba, ba!

Sau đó là quất dưới nách nơi chân hổ.

Rồi đến xương sống tại khe hở của các đốt ngón tay.

Lại quất vào bên trong tai.

Cự Khuyết chỉ cho rằng điểm yếu của mình toàn bộ đều ở trên khuôn mặt, nhưng trường tiên đó cứ đánh đến đâu, nơi đó dường như tất cả đều là điểm yếu của Cự Khuyết, nơi nào trường tiên chạm vào cũng đều đau đến thấu xương.

Ở trước mặt Vương Hùng, toàn thân của hắn nơi nào cũng là nhược điểm.

Ai có thể hiểu tất cả nhược điểm của hổ hơn Vương Hùng chứ? Nếu không phải Vương Hùng cảm thấy Cự Khuyết còn hữu dụng, giờ phút này không chỉ đơn giản là cảm giác đau đớn này.

- A! Đau quá!

- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tha mạng, tha mạng!

- Đừng rút ra nữa, a, đau quá, đừng rút nữa, ta không chịu nổi nữa, đại gia, ông, đừng rút nữa!

- Gia gia, a đau quá, đau quá ! Ta không dám nữa, không dám nữa!

- Ta không dám nữa!

Cự Khuyết lăn lộn trên đất không ngừng cầu xin tha thứ, đau khổ gào thét, đám sói từ bốn phía trong lòng tản ra hàn khí, kinh hãi nhìn Vương Hùng.

Trường tiên trong tay của hắn, thật giống như là nguồn suối thống khổ nhất trên thế gian này. Đây chính là yêu hổ Võ Tông Cảnh. Lại bị đánh đến lăn lộn trên đất, khóc đến sưng hết mắt, sống không bằng chết?

Những con sói từ trong hồ chầm chậm bò lên, ngoài sự đau đớn còn là thấp thỏm lo âu, bản thân mình lúc trước có phải là không muốn sống nữa hay không?

Đặc biệt là Lang Vương, giờ phút này khi nhìn Vương Hùng chỉ còn lại vẻ kinh hãi.

Có mấy con sói đằng sau lưng Vương Hùng muốn tiến tới đánh lén, nhưng trường tiên kia giống như có mắt, trong nháy mắt có thể cho ngươi biết thế nào là lễ độ, chỉ cần ngươi tiến lên một bước, chắc chắn ngươi sẽ không thể quên được khoảnh khắc lúc này.

Bên ngoài.

Tứ hoàng tử, Vương Trung Toàn, Chu Thiên Âm, Chu Trì toàn bộ đều trợn tròn mắt lên.

Những tưởng rằng, Vương Hùng đánh xong đám sói kia là đã đến cực hạn, đối mặt với yêu hổ thì hắn ta chết chắc rồi. Có thể, nhìn trong hình, Vương Hùng giống như một ác ma, đánh yêu hổ đến tè ra quần, khóc đến hết nước mắt, làm cách nào cũng khó mà tiếp nhận được chuyện này.

Một mình Vương Hùng đại sát tứ phương?

Mặc dù không nghe được âm thanh, nhưng mỗi một roi được đánh ra, da thịt trên thân người cũng không tự chủ bị kéo theo, đồng thời trong đầu tự vang lên một tiếng 'Ba'!

- Yêu hổ kia thật sự là Võ Tông Cảnh hay sao?

Sắc mặt Tứ hoàng tử lúc này rất khó coi nói.

- Ta có thể thấy được nó chính là con hổ mạnh nhất!

Ánh mắt Chu Trì nhìn thẳng về tấm hình, cũng không thể nào tin chuyện này là

hiện thực.

Cửu Phẩm Thiên Nhãn một ngày chỉ có thể mở ra thời gian là một nén nhang.

Một nén nhang trước, không một ai xem trọng Vương Hùng, còn cảm thấy hắn thập tử nhất sinh ở giữa bầy sói, nhưng một nén nhang sau, mọi người đều nhìn thấy hắn một mình chống lại hổ lang, trong lòng không tự chủ cảm thấy kinh ngạc.

Cho đến khi hình ảnh kia biến mất, mọi người vẫn còn không tin vào mắt mình về hình ảnh vừa rồi.

Hình ảnh đã biến mất một lúc lâu, nhưng mọi người cũng trầm mặc rất lâu.

Chu Trì là người đầu tiên mở miệng nói:

- Tỷ tỷ, có phải đệ đang nhìn thấy là một con cự hổ không?

Mọi người:

- …!

----------

Thần Mộ sơn mạch.

- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đều là do Lang Vương, cũng là hắn xúi giục ta, mọi chuyện không liên quan tới ta, là hắn nói ngươi tu vi thấp, cất giấu bảo vật Hổ tộc!

Cự Khuyết bị đánh đến nỗi ôm đầu co rút lại, cầu xin tha mạng không dứt.

Một bên Lang Vương vẻ mặt như muốn phát điên.

Ba!

Vương Hùng rút trường tiên lại. Ngừng đánh, quay đầu lại nhìn Lang Vương.

Lang Vương lộ ra vẻ mặt cầu xin.

- Ô ô ô ô!

Lang Vương lập tức bò lổm ngổm trên mặt đất, liên tục xin tha.

- Chuyện không liên quan đến ta, là Cự Khuyết hắn muốn giết ngươi, ta chỉ là nghe theo lệnh của hắn.

Lang Vương có thể hiểu nhiều thứ tiếng, nhưng lại không thể nói thành tiếng, cũng chỉ có thể kêu ô ô ô cầu xin tha thứ.

Vương Hùng nhìn bầy sói ở bốn phía, khắp người đều là máu, một bên Cự Khuyết mặc dù da thịt rất dày và béo, nhưng trên mặt vẫn bị sưng, một số bộ phận khác trên người cũng sưng phồng lên.

Vương Hùng hít sâu một cái, trầm giọng nói:

- Bổn tôn tâm tình không tốt, đã ra tay quá nặng! Ta xin lỗi!

Bị hổ lang khiêu khích chỉ là một chuyện nhỏ, tâm tình Vương Hùng hiện không ổn định là do ảnh hưởng từ ký ức kiếp trước, những nỗi đau cũng phiền muộn không có chỗ phát tiết, vừa rồi đã đánh hổ lang một lúc tâm trạng cũng khá hơn.

- Không có, không có, tiền bối, là chúng ta tự gieo gió gặt bão!

Cự Khuyết lập tức lấy lòng nói.

- Ừ! Ngươi đứng lên đi! Chúng ta lên đường!

Vương Hùng gật đầu.

Vương Hùng không để ý đến đám sói bị thương, lập tức lên đường.

Đám sói bên ngoài cũng không dám có ý kiến, không đánh bọn chúng nữa thì chúng cũng không tấn công.

Cự Khuyết giờ phút này càng sợ Vương Hùng hơn, nào dám cãi lời nữa.

Vương Hùng kỵ tọa trên người Cự Khuyết, quay đầu nhìn lên không trung.

- Thiên Sát Thần Phong bao phủ Thần Mộ sơn mạch? Đây là Hổ tộc đã lập trận sao?

Vương Hùng nhìn vào bão cát vô tận kia trầm giọng nói.

Thiên Sát Thần Phong vô cùng kỳ quái, bên ngoài nhìn vào thấy bão cát vô tận bao phủ, nhưng bên trong thì sóng yên biển lặng, hơn nữa lại có thể nhìn xuyên ra bên ngoài. Ban ngày bên trong vô cùng sáng.

- A, tiền bối, chuyện này người cũng biết?

Cự Khuyết miệng vẫn còn sưng, kinh ngạc nói.