Chương 7: Khổn Tiên Thằng(2)

- Ngươi tận mắt nhìn thấy, hắn chỉ như vậy thôi sao? Ngoại trừ cỗ sát khí kia phát ra?

Hai mắt Cự Khuyết khép lại nói.

Lang vương cẩn thận gật đầu.

Trong mắt Cự Khuyết lúc này bỗng nhiên mờ ảo, thực lực của Vương Hùng chỉ là Khí Hải Cảnh tầng thứ nhất, nhưng tại sao lại có thể tỏa ra luồng sát khí lớn như vậy?

- Chẳng lẽ, hắn ta giữ bảo vật của Hổ tộc.

Cự Khuyết lúc trước vẫn còn sợ hãi trong nháy mắt đã hóa thành một sự mong đợi cùng tham lam.

Gắt gao nhìn Vương Hùng trong hồ, tựa hồ muốn nhìn rõ lai lịch của Vương Hùng rốt cuộc là ai.

Vương Hùng tâm thần chìm vào đan điền.

Đan điền trống rỗng một mảnh, chỉ còn lại tia chân khí.

- Tu hành giả, bước tu luyện cuối cùng chính là 'ba mạch bảy luân', đỉnh cao kiếp trước của ta, cũng không có hoàn toàn tu luyện, ở kiếp trước đi đến tầng đầu tiên không tốn sức, thế cho nên hậu kỳ tu hành ngày càng khó, kiếp này sống lại, nhất định phải lấy lại căn cốt!

Trong lòng Vương Hùng mặc niệm

- Ba mạch bảy luân? Bảy luân đối ứng ở thất khiếu trung, lấy tu vi hôm nay của ta, chỉ có thể sử dụng nhất mạch hai khiếu, đan đình khiếu, thiên đính khiếu, cùng xỏ xuyên qua hai khiếu trung mạch.

- Đan điền khiếu bẩm sinh là nơi chứa đựng chân khí, là lực lượng chi nguồn suối, có chân khí chính là Khí Hải Cảnh, tại sao chân khí đan điền của ta lại yếu quá mức như vậy.

- Thiên đỉnh khiếu, là trên đỉnh đầu của đại khiếu, mà đại khiếu này, làm người chi môn hộ, thu nạp nguyên khí của thiên địa, tiến hành rèn luyện, thông qua giữa 'trung mạch', đưa vào đan điền khiếu, hóa thành chân khí, đưa sức mạnh vào toàn thân.

- Xem ra, trong suốt mười bảy năm này của ta, đúng là ngu dốt quá mức, thiên đình khiếu vẫn phải nhờ sức mạnh của phụ thân mở cho.

Ý thức của Vương Hùng lúc này cũng từ trong đan điền mà thoái lui, tiến lên trên đỉnh đầu, tại nơi đó, có một lỗ thủng lớn như đầu ngón tay, hút vào nguyên khí thiên địa, đưa vào trong cơ thể.

- Thiên đình khiếu? A, thật đúng là nhỏ, thiên đỉnh khiếu nhỏ như thế, quả nhiên hấp thu thiên địa nguyên khí rất chậm? Thiên đình khiếu trung, ta cần điểm chuyển 'Thiên Đỉnh Luân', như vậy, thu nạp thiên địa nguyên khí tốc độ mới có thể gia tăng gấp trăm, gấp nghìn lần, không chừng kiếp này nếu muốn đầm trụ cột, Thiên Đỉnh Luân này, tự nhiên không thể tùy ý điểm chuyển, muốn chuyển đành dùng thứ tốt nhất. Chuyến đi này thiếu chút đã phải bỏ mạng, chỉ vì 'Thần Mộ Hoa'. Thần Mộ hoa thanh lọc vạn vật khí, dùng nó điểm chuyển Thiên Đỉnh Luân, bất quá lúc này nó rất thích hợp!

Vương Hùng trong lòng hiện lên một cỗ kiên định.

Đan điền khiếu, trống rỗng, thiên đình khiếu, nhỏ bé yếu ớt không chịu nổi. Vương Hùng cũng không gấp gáp tu hành, hết thảy lấy đầm trụ cột làm chủ.

Vương Hùng tĩnh tâm, lần nữa tiến vào mi tâm.

- Xem ra Khổn Tiên Thằng bảo vệ linh hồn chuyển thế, cũng có chỗ tốt, ít nhất, mi tâm khiếu có thể sớm như vậy tựu mở! Mi tâm khiếu, chính là giấu đi linh hồn cùng vị trí! Trên người của ta hết thảy oai vũ sát khí, cũng là đến sát khí sâu trong linh hồn! Nếu không phải mi tâm khiếu mở trước thời hạn, cũng không thể làm kinh sợ bọn hổ lang này!

Vương Hùng tĩnh tâm nhìn về phía mi tâm khiếu.

Đây là một không gian đen tuyền.

Trong không gian, có một linh hồn có hình dạng một con hổ màu lam, mà linh hồn mang hình dáng của hổ này lộ ra một cỗ chứa đầy sát khí, là sát khí lúc trước liên tục phát ra không ngừng.

Linh hồn mang hình dáng hổ này trông như rất suy yếu, lúc ẩn lúc hiện trong suốt một thời gian.

- Linh hồn của ta trong khi chuyển thế, đã bị yếu đi rất nhiều, cho dù có yếu nhưng vẫn đủ sức chống đỡ với thường nhân mạnh mẽ, trí nhớ của ta cũng không bị mất đi, vậy là đủ rồi. Kiếp trước là hổ, kiếp này chỉ tồn tại dạng linh hồn hổ, nếu như là ta ở kiếp trước thì công pháp mạnh nhất của ta là “Bạch Hổ Luyện Dương Đồ”!

Vương Hùng trầm giọng nói.

Rống!

Linh hồn dạng hổ rống to một tiếng, nối tiếp giẫm chân tại chỗ, sát khí bốn phương tám hướng đột nhiên tụ tập lại hướng hổ hồn. Hổ hồn trong nháy mắt đã chân thực một chút.

Trong nhất thời, đã để cho đám sói bên ngoài, Cự Khuyết cũng có cùng ảo giác giống vậy, hiện tại sát khí trên người Vương Hùng hoàn toàn biến mất, trở thành một thiếu niên bình thường.

- Quả nhiên đó có phải bảo vật của Hổ tộc? Tên nhóc này được lắm, dám lừa ta?

Cự Khuyết trừng mắt, hiện lên thần thái mừng rỡ.

Ô ô ô! Lang vương cũng nhe răng trợn mắt.

- Đi, các ngươi đi giết hắn đi.

Cự Khuyết cuối cùng quyết định.

Có lẽ, cái đó là bảo vật của Hổ tộc, mà Cự Khuyết lúc này đã quên mất sát khí trên người của Vương Hùng, lúc này chỉ muốn một mình chiếm lấy bảo vật Hổ tộc.

Lang Vương không dám phản kháng Cự Khuyết, chỉ có thể rống lên một tiếng, chỉ huy đám sói, hướng đến chỗ Vương Hùng mà tiến đến.

Hổ hồn Vương Hùng khẽ run, tựa hồ đã cảm ứng được nguy hiểm. Hai mắt đột nhiên mở ra.

Ô ô ô ô!

Đám sói sợ hãi không dám tiến lên nữa.

- Sợ cái gì, còn không mau đi, nếu không ta sẽ ăn thịt tất cả các ngươi!

Cự Khuyết lớn tiếng nói.

Lang Vương cắn cắn răng, cũng gật đầu.

Vương Hùng lúc này cũng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng nói:

- Cự Khuyết, ngươi thật là to gan!

Cự Khuyết rống to một tiếng.

Đây là lúc quyết định , không nên chần chừ nữa, tên Vương Hùng kia lúc trước sát khí hung mãnh, nhưng lúc này đang tu luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ sát khí khi này đã được giấu kỹ, hơi thở lúc này yếu ớt vô cùng, ai lại còn sợ hắn nữa chứ?

Rống!

Đám sói lao đến chỗ Vương Hùng, nhanh chóng muốn giết chết Vương Hùng.

Vương Hùng vì muốn sớm tu luyện thành Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, tuyệt không phát ra sát khí, nhưng lại không một chút sợ hãi, trong lòng bàn tay xuất hiện ấn ký hoa đào.

Đây chính là phụng bồi bản thân cùng nhau chuyển thế Khổn Tiên Thằng, lúc trước còn khắc ở mi tâm, hôm nay là dung nhập vào trong lòng bàn tay, bàn tay run lên, hoa đào hóa thành dây buộc tóc, dây buộc tóc nháy mắt không ngừng biến dài ra trăm lần, hóa thành một cây trường tiên màu hồng phấn.

Vương Hùng lạnh lẽo nhìn theo hướng mười mấy đầu Thanh Lang đang nhào tới.

Đám sói mặc dù hung mãnh, thậm chí tu vi còn cao hơn Vương Hùng một chút, nhãn lực của Vương Hùng làm sao bọn sói phàm này có thể sách bằng? Với nhãn lực của Vương Hùng, đám sói lúc này tấn công có rất nhiều sơ hở. Hơn nữa lại là sơ hở chí mạng.

Ba, ba, ba, ba…!

Mười hai Thanh Lang trong nháy mắt bị đánh rơi vào trong hồ.

Đám sói cứ hết con này đến con kia tiến lên.

Trường tiên Vương Hùng cũng lần nữa vũ động.

Trường tiên giống như tâm ý tương thông với Vương Hùng, trường tiên kia giống như một đạo Trật Tự Tỏa Liên, đến mức khiến cho da tróc thịt bong, kéo theo cả bọn Thanh Lang, toàn bộ liền rơi hết xuống hồ.

Vương Hùng dậm chân xuống dưới lấy điểm tựa rồi nhảy lên bờ.

- Cự Khuyết? Bổn tôn để ngươi làm tọa kỵ, là ta đã xem trọng ngươi, nhưng ngươi còn không biết điều, ngươi muốn đối đầu với ta sao? Cũng tốt, ngươi muốn thử, bổn tôn sẽ cho ngươi nếm thử!

Vương Hùng trừng mắt.

Ba, ba, ba!

Trường tiên vung lên, đám Thanh Lang xung quanh bị đánh bay ngược ra sau, toàn bộ bị hất ra ngoài, giống như một cái vô ảnh linh xà, bắn nhanh về hướng Cự Khuyết.

Dưới chân núi Tề Vân.

Dù cho Chu Thiên Âm, Tứ hoàng tử có như thế nào đi chăng nữa, Vương Trung Toàn vẫn lo lắng cho Thiếu chủ.

Người khác luôn cho rằng Vương Hùng và yêu hổ có quen biết nhau, nhưng Vương Trung Toàn biết rõ, Vương gia cùng hổ tộc không liên quan đến nhau, lúc trước không biết thiếu chủ đã cho yêu hổ lợi ích gì, nhưng ngoại tộc cũng có nhiều thay đổi, hôm qua tuy có thể thoát khỏi nguy hiểm, nhưng còn hôm nay thì sao? Hôm nay yêu hổ đó liệu có nể mặt thiếu chủ?

- Chu đại tiểu thư, đã đến giữa trưa, phiền Chu đại tiểu thư giúp ta xem một

chút, Thiếu chủ có khỏe mạnh không!

Vương Trung Toàn lo lắng nhìn Chu Thiên Âm.

Tứ hoàng tử, Chu Trì cũng lần lượt đến đây, tất cả đều muốn biết, tên Vương Hùng kia có bị con yêu hổ kia ăn thịt hay không.

Chu Thiên Âm cũng không phản đối, liền bước tới một bước.