Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Trung Toàn.
- Là bút tích của ai không quan trọng, do ai viết cũng không quan trọng, lão nô chấp chưởng ấn của Đông Phương vương phủ, chỉ cần đại ấn này đóng dấu lên, là lá thư từ hôn này có hiệu lực.
- Cái phong thư từ hôn này thật sự là do Vương Hùng viết? Thay chủ hành ấn, đây là tử tội, ngươi dám vọng động kim ấn?
Chu Trì kinh ngạc trợn mắt nói.
- Chỉ cần có thể cứu thiếu chủ, lão nô chết không đáng tiếc, chỉ là lão nô cho dù chết cũng phải giữ thể diện cho Đông Phương vương phủ, giải trừ hôn ước này. Chu đại tiểu thư, tiểu thư muốn thủ linh cho thiếu chủ ta ba năm hay muốn dốc hết toàn lực cứu thiểu chủ chúng ta, đổi lấy tự do?
Vương Trung Toàn trịnh trọng vái một cái.
Tứ hoàng tử, Chu Trì đều lộ sắc mặt khó coi, kim ấn không thể vọng động, vọng động là chết, đây là quy của của Đại Tần. Vương Trung Toàn này dám tự dùng kim ấn, chắc chắn phải chết, hắn vì tia hi vọng sống cuối cùng của Vương Hùng mà không để ý tất cả, sự trung thành này khiến người ta phải cảm động.
- Xin Chu đại tiểu thư thành toàn!
Vương Trung Toàn quỳ lạy, dập đầu lia lịa vào gạch, phát ra âm thanh "ông ông:
Bốn phía trở nên yên tĩnh, phong thư từ hôn đã trở lại tay của Chu Thiên Âm.
Chu Thiên Âm nhìn phong thư từ hôn này, trầm mặc hồi lâu rồi trầm giọng nói:
- Đóng dấu kim ấn lên, ta mời Thiên Nhãn bắn Thiên Lang.
Vương Trung Toàn liền ngẩng đầu lên, lệ nóng trong mắt tuôn ra mà nói:
- Dạ, đa tạ Chu đại tiểu thư.
- Chu đại tiểu thư.
Vương Trung toàn đóng dấu lên lá thư từ hôn.
Thư từ hôn, dù có vẻ hơi khó nghe, nhưng cuối cùng cũng giải được phần vướng mắc này.
Chu Thiên Âm tiếp nhận lá thư từ hôn, nhìn kỹ một lần rồi thu vào trong tay áo.
- Còn xin Chu đại tiểu thư mời thiên nhãn bắn Thiên Lang!
Vương Trung Toàn quỳ lạy nói.
Tứ hoàng tử, Chu Trì cũng tò mò nhìn về phía Chu Thiên Âm, lại thấy Chu Thiên Âm tiến lên một bước.
Nàng vừa đi lên một bước thì một luồng khí quỷ dị sinh ra, ở bốn phía Chu Thiên Âm, gió lớn tự nổi, cuốn một tràng đất đá bay lên trời.
- Đùng đùng.
Một đám mây đen quỷ dị tụ ở trên bầu trời, mây đen rộng lớn tới nghìn trượng, trong nháy mắt đã che lại toàn bộ đại doanh, một luồng khí uy áp khiếp người từ trên trời giáng xuống, so với khí diễm vừa rồi do Tứ hoàng tử phát tán thì còn hung mãnh hơn, trong nháy mắt áp chế vô số tướng sĩ khiến bọn họ hoảng sợ không thôi.
Chu Thiên Âm nhìn về phía mây đen mà cung kính thi lễ:
- Chu Thiên Âm, mời thiên đạo nhãn khai, chiếu phá sơn hà!
- Ầm
Lại một tiếng vang lớn, chỉ thấy trong mây đen ngàn trượn tách ra một lớp, giống như mí mắt bình thường mở ra vậy, ở giữa khe hở đó xuất hiện một con ngươi màu tím dài ngàn trượng, uy thế bây giờ so với lúc nãy chỉ lớn hơn chứ không kém.
- Đùng đùng!
Một phần ba người trong quân doanh trong nháy mắt đã quỳ rạp xuống đất, bọn họ bị uy áp trên trời tỏa xuống không dám ngẩng đầu, những người khác mặc dù không tới nỗi phải quỳ lạy nhưng tâm thần cũng hỗn loạn, cả người căng thẳng, không dám ho một tiếng.
- Cửu phẩm thiên nhãn của chu gia, tiểu thư thật sự có thể nắm được?
Tứ hoàng tử kinh ngạc nhìn về phía Chu Thiên Âm.
- Tỷ tỷ, tỷ lúc nào làm được vậy....?
Chu Trì cũng lộ vẻ kinh ngạc.
- Cửu phẩm thiên nhãn? Thật sự là cửu phẩm thiên nhãn! Thiếu chủ, người nhất định phải kiên trì!
Vương Trung Toàn nắm chặt tay lại, mang theo một vẻ lo lắng mà nói.
- Mời thiên nhãn, quang phá thiên sát thần phong, xuyên thẳng tới bên trong Thiên Lang cốc.
Chu Thiên Âm một lần nữa cung kính thi lễ nói.
- Ông!
Cửu phẩm thiên nhãn chợt chuyển phương hướng, ánh mắt chuyển sang phía nam, khu vực đang có đầy bão cát.
Ở khu vực bão cất đó, trời đất đục ngầu, gió bay tứ tán, giống như một cái bình chướng to lớn, ngăn cách toàn bộ liên lạc trong ngoài.
Vương Trung Toàn vốn sai một lượng lớn người xông vào như không được, giờ phút này, thiên nhãn màu tím bắn ra một đạo thần quang.
- Oanh!
Thần quang bắn ra, xuyên thấu gió bão, trong nháy mắt đã đâm thẳng vào khu vực bên trong bão cát.
Trong nháy mắt, chiếu thẳng tới chỗ của Vương Trung Toàn mà mọi người mong đợi.
- Ông!
Chu Thiên Âm vung tay lên, một màn sáng màu tím được chiết xạ, màn sáng này chính là hình ảnh ghi lại từ Thiên Nhãn, có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả.
- Thiên Lang cốc? Thiếu gia, thiếu gia.
Vương Trung Toàn lo lắng nhìn hình ảnh mà thốt lên .
Tứ hoàng tử khẽ nở một nụ cười lạnh.
- Ngươi tự mình nhìn đi, tên Vương Hùng kia khẳng định đã bị bầy sói nuốt chửng sạch sẽ.
Chu Trì cười lạnh nói.
Khuôn mặt của Chu Thiên Âm ở sau lớp mạng che mặt không thể nhìn kỹ, nhưng đôi mắt của nàng lúc này cũng chăm chú nhìn về phía hình ảnh.
Ở trong hình, một sơn cốc bị phá hoại sau một màn kịch chiến, trên mặt đất, còn có mấy trăm thi thể tướng sĩ.
Tuy nhiên, những thi thể này đa phần không toàn vẹn, đa phần đều bị cắn xé, chỉ còn lại xương cốt vương vãi.
Chỉ sau ba ngày, ai cũng không nhận ra.
Bởi vì trong sơn cốc lúc này đã có hơn năm trăm con thanh lang, con nào cũng đỏ bừng hai mắt, không ngừng cắn xé bữa tiệc lớn này.
- Thần Mộ tông chỉ đem thi thể đệ tử của bọn họ đi, để lại quân lính chúng ta làm mồi cho đám lang sói.
Tứ hoàng tử lạnh lùng nói.
Tướng sĩ bốn phía nhất thời đỏ mắt lên, nhìn đồng đội trước đây không lâu của mình bị đám sói không ngừng cắn xé, ai cũng tức giận, thốt ra từng tiếng căm hờn không dứt.
- Vương quản gia, ngươi xác định Vương Hùng bị ngộ hại ở Thiên Lang cốc này?
Chu Thiên Âm mở miệng hỏi.
- Tỷ tỷ, không cần nhìn nữa, thị vệ Chu gia chúng ta cũng thấy, Vương Hùng ở trong Thiên Lang cốc bị một mũi tên bắn thẳng vào mi tâm, chết chắc không thể nghi ngờ!
Chu Trì lại cất tiếng nói.
Chu Thiên Âm trầm mặc gật đầu một cái, mang theo một vẻ nghi hoặc nhìn về phía Tứ hoàng tử đang cười lạnh kia.
Trúng tên ở mi tâm, lại bị bầy sói xâu xé hiển nhiên không có hi vọng sống sót, thậm chí ngay cả hài cốt có thể cũng đã bị ăn sạch sẽ.
- Thiếu chủ.
Một đám người sau lưng Vương Trung Toàn cất tiếng khóc không ngớt.
Đôi mắt Vương Trung Toàn nhìn chằm chằm vào hình ảnh, đột nhiên, cả người y run lên, lộ vẻ mừng rỡ như điên.
- Thiếu chủ, thiếu chủ, ta thấy thiếu chủ rồi!
Vương Trung Toàn kích động đứng lên.
- Cái gì?
Tất cả mọi người đều cứng đờ khuôn mặt.
- Đó, ở bên kia, ở trong vòng vây của bầy sói! Thiếu chủ, thật sự là thiếu chủ!
Vương Trung Toàn kích động kêu lên.
Tất cả mọi người đều dụi mắt mà nhìn.
Quả nhiên, ở chỗ đống cự thạch lúc này đã có mười mấy con thanh lang bao vây vòng quanh, trong đó còn có con lang vương to lớn, lớn gấp hai lần thanh lang bình thường, từng con nhe răng há miệng, cùng nhau vây quanh một thiếu niên ở trung tâm.
Thiếu niên dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, mặt mũi tuy hơi xanh xao nhưng mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, vô cùng tuấn lãng.
Trên ngực thiếu niên lúc này đã thấm đẫm một mảng máu tươi, tựa hồ như đang ở trong hôn mê nhưng lồng ngực vẫn phập phồng, chắc chắn chưa chết.
Ở bốn phía, bầy sói tựa hồ như không chờ đợi nổi nữa, muốn lao tới xé xác thiếu niên nhưng lại kiêng kỵ điều gì đó không dám tiến lại gần, chỉ có thể ở cách đó không xa, nhe răng há miệng nhìn về phía hắn mà gầm rú.
- Không chết? Không thể nào?
Thị vệ sau lưng của Tứ hoàng tử cả kinh kêu lên.
- Chuyện này là sao?
Mọi người đều nhìn về phía thị vệ kia.
- Ta tận mắt nhìn thấy một mũi tên đã găm vào trán của hắn, tại sao trán của hắn bây giờ lại không hề có vết thương, mũi tên đâu? Mũi tên bắn trúng trán hắn đâu rồi?
....
...
...
Mấy tên thị vệ khác cũng kinh ngạc không thôi.
Sắc mặt Tứ hoàng tử âm trầm, hai mắt nhìn chằm chằm vào thiến niên kia, cũng không nói lời nào, hiển nhiên y cũng không ngờ rằng Vương Hùng không chết.
- Vương Hùng?
Trong thanh âm của Chu Thiên Âm kèm theo một chút cảm xúc tò mò.