Chương 8: Tiên pháp cửu khúc(1)

Một cơn bão cao ngất trời xuất hiện, giống y hệt hôm qua, mây đen tụ tập, trong nháy mắt màu tím thiên nhãn chiếu xạ hướng bão cát bao phủ Thần Mộ sơn mạch.

Ầm!

Một hình ảnh cực lớn xuất hiện trước mắt mọi người.

Tại Thiên Lang Cốc, nhóm của Vương Hùng đã rời đi.

Thiên nhãn trong nháy mắt mở rộng khu vực tìm kiếm, trong tấm hình lập tức xuất hiện từng dãy núi, hồ nước, tất cả mọi người đều cẩn thận nhìn lên tìm kiếm.

- Ở nơi đó, chính là chỗ đó, nơi có năm trăm con Thanh Lang, không thể sai được!

Chu Trì trừng mắt, vì là người đầu tiên phát hiện ra chỗ của Vương Hùng ở phía bên kia hồ.

Dù sao, năm trăm Thanh Lang cũng là mục tiêu quá lớn, rất dễ tìm kiếm.

Thiên Nhãn nhanh chóng di chuyển tầm mắt tập trung đến miệng hồ lớn, hình ảnh dần phóng lớn lên, càng lúc càng rõ hơn.

Ngay lúc này, Vương Trung Toàn liền bị dọa đến nỗi sắc mặt cũng biến đổi lớn.

Bởi vì, trong tấm hình hiện lên, đám sói vẻ mặt hung hãn đứng dậy nhìn về phía Vương Hùng.

- Không hay rồi, bọn hổ, sói trở mặt với Vương Hùng? Đám sói cùng hổ yêu đều muốn lấy mạng của hắn?

Chu Trì kinh ngạc nói.

- Chu đại tiểu thư, cứu mạng, cứu Thiếu chủ của ta, cầu xin người hãy cứu Thiếu chủ của ta!

Vương Trung Toàn hoảng sợ quỳ xuống.

Tứ hoàng tử khẽ nở nụ cười nhưng không để cho ai biết.

Vương Hùng hôm nay ngươi chết chắc rồi.

Chu Thiên Âm nhìn thật kỹ bức ảnh nói:

- Nhưng tại sao trông Vương Hùng ở trong bức ảnh lại quá điềm tĩnh?

- Điềm tĩnh thì có ích gì chứ? Tỷ tỷ, người nhìn con Lang Vương kia mang theo đám sói muốn tấn công Vương Hùng …!

Chu Trì chưa nói dứt câu thì ánh mắt bỗng nhiên mở to ra kinh ngạc.

Trong tấm hình, dây buộc tóc trong tay Vương Hùng vung lên hóa thành một cây trường tiên.

Trường tiên vung ra, giống như linh xà bắn ra.

Quất!

Lang Vương đi trước bị trúng đầu tiên, bị đánh trúng ngay mặt, da thịt bị đánh tróc ra rơi xuống hồ.

Không chỉ vậy, thanh trường tiên kia rất dài, trên không trung lại có chín nơi chuyển ngoặt, nhưng mỗi cái chuyển ngoặt đối ứng một cái bất đồng quỹ tích mà văng ra một đường tinh xảo vô cùng đánh lên trên mười một con Thanh Lang.

Ba, ba, ba, ba…!

Mười một con Thanh Lang chịu cùng cảnh ngộ với Lang Vương, khi trường tiên được vung lên thì da thịt của mười hai con Thanh Lang toàn bộ đều bị tróc ra rơi xuống hồ.

- Tiên pháp này thật lợi hại thế sao? Cửu khúc liên hoàn roi? Giết mười hai con sói cùng lúc?

Chu Trì trợn mắt kinh ngạc nói.

Không chỉ có Chu Trì, Tứ hoàng tử, Chu Thiên Âm, Vương Trung Toàn cũng bất ngờ.

Tiên pháp?

Tiên pháp của Vương Hùng đúng là dọa người, trụ cột nhất tiên pháp, chính là đến rồi lại đi, một roi rồi lại một roi, có thể theo tiên pháp mà tăng cường, độ lệch lực tay có thể làm cho roi khúc chiết, mỗi một đoạn roi thể ở khúc chiết sau đều có uy lực không giống nhau, một khúc dưới, giống như hai cái roi từ hai phương hướng khác rút đi. Hai khúc này tương đương với uy lực của ba roi.

Mỗi khi tăng một khúc, uy lực trên roi phải tăng lên gấp đôi.

Càng tăng lên nhiều khúc, càng khó khống chế. Nhưng tại đây Vương Hùng dùng một lần lên đến chín khúc.

Là chín khúc.

Mặc dù người nước Đại Tần rất ít người dùng roi, nhưng là vẫn có người dùng, có thể đám người Chu Trì chưa từng thấy người có thể thi triển cửu khúc tiên pháp.

Trước mắt, Vương Hùng làm được.Trường tiên ở trên tay hắn như đang sống vậy.

Một cái linh xà? Không, là một đoàn linh xà đang phóng về phía bầy sói.

Ba, ba, ba, ba !

Mặc dù không nghe được tiếng roi vang lên, nhưng khi nhìn tất cả những Thanh Lang bị rút ra da thịt, tất cả mọi người không tự chủ mà cảm thấy trên người đau xót.

Tiên pháp, không giống với đao kiếm, đao kiếm dù có chém ở trên người cũng không gây ra tổn thương lớn đến vậy, tổn thương này rất đau, đau vô cùng!

Sau khi rút ra khỏi người, có thể khiến người đó co giật một lúc lâu không dám động đậy, bởi vì càng động thì cơn đau càng nhiều hơn.

Trong tấm hình, người cầm roi chính là Vương Hùng.

Khi Vương Hùng nhảy lên bờ, chiếc roi cũng đánh xuống đất hiện ra một đường, những con thanh lang lúc này không có cách nào đến gần hắn, dưới tiên pháp của Vương Hùng, bốn phía không con sói nào dám xông vào.

Dọc theo đường đi, máu của đám sói bị rút ra rơi xuống mặt đất, chúng cũng không thể đứng dậy được.

Quá đau, đau đến mức cả người run rẩy.

Năm trăm Thanh Lang thì sao chứ? Trước mặt Vương Hùng bọn chúng giống như những con kiến.

Mọi người ở bên ngoài cũng đã sớm trợn tròn mắt.

Chu Thiên Âm lại liếc nhìn Chu Trì lần nữa, tựa như rất tức giận chuyện Chu Trì cố ý bôi nhọ Vương Hùng, nhưng có thể, ngay cả bản thân Chu Trì còn không biết.

- Vương Trung Toàn, tiên pháp của Vương Hùng đó lợi hại lên từ khi nào vậy? Tại sao ta lại không biết?

Chu Trì không tin vào mắt mình nhìn về phía Vương Trung Toàn.

Vương Trung Toàn trong lòng lúc này như nổi lên một cơn sóng động trời, bản thân ông cũng không hiểu, Thiếu chủ từ khi sinh ra đã ngu dốt, ngay cả đao kiếm đơn giản còn không biết dùng, huống hồ là binh khí trường như tiên phức tạp kia, lại có thể dùng thuần thục đến như thế?

Đối với câu hỏi của Chu Trì, Vương Trung Toàn cũng không chú ý lắm, vì lúc này ông đang rất tập trung nhìn hình ảnh bên trong tấm hình.

- Dây buộc tóc kia chính là trường tiên là loại pháp bảo biến? Nếu đúng là vậy thì thật là đáng tiếc, ngay cả thanh lang mà cũng không giết được, xem ra uy lực của pháp bảo này cũng không có gì đặc biệt, cũng có thể ngăn cản đám sói kia thôi, nhưng kia chính là yêu hổ Võ Tông Cảnh, bên ngoài cơ thể nó có cương khí, căn bản là rút da thịt của nó không nổi, cho dù có trường tiên cũng không sánh bằng. Thật là đáng tiếc cho tiên pháp này!

Tứ hoàng tử lắc đầu thở dài nói.

Mặc dù Tứ hoàng tử nói đáng tiếc cho Vương Hùng, nhưng trong mắt cũng chưa bao giờ có ý nghĩ đó, chỉ mong đợi con yêu hổ sẽ giết chết Vương Hùng.

Chu Thiên Âm như thể đang tập trung sức mạnh, tựa hồ muốn dùng sức mạnh thiên nhãn đi giúp đỡ Vương Hùng một tay.

Trong tấm hình, Vương Hùng căn bản không sợ khi đối mặt với yêu hổ Cự Khuyết.

Rống!

Cự Khuyết gầm lên giận dữ, cát đá bốn phía bay tán loạn, có thể thấy rằng Cự Khuyết lúc này đang rất giận.

Đám sói kia bị Vương Hùng dùng trường tiên đánh cho thất bại thảm hại, Vương Hùng lại xông thẳng ra bên ngoài, căn bản một chút cũng không thèm để ý đến Cự Khuyết khiến cho Cự Khuyết rất tức giận.

Há lại có đạo lý này, tiên pháp của hắn cho dù có mạnh thế nào? Tu vi của hắn cũng chỉ có thế.

Chỉ là Khí Hải Cảnh nhỏ nhoi mà dám so với Võ Tông Cảnh sao?

Chênh lệch cảnh giới lớn như vậy, không phải chỉ dựa vào một cây trường tiên là có thể đánh bại ta.

- Vân tòng long, phong tòng hổ!

Trời sinh hổ tộc đã nắm giữ một loại bản năng đó là vua của muôn loài, cho nên rất khó mà bảo chúng phải khuất phục trước một ai.

Cự Khuyết rống to một tiếng, xung quanh thân mình chợt toát ra vô số cương khí, cương khí trên không trung ngay lập tức ngưng tụ ra thành từng đạo Phong Nhận, giống như hàng trăm cây đao chém về hướng Vương Hùng. Đồng thời nó bổ nhào đến, hổ trảo lúc này mang theo phong lực cực lớn, tựa như muốn lập tức xé nát Vương Hùng ra.

Phong lực lớn như thế, làm sao Vương Hùng có thể không nhận ra được?

Kiếp trước Vương Hùng cũng từng là yêu hổ, hơn nữa còn còn nhìn ra được năng lực của Cự Khuyết. Vương Hùng dùng nhãn lực có thể nhìn vào bên trong phong lực.

Vương Hùng mặc dù tu vi khá yếu, khi xuất chiêu ở trước mặt Võ Tông Cảnh cũng chỉ như con ốc sên mà thôi, trường tiên này cũng không phải là đao kiếm, đao kiếm chém ra chắc chắn sẽ bị Cự Khuyết nhìn ra được.

Còn trường tiên thì có dấu vết thế nào để nắm bắt chứ? Roi ra cửu khúc, nhưng là trên không trung xoay vòng chín lần, roi đầu uy năng, thiên biến vạn hóa, đều nằm trong dự tính của Vương Hùng.

Nói cách khác, đầu roi không có phương hướng nhất định, ngay từ lúc vung roi đã không thể đoán, Cự Khuyết căn bản là không thể nắm được đòn roi đó sẽ đến từ hướng nào.