Chương 6: Khổn Tiên Thằng (1)

Hổ yêu nhìn chằm chằm vào lang vương mà rống to ra lệnh, lang vương không dám phản kháng, chỉ huy bầy sói đứng dậy, đi theo hổ yêu từ từ rời khỏi Thiên Lang cốc.

Hổ yêu đi trước nhất, Vương Hùng ngồi ở bên trên.

Đang ngồi trên lưng hổ yêu, bỗng nhiên Vương Hùng nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn về trên bầu trời.

Dưới ánh mắt đó, cả người Chu Thiên Âm run lên.

- Không thể nào, hắn phát hiện ra cửu phẩm thiên nhãn rồi? Đây chính là cách một lớp thiên sát thần phong đó!

Chu Thiên Âm không thể tin nổi mà nói.

Thiên nhãn mặc dù bắn ra một đạo tử quang về phía Thiên Lang cốc nhưng quang vi không thể phát hiện, người bình thường căn bản không thể cảm ứng, huống chi còn có bình chướng bằng bão cát to lớn ngăn cách, tuy nhiên ánh mắt kia của Vương Hùng nói cho Chu Thiên Âm biết hắn đã phát hiện ra.

- Trùng hợp, nhất định là trùng hợp.

Chu Thiên Âm tự nói với mình.

- Ông!

Cửu phẩm thiên nhãn ở trên bầu trời thu lại, hóa thành mây đen, sau đó từ từ tản đi, biến mất không còn dấu vết.

- Tỷ tỷ, thiên nhãn đâu rồi?

Chu Trì kinh ngạc hỏi.

- Cửu phẩm thiên nhãn một ngày ta chỉ có thể mở ra một nén nhang thôi, đã hết giờ rồi!

Chu Thiên Âm lắc đầu một cái nói.

- Còn xin Chu đại tiểu thư, mỗi ngày xem xét tung tích thiếu chủ, đảm bảo an toàn cho thiếu chủ!

Vương Trung Toàn một lần nữa thi lễ khẩn cầu.

Ánh mắt Chu Thiên Âm phức tạp nhìn về phía Vương Trung Toàn, cuối cùng gật đầu một cái.

Dưới chân núi Tề Vân, bên trong đại trướng của Tứ hoàng tử.

Xoảng, xoảng!

Một cái chén trà bị Tứ hoàng tử ném vỡ vụn trên mặt đất.

Người áo đen đang quỳ trước mặt hoàng tử, nơm nớp lo sợ không dám mở miệng.

- Ngươi nói là sẽ làm sạch sẽ không chê vào đâu được? Thế tại sao Vương Hùng vẫn còn sống? Chỉ có một tên thiếu chủ Đông Phương vương phủ, mà không thể giết nổi hắn?

Tứ hoàng tử lạnh lùng nói.

- Điện hạ xin tha tội, trước đó bọn thuộc hạ đã kiểm tra Vương Hùng đích thật đã chết! Không ngờ được…!

Người mặc áo đen quỳ dưới đất nơm nớp lo sợ.

- Hừ, bổn cung không muốn nghe ngươi nói, cái gì mà “Không ngờ được”! Ngươi có biết, lần này ngươi khiến cho bổn cung phải gặp nguy hiểm không? Bỏ qua cơ hội lần này, ta còn phải đợi đến khi nào?

Tứ hoàng tử trợn mắt nói.

- Điện hạ yên tâm, một khi Thiên Sát Thần Phong kết thúc, thuộc hạ nhất định tìm cơ hội hạ thủ!

Người mặc áo đen nghiến răng nghiến lợi nói .

- Tìm cơ hội lần nữa? Hừ, lần này ngươi đánh rắn động cỏ, Thiếu chủ Đông Phương vương phủ suýt chút mất mạng, bên phía vương phủ sẽ ngồi yên chịu chết sao? Một khi tra ra nguyên nhân, nhất định ta cùng với hoàng thất sẽ bị lục đục nội bộ, Nhân Hoàng trách tội xuống dưới, ai có thể gánh hết tội danh này?

Tứ hoàng tử trợn mắt nói.

- Thuộc hạ, thuộc hạ,...!

Mồ hôi lạnh trên trán người mặc đồ đen không ngừng tuôn ra.

- Thiên Sát Thần Phong trước khi kết thúc, Vương Hùng nhất định phải chết!

Tứ hoàng tử trong mắt lạnh như băng nói.

- Nhưng mà, Thiên Sát Thần Phong bao bọc Thần Mộ sơn mạch, chúng ta không có cách nào tiến vào trong!

Người mặc áo đen khổ sở nói.

Tứ hoàng tử sắc mặt âm tình bất định, cuối cùng cũng lạnh lùng nói:

- Cũng may Thắng nhi còn ở bên trong.

- Hoàng tôn tiểu điện hạ? Điện hạ anh minh, tiểu điện hạ là kỳ tài lĩnh vực tu hành, ở trong trận chiến thắng vô số, lãnh binh chiến đấu trăm trận trăm thắng, được Nhân Hoàng phong làm Vạn Thắng Hầu, nếu như hắn biết được Vương Hùng còn sống, nhất định sẽ ra tay. Vương Hùng chết chắc rồi!

Trên mặt người mặc áo đen hiện lên vẻ vui mừng.

- Lần này bổn cung tạm thời thu binh, ta sẽ ngăn Chu Thiên Âm từ phía ngoài. Thắng nhi sẽ mang theo bản đồ của Chu Thiên Âm, chắc chắn sẽ đến đỉnh Thần Mộ sơn nhanh nhất, hái Thần Mộ Hoa mang đi, như vậy đóa hoa này không cần phải đưa cho Chu Thiên Âm nữa! Hơn nữa, cũng giúp các ngươi đền bù sai sót lần này!

Tứ hoàng tử lạnh lùng nói.

- Thuộc hạ vô năng!

Người mặc áo đen xấu hổ nói.

--------

Tại lều lớn của Chu Thiên Âm.

- Tỷ tỷ, yêu hổ kia chắc chắn có quan hệ với Vương gia, nếu không làm sao yêu hổ lại để cho tên phế vật kia tọa kỵ chứ?

Chu Trì vội vàng nói với Chu Thiên Âm.

- Hổ chính là vua của vạn thú, tự nhiên sẽ rất kiêu ngạo, ta thật là nhìn không ra được, yêu hổ kia cùng Vương Hùng có giao tình gì với nhau, Chu Trì, ngươi vẫn thường nói cho ta biết Vương Hùng không có điểm nào tốt, có phải ngươi cố ý nói xấu hắn trước mặt của ta hay không?

Chu Thiên Âm cách chiếc mạng che mặt chất vấn Chu Trì.

- A!

Chu Trì sắc mặt cứng đờ.

- Sự thật đúng là như vậy? Chu Trì, ngươi ngay cả ta mà cũng dám lừa?

Chu Thiên Âm liếc nhìn Chu Trì nói.

- Tỷ tỷ, không sai, đệ cùng Vạn Thắng Hầu có giao hảo với nhau, hắn muốn đệ thay hắn nói chuyện, nhưng Vạn Thắng Hầu thật sự rất lợi hại, chỉ mới mười tám tuổi, một tháng trước đã đột phá đến tu vi Võ Tông Cảnh, lãnh binh đánh giặc, trăm trận trăm thắng, ngay cả Nhân Hoàng cũng xem trọng hắn ta, hắn từ lần trước trong hoàng cung đã gặp qua tỷ, vẫn nhớ mãi không quên, nhiều lần say rượu đã nói với ta là rất ái mộ tỷ tỷ. Mà tên Vương Hùng kia không phải là do ta cố ý bôi nhọ hắn, tu hành mười năm mà ngay cả thiên đình khiếu còn không thể tự mở được, nếu không phải nhờ Đông Phương Vương tự mình giúp hắn đả thông kinh mạch thì làm sao hắn có thể đạt tới Khí Hải Cảnh đệ nhất trọng được? Nhiều năm như vậy mà hắn vẫn dậm chân tại chỗ, vẫn ở Khí Hải Cảnh đệ nhất trọng, hắn thật sự là hết thuốc chữa, tỷ tỷ ta thật sự không có lừa tỷ! Hắn thực sự không xứng với tỷ tỷ!

Chu Trì vội vàng nói.

- Ta chưa cần nói tới hắn có xứng với ta hay không, phu quân của ta ít nhất phải là tiên nhân thân thể, Vương Hùng không đạt, Vạn Thắng Hầu cũng không đạt, ta chỉ là giận ngươi vì đã dám lừa gạt ta!

Chu Thiên Âm lạnh lùng nhìn về phía Chu Trì nói.

- Tỷ tỷ, ta, ta…, thật lòng xin lỗi, tỷ!

Chu Trì cúi thấp đầu nhận lỗi.

- Thôi vậy, dù sao hôn ước cũng đã được giải trừ, ta cũng không vì vậy mà quá để tâm nữa, hiện tại Thần Mộ Hoa mới là nhiệm vụ trọng yếu của ta! Không được phép thất bại!

Chu Thiên Âm trầm giọng nói.

- Vâng! Qua một thời gian ngắn nữa Thiên Sát Thần Phong mới ngừng lại, Tứ hoàng tử đã lui binh, hắn nhường cho chúng ta…!

Chu Trì lo lắng nói.

- Tứ hoàng tử hắn đã có tính toán, người của hắn tuy đã rút lui, nhưng không phải toàn bộ!

Chu Thiên Âm cười lạnh nói.

- Tỷ tỷ, ý của tỷ là hắn cố ý kéo chúng ta ra xa, sau đó phái người len lén cướp đi Thần Mộ Hoa?

Chu Trì kinh ngạc nói.

Chu Thiên Âm gật đầu.

- Nhân Hoàng không phải là để cho Tứ hoàng tử hỗ trợ cho chúng ta sao? Làm sao…, làm sao….?

Chu Trì kinh sợ nói.

- Thần Mộ Hoa sẽ không dễ lấy được thế đâu, cho dù đã có bản đồ, cũng chưa chắc có thể lấy được, đệ yên tâm đi!

Trong giọng nói của Chu Thiên Âm hiện lên vẻ rất tự tin.

- Vâng! Được rồi!

- Vương Hùng này thật là có chút cổ quái, Khí Hải Cảnh tầng thứ nhất? Khuất phục yêu hổ Võ Tông Cảnh? Kì quái …?

Chu Thiên Âm tỏ vẻ tò mò.

--------

Ven hồ lớn, Thần Mộ sơn mạch.

Vết máu trên y phục Vương Hùng đã được rửa sạch, giờ phút này đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn ở trong hồ. Ở bên trong nhắm mắt điều tức.

Bên bờ hồ, yêu hổ Cự Khuyết nhìn về phía Vương Hùng trong mắt mang theo một tia quỷ dị.

Lúc trước, khi Vương Hùng thi triển Thiên Hổ Thần Âm, đến bây giờ vẫn khiến cho Cự Khuyết sợ đến hết hồn, hiện tại cũng không dám có suy nghĩ khác. Cho dù, Vương Hùng nhìn như suy yếu, nhưng chỉ cần có thể thi triển Thiên Hổ Thần Âm, thì bản thân cũng không thể nào địch lại, càng không dám phản kháng.

Đã một ngày trôi qua, Vương Hùng thoạt nhìn chỉ là một người phàm yếu đuối, điều này lại càng làm cho Cự Khuyết hoài nghi, chẳng lẽ lúc trước là ảo giác?

Ô ô ô!

Một bên Lang Vương tiến đến gần nói nhỏ với Cự Khuyết. Mặc dù Lang Vương không thể nói tiếng người. Nhưng khi phát ra tiếng ô ô, Cự Khuyết nghe vẫn có thể hiểu được.