- Đế quân, ta vốn tưởng rằng sợi dây buộc tóc Khổn Tiên này vốn là vật kỷ niệm người cho ta trước khi chết thật không ngờ nó lại là thứ giúp ta trốn khỏi tịnh hóa của lục đạo luân hồi, có thể mang lại theo trí nhớ kiếp trước. Mặc dù vì vậy tư chất của ta bị phong bế mười bảy năm, khiến ta ngơ ngác ngu đần, bị người khác nhạo báng, rồi lại bị lừa tới tử địa này, nhưng cuối cùng cũng bảo toàn linh hồn của ta, khiến ta có thể mang theo trí nhớ kiếp trước khi chuyển thế.
Vương Hùng nhìn vật nhớ người, nhìn sợi dây buộc tốc Khổn Tiên, không kìm được mà hồi tưởng lại khuôn mặt mà hắn thường nhớ nhung, càng hồi tưởng, hắn càng đau khổ, càng khó chịu, lục phủ ngũ tạng như bị đốt cháy.
- Phụt!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng của Vương Hùng phun ra.
Bầy sói bốn phía thấy Vương Hùng phụt máu, cảm thấy cơ hội đã tới, nhao nhao muốn xông lên.
- A, a... không còn trí nhớ thì cũng thôi, hôm nay thức tỉnh trí nhớ, vô cùng đau khổ... đế quân, người có biết ta nhớ người nhiều thế nào không?
Vương Hùng đau khổ nói.
- Hống!
Lang vưng gầm nhẹ, tựa như muốn lao tới.
Cái gầm nhẹ này đã cắt đứt suy nghĩ của Vương Hùng, hắn ngẩng đầu nhìn bầy sói bốn phía, ánh mắt trở nên lạnh đi.
Linh hồn trí nhớ kiếp trước của Vương Hùng đã được giải phóng cho nên linh hồn lực trở nên mênh mông không dứt, ánh mắt lạnh lẽo này mang theo một luồng linh hồn lực, một hung sát khí khổng lồ.
Đạo sát khí này so với lúc hắn mê man thì mạnh hơn gấp trăm lần, mang theo uy hiếp đồ thiên diệt địa của kiếp trước, khiến cho bầy sói hoảng sợ, nằm sấp xuống đất, kể cả lang vương cũng không dám động đậy.
Ở bên ngoài mọi người nhìn thấy vương Hùng đứng dậy, lúc này trong mắt bầy sói Vương Hùng đã không còn là người mà là vua của vạn thú, một con hổ đói đứng dậy.
Con hổ đói này đứng lên, mắt lộ hung quang, lạnh lùng nhìn bầy sói giống như là kiếm thức ăn vậy, đối với vua của muôn thú bầy sói dĩ nhiên là không có một chút ý định phản kháng nào, thấp giọng u u, tựa như đang cầu xin tha mạng.
- Chuyện này không thể, tại sao bầy sói lại sợ Vương Hùng như vậy? Vương Hùng đứng lên, bọn chúng đã mềm nhũn?
Chu Trì kinh ngạc trợn mắt nói.
Chu Thiên Âm, Vương Trung Toàn, Tứ hoàng tử cũng kinh ngạc vô cùng.
Giờ khắc này, Vương Hùng mặc dù mất hết tu vi, nhưng hung sát khí của hổ vương kiếp trước vẫn còn sót lại trong linh hồn, uy của bệnh hổ cũng có khí phách vương giả, bầy thanh lang bình thường này làm sao có thể chống được?
- Hống!
Vào giờ khắc này, đột nhiên một tiếng hổ khác gầm vang lên.
Ở trong rừng phía xa xa, đột nhiên nhảy ra một con hổ dài hai trượng màu sắc sặc sỡ.
Con hổ vừa đáp xuống thì đất đá đã vỡ vụn, hung sát dị thường, rống to khiến bầy sói run lẩy bẩy.
- Lại một lão hổ?
Trong lòng bầy sói vô cùng phiền muộn.
Con hổ sặc sỡ xuất hiện khiến cho người bên ngoài lại hít một hơi.
- Ta còn tưởng Vương Hùng này dọa được bầy sói hóa ra là do con hổ yêu này, ta nói rồi, tên Vương Hùng kia yếu như gà chết làm sao có thể khiến bầy sói sợ hãi quỳ rạp như vậy được.
Chu Trì cao giọng nói.
Mọi người cũng gật gật đầu, hiển nhiên đối với thực lực của Vương Hùng, tất cả đều không tin tưởng.
- Con mãnh hổ này, toàn thân có hàng trăm đạo phong cương vây quanh khiến cho cát đá bay tán loạn, khí tức khổng lồ, chắc là hổ yêu mới đạt tới Võ Tông cảnh!
Tứ hoàng tử híp mắt lại nói.
- Võ Tông cảnh?
Sắc mặt của Vương Trung Toàn đại biến.
- Không sai, chắc là Võ Tông cảnh đệ nhất trọng, Vương Hùng mới đạt tới Khí Hải cảnh đệ nhất trọng, chênh lệch một đại cảnh giới, lần này Vương Hùng lành ít dữ nhiều rồi.
Tứ hoàng tử lộ vẻ hưng phấn nói.
- Chu đại tiểu thư, thiếu chủ nguy trong sớm tối, chuyện này không thể chậm trễ, mau mời thiên nhãn diệt hổ yêu, cứu lấy thiếu chủ!
Vương Trung Toàn hoảng sợ nói.
- Vô dụng thôi thiên nhãn bắn một cái diệt được hổ yêu thì đám sói kia cũng lao tới Vương Hùng, không thể cứu được hắn lần nữa.
Tứ hoàng tử đắc ý nói.
- Ta mặc dù có thể điều động thiên nhãn của Chu gia nhưng thần quang do ta điều động thực sự không thể lớn, đó là hổ yêu đạt tới Võ Tông Cảnh, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể trọng thương mà thôi.
Chu Thiên Âm lắc đầu thở dài nói.
- Vương Hùng lần này chết chắc!
Chu Trì lắc đầu một cái.
Ở trong hình ảnh, hổ yêu một lần nữa nhìn chằm chằm về phía Vương Hùng.
Vương Hùng nghiêng đầu, nhìn về phía hổ yêu này, trong mắt hiện ra một vẻ gần gũi.
- Ngươi là ai, tại sao từ xa ta đã thấy một luồng sát khí ngất trời?
Lão hổ trừng mắt nói.
Hổ yêu Võ Tông cảnh đã có thể mở miệng nói chuyện.
Đôi mắt Vương Hùng thu lại, tựa hồ hóa thành hổ nhãn, miệng cũng hống ra một âm thanh của hổ.
- Hống!!
Tiếng hống không lớn, cũng không quá nhiều cuồng phong vây quanh.
Nhưng ở trong tai của hổ yêu thì giống như là cự lôi nổ vang, âm thanh hống này có một thiên uy vô hình, đánh thẳng vào linh giác của hổ yêu, hổ yêu như cảm tưởng Vương Hùng đang đứng sau hàng ngàn hàng vạn lão hổ, từng con đang nhìn chằm chằm về phía nó.
- Thiên hổ thần âm?
Hổ yêu hoảng sợ nói.
- Phịch.
Hổ yêu nhảy xuống mặt đất, vô cùng sợ hãi nhìn về phía Vương Hùng.
- Tiền bối, tiểu hổ mạo phạm, xin tiền bối thứ tội.
Hổ yêu quỳ rạp xuống đất, tựa hồ đang cầu xin Vương Hùng.
Hồ yêu quỳ rạp xuống mặt đất?
Ở bên ngoài, Chu Thiên Âm đang chuẩn bị động thủ bỗng nhiên dừng lại.
Con ngươi Chu Trì như muốn lộn ra bên ngoài.
- Không thể nào con hổ yêu kia bị điên sao? Tại sao lại không ăn thịt Vương Hùng?
Trên mặt Tứ hoàng tử có một vẻ sốt ruột không thể hiểu nổi.
Chỉ có Vương Trung Toàn là ngạc nhiên.
Hổ yêu bất kể có thuần phục Vương Hùng hay không, nhưng thái độ này cho thấy Vương Hùng đã an toàn.
Vương Hùng từ từ dậm chân, bước về phía hổ yêu.
- Tiền bối thứ tội.
Hổ yêu khổ sở nói.
Thiên hổ thần âm này ở hổ tộc chỉ có cường đại tộc lão mới có tài năng thi triển, người ở trước mặt này thiên hổ thần âm âm lực vô cùng yếu nhưng đối cấp bậc tộc lão, hổ yêu không dám càn rỡ.
Thân thể lúc này của Vương Hùng vô cùng suy yếu, từ từ đi về phía trước mặt hổ yêu cũng không lộ ra uy thế quá lớn.
Bầy sói và mọi người ở bên ngoài nhìn chằm chằm về phía hắn, không biết Vương Hùng tới trước mặt hổ yêu làm gì.
- Ngươi tên gì?
Vương Hùng mở miệng hỏi.
- Tiểu hổ, Cự Khuyết!
Hổ yêu cung kính nói.
- Từ giờ trở đi, làm tọa kỵ cho bổn tôn.
Vương Hùng trầm giọng nói.
- A? Tiền bối....! Vâng ạ!
Hổ yêu hơi không tình nguyện, nhưng cũng không dám phản đối.
Vương Hùng thừa dịp nhảy lên ngồi lên trên người hổ yêu.
Hổ yêu chợt đứng dậy, Vương Hùng ngồi trên người nó nhìn về phía bầy sói.
Giờ khắc này, hổ yêu thay đổi vô cùng khéo léo, mặc cho Vương Hùng ngồi trên đó, thậm chí, vì muốn để Vương Hùng ngồi thoải mái, phần lưng còn hơi cong xuống.
Nhìn thấy hình ảnh cưỡi hổ này, tất cả mọi người bên ngoài đều trợn mắt lên.
- Chuyện này không thể nào, Vương Trung Toàn, hổ yêu cùng với thiếu chủ nhà ngươi là bạn cũ sao?
Tứ hoàng tử trợn mắt nhìn về phía Vương Trung Toàn.
Hắn cũng không thể nào hiểu nổi, lúc nãy hổ yêu còn hung hăng trước mặt Vương Hùng giờ đã là một tọa kỵ ngoan ngoãn rồi.
- Đây là người mà ngươi luôn nói với ta, bất học vô thuật Vương Hùng?
Chu Thiên Âm nhìn về phía Chu Trì.
Chu Thiên Âm mặc dù có hôn ước với Vương Hùng nhưng chưa từng gặp mặt, người khác trong nhà nàng cũng không có ai chê trách gì vị cô gia này chỉ có Chu Trì là cả ngày lẫn đêm đều xem thường Vương Hùng, không ngừng nói xấu ở bên tai Chu Thiên Âm.
Vương Hùng bất học vô thuật, ngu si như lợn, yếu đuối như đàn bà, đây là những điều Chu Trì nói.
Có thể, có thể để hổ yêu Võ Tông cảnh quỳ rạp như vậy mà là người yếu đuối sao?
- Chuyện này... đệ cũng không biết!
Chu Trì mờ mịt nhìn hình ảnh trước mặt.
Ở bên trong Thiên Lang cốc, Vương Hùng ngồi ở trên lưng hổ yêu, nhìn mấy trăm con sói mà nói:
- Mang theo bầy sói, chúng ta rời khỏi nơi này đã!
- Dạ!
Hổ yêu ứng tiếng đáp.