Dưới chân núi Tề Vân, một trại lính hỗn độn.
Một đám thương binh kêu la đau đớn đang được quân y chữa trị. Ở trong quân, các tướng lãnh cao cấp toàn bộ đã hội tụ với chủ soái trong đại trướng, thương nghị với nhau đã ba ngày ba đêm.
Giờ phút này, một trung niên nam tử gầy gò, tay cầm một quả kim ấn, mang theo một đám tùy tùng, sốt ruột quỳ gối trước đại trướng.
Nam tử trung niên thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía dãy núi Thần Mộ ở phía xa xa, dãy núi Thần Mộ lúc này đã bị một cái lốc xoáy khổng lồ to lớn bao quanh lại, cuốn theo vô tận cát vàng, tạo thành một bình chướng bằng bão cát vô cùng lớn.
- Đông phương vương phủ, nhất đẳng quản gia Vương Trung Toàn mang theo kim ấn của Đông Phương vương phủ cầu kiến Nam Phương vương phủ Chu đại tiểu thư Chu Thiên m! Xin phiền thông báo lần nữa!
Nam tử trung niên cao giọng nói to một lần nữa.
Ở trong đại trướng đi ra một tên thị vệ tiến lên phía trước nói:
- Vương quản gia, ngươi đã kêu la ba ngày, Chu đại tiểu thư không muốn gặp mặt các ngươi.
Vương Trung Toàn trừng mắt nói:
- Kim ấn ở đây, các ngươi thông báo là được, còn Chu đại tiểu thư có gặp hay không, há do ngươi quyết định?
Tên thị vệ sắc mặt cứng đờ, liếc nhìn kim ấn không dám chống đối nữa, cung kính thi lễ với kim ấn một cái rồi bước chân vào đại trướng thông báo lần nữa.
Vương Trung Toàn kiên nhẫn chờ đợi, ở sau lưng, có vài người trong đám người theo hắn quỳ đã ba ngày đã không kiên trì nổi.
Một trong số đó nhìn về phía Vương Trung Toàn nói:
- Đại tổng quản, thiếu chủ đã đi rồi, chúng ta hay là về nhà chuẩn bị hậu sự cho thiếu chủ đi?
- Láo xược!
Vương Trung Toàn trừng mắt nhìn gã.
- Đại tổng quản, gia nô khi trở về đều đã nói, đại quân đã bị vùi thây ở Thiên Lang cốc, thiếu chủ cũng trúng tên mà tử vong, lốc xoáy tới quá nhanh, gia nô ngay cả cơ hội nhặt xác thiếu chủ cũng không có. Đại tổng quản, tổng quản không cần phải cố chấp như vậy, nên trở về chuẩn bị hậu sự cho thiếu chủ!
Người nọ mang theo một cảm xúc bi thống mà lên tiếng.
- Ta vì sao xử tử đám gia nô kia? Không những bởi vì bọn chúng không bảo vệ tốt cho thiếu chủ mà còn để mặc thiếu chủ ở lại nơi hoang dã, thật đáng chết! Thiếu chủ sống chết không rõ mà người còn dám khuấy loạn, phải lấy gia pháp trừng trị!
Trong mắt Vương Trung Toàn lóe lên một tia hàn quang mà cất tiếng.
Người kia cứng đờ cả khuôn mặt, trầm mặc một chút, rồi vẫn lấy dũng khí mà mở miệng:
- Đại tổng quản, tổng quản cũng không cần dối gạt mình làm gì nữa, ở trong Thiên Lang cốc sói rất nhiều chỉ sợ lúc này thi thể của thiếu chủ cùng với năm trăm tướng sĩ đã bị chúng nó xâu xé sạch sẽ, thiếu chủ nằm xuống, trong phủ nhất định sẽ rung chuyển, chúng ta nhất định phải về phủ, ủng lập Thiên Sách thiếu gia mới là việc cấp bách, trong phủ không thể một ngày không có chủ, huống chi Thiên Sách thiếu gia đối với Đại tổng quản vô cùng coi trọng!
Y vừa nói xong, khuôn mặt Vương Trung Toàn liền lộ hung quang:
- Thiếu chủ là dòng đích, còn Vương Thiên Sách kia cũng xem như là kỳ tài ngút trời nhưng chỉ là thứ hệ, xách giày cho thiếu chủ cũng không xứng, còn dám tranh đoạt quyền gia chủ? Thiếu chủ có chết hay không, không phải là do ngươi quyết định, sống phải thấy người chết phải thấy xác, ngươi không cho rằng thiếu chủ còn sống mà chỉ chăm chăm nói thiếu chủ đã chết, khuấy loạn lòng người, thật đáng chết!
Chữ đáng chết vừa vang lên, nhất thời có một người đứng dậy, mang đao tiến lên phía trước.
- Xử tử ngay tại chỗ!
Trong mắt Vương Trung Toàn lóe lên một tia ngoan lệ.
- Đừng, Đại tổng quản, thuộc hạ đối với người mười năm nay luôn trung thành canh cánh, lập công rất nhiều, hơn nữa thuộc hạ còn là nhị đẳng gia phó, đối với vương phủ cũng có công, đại tổng quản không thể giết ta!
Sắc mặt người kia biến đổi, hoảng sợ kêu lên.
- Có công sao? Có công hay không cũng không phải do ngươi nói, Thiếu chủ nói ngươi có công thì mới chính là người có công! Thiếu chủ gặp nạn, ngươi không phân ưu cùng chủ, lại suy nghĩ chuyện ủng lập người khác, đoạt phủ soán vị, ngươi chết không có gì đáng tiếc, giết!
Vương Trung Toàn trừng mắt.
- Đừng!
- Chém!
Người nọ kêu lên một tiếng thì đao đã chém xuống, đem đầu bay lên, máu tươi phụt lên ba thước, lúc chết trong mắt y vẫn còn vẻ hoảng sợ.
Vương Trung Toàn nhìn đám thuộc hạ sau lưng rồi nói:
- Từ bây giờ, người nào còn nói Thiếu chủ đã chết, khuấy loạn nhân tâm thì đây cũng là kết quả của người đó!
- Dạ.
Cả một đám người run lên, cung kính đáp.
Đúng lúc này ở trong trướng truyền tới một tiếng uy nghiêm về phía chỗ Vương Trung Toàn.
- Là ai dám càn rỡ ở ngoài trướng của bổn vương?
Một âm thanh nam tử mang theo vẻ tức giận truyền tới.
Âm thanh tức giận vừa vang lên, bốn phía quân doanh đều trở nên yên tĩnh, thương binh cũng không dám kêu rên nữa, chỉ còn lại âm thanh tiếng gió thổi cùng với tiếng máu chảy tí tách từ thi thể không đầu.
Trong mắt Vương Trung Toàn lóe lên một chút hi vọng.
Ở bên trong đại trướng truyền tới một dàn tiếng bước chân, một đám tướng sĩ bao quanh một nam tử mặc áo mãng bào màu tím bước ra đại trướng.
Nam tử mặc áo mãng bào màu tím vóc người khôi ngô, trong mắt ánh lên một vẻ cao cao tại thượng, bước chân đi ra, uy nghiêm khiến chúng nhân phải cúi đầu.
Vương Trung Toàn vẫn đứng vững trước uy áp này, trong mắt ẩn giấu một vẻ oán hận mà lên tiếng:
- Đông Phương vương phủ, nhất đẳng quản gia Vương Trung Toàn bái kiến Tứ hoàng tử!
Nam tử mãng bào chính là tứ hoàng tử nhìn thi thể không đầu một bên rồi lại chuyển ánh mắt lạnh như sao băng về phía Vương Trung Toàn mà nói:
- Quản gia của Đông Phương vương phủ? Ngươi có biết đây là đâu không? Trước đại trướng trung quân của bổn cung mà ngươi lại dám càn rỡ?
- Hôm nay tại hạ cầm kim ấn của Đông Phương vương phủ xử tội nô bộc phản bội của gia tộc ở trước trướng của Tứ hoàng tử ngày sau sẽ bồi tội với Tứ hoàng tử tuy nhiên tại hạ mang theo kim ấn của Đông Phương vương phủ mà vẫn không thể vào đại trướng của Tứ hoàng tử cũng hy vọng Tứ hoàng tử cho một câu trả lời, cho bốn Vương phủ một lời giải thích!
Vương Trung Toàn giơ cao kim ấn trầm trọng nói.
- Lớn mật, láo xược!
Ở sau lưng tứ hoàng tử, một đám tướng sĩ trợn mắt quát!
Vương Trung Toàn giơ cao kim ấn lên, ai cũng không sợ.
Tứ hoàng tử nhìn kim ấn, sắc mặt trầm xuống:
- Kim ấn của Đông Phương vương phủ chỉ có con cháu của gia tộc Đông Phương mới có thể chấp chưởng, ngươi chỉ là người chịu ơn của họ Vương, mà dám tùy tiện sử dụng kim ấn? Ngươi đúng là to gan hơn trời!
- Tại hạ có to gan hơn trời hay không chỉ có Đông Phương vương phủ mới có thể quyết định, chưa tới phiên Tứ hoàng tử trách phạt. Tại hạ đích thật không phải là con cháu của Vương gia nhưng đã được Vương lão gia trao quyền, tự có quyền giữ gìn kim ấn Tứ hoàng tử chà đạp kim ấn, tại hạ cùng Đông Phương vương phủ ghi nhớ trong lòng, hơn nữa ba ngày trước, thiếu chủ nhà ta gặp tai ương, tại hạ cũng ghi nhớ luôn chuyện đó!
Khuôn mặt Vương Trung Toàn lộ vẻ oán hận mà nói.
- A, là ngươi cho rằng tên Vương Hùng kia là do ta hại chết?
Trong mắt Tứ hoàng tử lộ ra một vẻ lạnh lẽo.
- Thiếu chủ nhà ta không có chết, ta bây giờ cũng không muốn tranh biện cùng Tứ hoàng tử, lần này ta tới là cầu kiến Chu đại tiểu thư của Nam phương vương phủ, Chu Thiên m!
Vương Trung Toàn nhìn về phía một nữ tử ở trong đám người.
Nữ tử kia mặc một chiếc quần trắng hơi rộng, quấn ngang eo thon là một sợi dây lưng, phong vận hiển lộ, trên đầu nang mang một cái nón lụa trắng rộng vành, để người ta không nhìn rõ gương mặt. Tuy nhiên xuyên qua mảnh lụa kia, vẫn thấy được gần hết dung nhan, cho dù cách lụa trắng, vẫn cho người ta cảm giác rực rỡ.
- Ngươi tìm ta?
Nữ tử kia cau mày nghi hoặc hỏi.
Thanh âm rất trong trẻo, ít gặp cho người ta cảm giác kinh diễm, tựa như mỹ nhân tuyệt thế mông mông lung lung, cảm xúc không thể diễn tả.
Ở bên cạnh nữ tử là một thanh y nam tử.