Chương 4: Thức tỉnh trí nhớ kiếp trước (1)

- Không đúng, ta nhớ rằng ở trán của Vương Hùng có một thai ký hình hoa đào, cho nên chúng ta mới gọi hắn là đồ đàn bà, hoa đào thai ký kia đâu rồi? Hắn không có thai ký hoa đào, hắn không phải là Vương Hùng?

Chu Trì hiếu kỳ nói.

- Thai ký hoa đào?

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Ngay cả Vương Trung Toàn cũng sững sờ, nhìn chằm chằm lại, quả nhiên thai ký hoa đào trên trán của Vương Hùng đã biến mất vô hình.

Không có gì cả?

Nhìn vẻ hoài nghi của những người bên cạnh, Vương Trung Toàn liền lộ vẻ mừng rỡ:

- Liệt tổ liệt tông của Vương gia phù hộ, lão Vương gia trên trời linh thiêng phù hộ, thai ký xui xẻo của thiếu chủ đã biến mất, thật sự biến mất!

- Thai ký xui xẻo?

Mọi người nhìn về phía Vương Trung Toàn.

Vương Trung Toàn cũng tràn đầy lệ nóng nhìn về phía Vương Hùng.

Thuở nhỏ Vương Hùng rất ngu si, tu hành, đọc sách cũng chậm chạp vô cùng, vì vậy đều bị người xung quanh cười chê. Lão gia nhà họ Vương khi còn tại thế từng xin tiên nhân chữa trị, tiên nhân cuối cùng cũng nhìn ra, thai ký hoa đào trên trán của Vương Hùng chính là vật âm, kìm chế tất cả tư chất của hắn, chỉ có trừ bỏ được thai ký hoa đào này thì mới có thể làm cho Vương Hùng trở thành người bình thường, chuyện này Vương gia không có mấy người biết, Vương Trung Toàn bởi vì trung thành vô cùng mới hay được chuyện này.

Giờ phút này thai ký đã biến mất, phải chăng thiếu gia đã trở thành người bình thường?

Vương Trung Toàn vui mừng không thôi.

Tuy nhiên đối với người xung quanh, Vương Trung Toàn cũng không buồn giải thích.

- Xin Chu đại tiểu thư cứu thiếu chủa của ta!

Vương Trung Toàn một lần nữa nhìn về phía Chu Thiên Âm.

Chu Thiên Âm lắc đầu một cái:

- Thiên nhãn thần quang chỉ có thể nhìn xuyên thấu Thiên Sát thần phong, mang một người sống ra khỏi, ta không có cách nào!

- Không có cách nào sao...

Vương Trung Toàn lo lắng than.

- Con cóc ghẻ Vương Hùng kia không phải còn sống sao? Ngươi sốt ruột gì chứ, tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, ta thấy bầy sói luôn muốn xé xác tên Vương Hùng kia nhưng tại sao không dám tới gần?

Chu Trì mở miệng nói.

Chu Thiên Âm lắc đầu nói:

- Thiên nhãn chỉ có thể đem hình ảnh mang về, còn những chuyện khác, nó không cảm nhận được.

Tứ hoàng tử âm hiểm nhìn Vương Hùng trong hình ảnh.

Bầy sói cứ như vậy mà vây xung quanh, gầm gừ không ngừng nhưng lại không có con nào dám tiến gần hắn.

Tình huống trong hình thật là quỷ dị.

- Có phải trên người Vương Hùng có bảo vật phát ra khí tức gì đó khiến bầy sói sợ hãi?

Chu Trì hiếu kỳ nói.

- Không thể nào, những thanh lang này đã tới Khí Hải cảnh, con lang vương kia nhất định đã có linh trí không hề yếu, nếu Vương Hùng có bảo vật, nó sẽ không bị dọa cho sợ không dám đến gần mà sẽ tìm trăm phương nghìn kế chiếm lấy bảo vật đó.

Tứ hoàng tử trầm giọng nói.

- Không phải bảo vật, vậy chuyện gì xảy ra vậy?

Chu Trì khó hiểu nói

- Có một khả năng, nhưng mà...

Chu Thiên Âm trầm giọng nói.

- Khả năng gì?

Mọi người đều nhìn về phía Chu Thiên Âm.

- Chính là linh hồn lực, người có linh hồn lực mạnh mẽ có thể phát ra sát khí hung hãn, hung sát khí này làm cho bầy sói cảm thấy nguy hiểm.

Chu Thiên Âm giải thích.

- Không thể nào, tên phế vật kia mới đạt tới Khí Hải Cảnh đệ nhất trọng, làm sao có thể có sát khí? Một con thanh lang chốn này tùy tiện cũng có thể cắn nuốt hắn, huống chi là lang vương kia? Nhìn dáng dấp con lang vương thì đã đạt tới Khí Hải Cảnh đệ tam trọng, tại sao lại không dám tới gần?

Chu Trì không hiểu nói.

Chu Trì không hiểu, tất cả mọi người cũng không hiểu, đều không tự chủ được mà nhìn về phía Vương Trung Toàn.

Lúc này Vương Trung Toàn cũng ngạc nhiên không thôi, tuy nhiên y cũng không lộ cảm xúc ra ngoài.

Không ai biết rằng, giờ khắc này Vương Hùng mặc dù hôn mê nhưng đúng là trên người hắn có tản mát ra một hung sát khí quỷ dị, luồng hung sát khí này từng đợt tán ra, khiến cho đất đá xung quanh hắn rung chuyển không ít.

Bầy sói bốn phía muốn lao tới cắn xé Vương Hùng nhưng sát khí này khiến cho bọn chúng cảm nhận được một thứ áp lực vô hình lại có cảm giác muốn quỳ bái.

Đúng vào lúc này, Vương Hùng vốn đã hôn mê ba ngày ba đêm khẽ động lông mi một cái.

Một cử động này khiến cho bầy sói dựng hết lông lên, trong nháy mắt lùi lại phía sau ba bước, chúng gầm lên một cái, nhe răng há miệng đề phòng Vương Hùng.

- Mí mắt hẳn cử động, Vương Hùng đã tỉnh

Ở bên ngoài, mắt của Chu Trì sáng lên.

Vương Hùng đã tỉnh.

Hắn mở mắt, trong mắt hiện ra một vẻ hung dữ kinh người, tràn ngập sát khí và vô hạn đau buồn.

- U, u u.

Bầy sói hoảng sợ lùi về hai trượng mới dám dừng lại, từng con một sợ hãi nhìn về phía Vương Hùng, những con sói đang cắn xé thi thể cũng dựng lông lên mà ngừng lại việc mình đang làm.

- Đế quân, ta vì người mà chém hai mươi tám tinh quân, đạp bể lò bát quái của y, phá vỡ bàn đào của hắn, xông vào bảo điện của tên tặc tiên, đế quân, ta rất yêu thương người, người không được nhắm mắt, không ~~~~!

Vương Hùng bi thống hét lên một tiếng.

Đột nhiên, Vương Hùng ngồi dậy, bầy sói bốn phía trở nên kinh hoàng, nhanh chóng lùi lại thêm vài bước.

------------

Dưới chân núi Tề Vân.

Nhìn thấy hình ảnh này, tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Họ thông qua cửu phẩm thiên nhãn, mặc dù có thể nhìn thấy hình ảnh ở Thiên Lang cốc nhưng không thể nghe được âm thanh, không biết Vương Hùng vừa nói cái gì.

- Sắc mặt của Vương Hùng hung dữ như vậy, chẳng lẽ hắn vừa gặp ác mộng?

Sắc mặt Chu Trì trở nên kỳ lạ mà nói.

- Bầy sói sợ không dám tới gần Vương Hùng, liên tiếp lùi về phía sau, chẳng lẽ trên người Vương Hùng thật sự có đại sát khí?

Tứ hoàng tử híp mắt lại mà nói.

- Chu tiểu thư, không cách nào đưa người vào cứu thiếu chủ được sao?

Vương Trung Toàn chờ đợi nói.

- Không có cách nào, tuy nhiên, nếu bầy sói này lao tới cắn hắn, trong thời khắc đó, cửu phẩm thiên nhãn có thể bắn ra một đạo thần quang, giết chết lang vương, chấn nhiếp bầy sói, cứu hắn một lần.

Chu Thiên Âm giải thích.

- Đa tạ Chu Tiểu Thư.

Vương Trung Toàn cảm kích nói.

Ở trong Thiên Lang cốc, bầy sói hơi hoảng sợ, nhe răng há miệng, nhưng không dám tiến lên.

Vương Hùng lại ngồi xuống, bỗng nhiên hắn phát hiện tình hình trước mắt không đúng lắm.

- Tu vi của ta không còn? Đây là chỗ nào? Đế quân cũng không ở đây? Ta đây là....

Vương Hùng kinh ngạc nhìn hai bàn tay mình.

Nhìn hai bàn tay còn trẻ của mình, Vương Hùng đột nhiên nhận ra.

- Đây không phải thân thể của ta, không phải, ta mượn xác sống lại?

- Ông...

Đột nhiên vô số trí nhớ trong nháy mắt tràn vào đầu Vương Hùng.

- Không đúng, đây không phải là tá thi hoàn hồn, ta có trí nhớ của thân thể này, đây là chuyển thế của ta? Hơn nữa, kiếp này ta không còn thân thể yêu hổ mà đã chuyển thành người rồi, tên ta là Vương Hùng sao? Ta đã thức tỉnh trí nhớ kiếp trước?

Vương Hùng cau chân mày lại.

Khẽ nhắm mắt lại, Vương Hùng cảm ứng thân thể này một chút, sau đó từ trên trán của hắn đột nhiên tuôn ra một đóa hoa đào.

Ở bên ngoài.

- Thai ký hoa đào lại xuất hiện? Đó không phải là thai ký sao, tại sao lúc có lúc lại không có?

Chu Trì kinh ngạc nói.

- Vương Trung Toàn, thai ký hoa đào trên trán của Vương Hùng là cái gì vậy?

Tứ hoàng tử ngạc nhiên hỏi.

Thai ký hoa đào là cái gì? Vương Trung Toàn cũng không biết, tuy nhiên giờ phút này y đã xác định thêm đây đúng là thiếu chủ, hơn nữa thiếu chủ đã phá được sự áp chế của thai ký hoa đào.

- Đó là một pháp bảo nào đó!

Chu Thiên Âm trầm giọng nói.

- Pháp bảo?

Mọi người hơi ngẩn ra.

Quả nhiên, Vương Hùng ở trong hình ảnh khẽ chạm vào hoa đào ở mi tâm mình, ngắt lấy một cái, đóa hoa đào kia bị hái xuống, rơi vào trong tay của Vương Hùng, hóa thành một sợi dây buộc tóc màu hồng đỏ.

- Sợi dây buộc tóc?

Ở bên ngoài tất cả mọi người đều ngạc nhiên, quả nhiên đúng là pháp bảo.

Vương Hùng nhìn sợi dây buộc tóc ở trong tay mình, ánh mắt trở nên hơn ươn ướt.