Chương 2: Ta mời thiên nhãn bắn thiên lang (2)

Thanh y nam tử vô cùng chán ghét nhìn về phía Vương Trung Toàn:

- Nô tài của Đông Phương vương phủ, ngươi tìm tỷ tỷ của ta làm gì? Tên Vương Hùng đó người như con gái, yếu đuối như gà chết, cóc ghẻ mà dám ăn thịt thiên nga? Bản thân hắn không biết tự lượng sức mình, chết ở Thiên Lang cốc, ngươi còn vọng tưởng tỷ tỷ ta sẽ giúp hắn báo thù sao?

Vương Trung Toàn liếc nhìn thanh y nam tử, sắc mặt hơi trầm xuống, thi lễ nói:

- Hóa ra là Chu Trì công tử của Nam Phương vương phủ, Chu công tử là thê đệ của thiếu chủ nhà ta mà lại vu khống thiếu chủ, ngày sau thiếu chủ sẽ tìm công tử phân xử. Về phần công tử nói thiếu chủ cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga thì công tử nên biết thiếu chủ và tiểu thư đã có hôn ước, cho dù chưa tiến hành bái thiên địa nhưng cũng đã được Nhân Hoàng và tứ phương Vương chứng kiến, ai cũng không thể phủ nhận. Bây giờ thiếu chủ thân hãm nơi hiểm cảnh, không tìm thiếu phu nhân thì tìm ai bây giờ?

- Láo xược, tỷ tỷ của ta chính là đệ nhất mỹ nữ của Đại Tần, phải thụ nghiệp của tiên nhân, tên Vương Hùng phế vật kia có thể so sánh sao? Tên Vương Hùng kia, ngu xuẩn như lợn, đã là nam tử mà trên trán còn có ấn ký một đóa hoa đào, tỷ tỷ của ta vĩnh viễn cũng không xem trọng hắn. Lần này, ty tỷ của ta nhận thánh mệnh mời Tứ hoàng tử mang quân tìm Thần Mộ hoa, tên Vương Hùng kia không biết lượng sức mình muốn thể hiện mà xâm nhập loạn địa, tự tìm đường chết, đó là tội hắn tự gánh, ngươi tìm tỷ tỷ ta làm gì? Người chết rồi còn nói chuyện hôn ước à?

Chu Trì trợn mắt nói.

Vương Trung Toàn không có hứng tranh cãi miệng lưỡi với Chu Trì, hắn nhìn về phía Chu Thiên Âm mà nói:

- Thiếu phu nhân, thiếu gia ta thân hãm nơi hiểm địa, hi vọng thiếu phu nhân giúp đỡ.

Chu Thiên Âm lắc đầu một cái:

- Vương quản gia, ta biết ngươi sốt ruột hộ chủ, nhưng ta cùng với Vương Hùng chưa gặp mặt qua bao giờ, càng chưa bái thiên địa, chưa thể là thiếu phu nhân của ngươi. Về phần hôn ước, nó chỉ là những câu đùa giỡn của các vị trưởng bối năm đó, xin đừng nhắc lại!

Sắc mặt Vương Trung Toàn trở nên khó coi, nhưng vẫn thi lễ cung kính với Chu Thiên Âm:

- Thiếu phu nhân không cho gọi, vậy trước hết tại hạ vẫn gọi người là Chu đại tiểu thư, hôn ước có phải là chuyện đùa giỡn hay không cũng không phải do tại hạ quyết định. Năm đó lão gia còn trên đời, Đông Phương gia tộc chưa suy sụp, phụ thân tiểu thư có mời hai vị vương gia làm mai, hứa gả cho thiếu chủ nhà tại hạ, có Nhân Hoàng cùng tứ phương Vương chứng kiến.

- Láo xược! Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, ngươi điên rồi à? Chỉ bằng tên Vương Hùng phế vật kia mà muốn sánh duyên cùng tỷ tỷ ta? Nằm mơ đi!

Chu Trì ở bên cạnh cả giận nói.

Vương Trung Toàn không để ý tới Chu Trì, lại nói lần nữa:

- Tại hạ biết, giờ này nhắc tới hôn ước có chút thừa dịp ép người, uy nhiên thực sự tại hạ không cố cách nào, Thiếu Chủ sinh tử không biết, giờ phút này, chỉ có Chu đại tiểu thư mới có khả năng cứu thiếu chủ, xin Chu đại tiểu thư thành toàn!

- Tỷ tỷ, đừng để ý tới hắn nữa, tên Vương Hùng kia đã chết hẳn, có thị vệ còn tận mắt nhìn thấy Vương Hùng trúng tên ở trán, nào còn mạng sống được? Huống chi trong ba ngày đó đám chó sói ở Thiên Lang Cốc há dễ bỏ qua, chỉ sợ bây giờ ngay cả xương cũng không còn!

Chu Trì ngay tức khắc lên tiếng.

- Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, Chu đại tiểu thư, nể tình tiểu thư có hôn ước cùng với thiếu chủ, xin người cứu thiếu chủ.

Vương Trung Toàn mang theo một cảm xúc bi thương mà nói.

Chu Thiên Âm hơi trầm lặng rồi nói:

- Vương Hùng lưu lạc ở trong quân là muốn tự tay hái Thần Mộ hoa cho ta, ta rất cảm kích, nhưng Vương quản gia, Đông Phương vương phủ các ngươi đã phái rất nhiều cường giả vào Thiên Lang cốc mà vẫn không thể tiến vào, ta chỉ là một cô gái nhỏ nhoi, làm sao có thể giúp ngươi?

Tứ hoàng tử ở bên cạnh gật đầu một cái:

- Không sai, dãy núi Thần Mộ này cứ qua một quãng thời gian sẽ có một Thiên Sát thần phong bao phủ, chính chúng ta còn bị thần phong bức lui thì ai có thể xông vào? Trừ phi Thiên Sát thần phong dừng lại thì còn may ra, Thiên Sát thần phong này mỗi lần xuất hiện, lâu thì nửa năm, nhanh thì hai tháng, cứ kiên nhẫn chờ đợi, bổn vương sẽ giúp Đông Phương vương phủ tìm được hài cốt của Vương Hùng.

Vương Trung Toàn cười lạnh nói:

- Tứ hoàng tử đối với thiếu chủ đúng là tận tâm tận lực, ban đầu Tứ hoàng tử biết rõ thân phận của thiếu chủ mà lúc lùi ra Thiên lang cốc vẫn không mang theo thiếu chủ nhà ta, tại hạ không cần hứa hẹn của Tứ hoàng tử!

- Ý ngươi là bổn vương cố ý?

Tứ hoàng tử trừng mắt nhìn y.

Vương Trung Toàn không để ý tới nữa mà nhìn về phía Chu Thiên Âm nói:

- Chu đại tiểu thư, thiên sát thần phong tạo thành một bình chướng bão cát, bọn tại hạ không cách nào tiến vào nhưng Thiên Nhãn có thể xuyên thấu thẳng vào bên trong, mong Chu đại tiểu thư có thể mời cửu phẩm thiên nhãn của Nam Phương vương phủ, lấy thần quang chiếu vào trong Thiên Lang cốc cứu lấy thiếu chủ!

- Cửu phẩm thiên nhãn?

Thanh âm của Chu Thiên Âm vang lên.

- Cửu phẩm thiên nhãn của Chu gia chúng ta há có thể cho ngươi dùng? Một tên phế vật đã chết có tư cách gì mời ra cửu phẩm thiên nhãn của Chu gia chúng ta? Con chó giữ nhà kia, ngươi thật không biết sống chết phải không?

Chu Trì trợn mắt nói.

Ở bên cạnh Tứ hoàng tử cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Chu đại tiểu thư, xin hãy cứu thiếu chủ nhà chúng ta.

Vương Trung Toàn một lần nữa quỳ lạy nói.

Chu Thiên Âm lắc đầu nói:

- Thiên nhãn chỉ có gia chủ mới có khả năng nắm giữ, ta làm sao có thể điều động cửu phẩm thiêu nhãn được chứ? Ngươi tìm nhầm người rồi!

- Không đâu, lúc lão gia còn sống có nói qua với lão nô, thiên nhãn của Chu gia đã thừa nhận Chu đại tiểu thư, chỉ cần Chu đại tiểu thư muốn là có thể mời được thiên nhãn, cứu lấy thiếu chủ!

Vương Trung Toàn lắc đầu một cái, ánh mắt kiên định nói.

- Nói xằng nói bậy, tỷ tỷ ta được thiên nhãn công nhận lúc nào? Đông Phương vương chỉ đoán mò bậy bạ!

Chu Trì trợn mắt nói.

Chu Thiên Âm cũng im lặng một chút.

- Chu đại tiểu thư, bất kể trong lòng người có thừa nhận hay không thì hôn ước của người và thiếu chủ thật sự có Nhân Hoàng và tứ phương vương chứng kiến, người chính là thiếu phu nhân tương lai của Đông Phương vương phủ. Đông Phương vương phủ vài năm gần đây gặp bất hạnh liên tiếp, dòng chính của gia tộc liên tục nằm xuống, thiếu chủ chính là con cháu dòng chính cuối cùng, nếu thiếu chủ bây giờ nằm xuống, bất kể Đông Phương vương phủ tương lai thế nào, thiếu phu nhân đều phải vào Đông Phương vương phủ thủ linh ba năm.

Vương Trung Toàn trịnh trọng nói.

- Láo xược, ngươi lại còn muốn tỷ tỷ ta thủ linh cho tên phế vật kia?

Chu Trì trợn mắt cả giận nói.

Chu Thiên Âm tựa hồ cũng hơi tức giận, ánh mắt xuyên qua cái mạng che mặt, nhìn chằm chằm về phía Vương Trung Toàn.

Mặc dù có hôn ước trong người nhưng cho tới bây giờ Chu Thiên Âm vẫn chưa từng thấy qua Vương Hùng, Vương Hùng mặc dù tìm hoa mà chết nhưng mình phải thủ linh cho hắn ba năm là chuyện không thể nào.

- Đây là lễ pháp Đại Tần chúng ta, không ai có thể phá bỏ.

Vương Trung Toàn lạnh lùng nói.

- Nếu ta không nguyện ý thì sao?

Chu Thiên Âm lạnh lùng nói.

- Chu đại tiểu thư, đây cũng là nguyên nhân tại hạ cầu xin người, thiếu chủ trước khi đi đã để lại một phong thư, có thể giải trừ hôn ước với Chu đại tiểu thư! Như vậy, Chu đại tiểu thư cũng không bị làm khó!

Vương Trung Toàn trịnh trọng nói.

- Thật à? Giải trừ hôn ước?

Chu Thiên Âm hơi bất ngờ.

Vương Trung Toàn cẩn thận lấy từ trong ngực ra một phong thư cung kính đưa lên.

Chu Thiên Âm tò mò mà mở ra.

- Thư từ hôn?

Chu Thiên Âm lạnh lùng nói.

- Ta xem một chút.

Ở bên cạnh Chu Trì cũng đoạt lấy thư tín nhìn rồi nói:

- Thật là thư từ hôn sao? Láo xược, tên Vương Hùng dám vũ nhục tỷ tỷ ta.

- Không đúng, đây không phải là bút tích của Vương Hùng, đây là chữ của lão nô tài này?

Tứ hoàng tử nheo mắt nói.