Chương 10: Mùi thơm kỳ dị

- Thần Mộ sơn mạch có một tông môn, gọi là Thần Mộ tông! Bên trong tông có một đóa Thần Mộ Hoa, chuyện này ai cũng biết. Thần Mộ Hoa chỉ nở ở vùng đất cực âm, mà ta đã từng xem qua, bên trong có ánh sáng, mà bốn phía cũng không có sát khí, vậy nên ở đây có bày một đại trận, trấn áp sát khí ở nơi này. Bốn phía có Thiên Sát Thần Phong vây quanh không ngừng, cho nên trấn áp kia chính là âm sát chi trận, cho dù không phải do Hổ tộc làm, nhưng lại có liên hệ rất lớn đến Hổ tộc!

Vương Hùng trầm giọng hỏi.

- Dạ, đây là do tiền bối Hổ tộc đến đây bố trí! Thật giống như tên gọi ' cái gì âm cái gì trận'!

Cự Khuyết tự hào nói.

- Trấn Thiên Âm Sát Trận!

Vương Hùng trầm giọng nói.

- Đúng, đúng, đúng, chính là Trấn Thiên Âm Sát Trận! Tiền bối, làm sao người có thể biết chuyện này, chỉ có ngũ lão của Hổ tộc mới có thể biết, hơn nữa nghe nói là cực kỳ tinh diệu, cho dù ta là người trong Hổ tộc nhưng vẫn không hiểu!

Cự Khuyết kinh ngạc nói.

Tại sao Vương Hùng lại biết trận pháp này? Trận pháp này kiếp trước Vương Hùng đã dùng không biết bao nhiêu lần, Hổ tộc thần trận đã rất quen thuộc với mình, nhưng Vương Hùng cũng không cần phải giải thích nhiều với Cự Khuyết.

Nghĩ đến năm đó, trong lòng Vương Hùng bỗng nhiên khó chịu. Bản thân đã chuyển thế, vậy còn Đế Quân nàng ấy thì sao?

Vương Hùng nhìn lên không trung một chút thầm thở nhẹ. Không biết cuộc đời này còn có cơ hội gặp lại Đế Quân không.

Trấn Thiên Âm Sát Trận! Bên trong vẫn yên tĩnh, nhưng bốn hướng có rất nhiều mây mù. Đặc biệt khi nhóm Vương Hùng tiến vào, sương mù càng ngày càng dày đặc, thật giống với trận đại hình vụ.

Vương Hùng mang theo Cự Khuyết cùng đám sói đi liên tục mấy ngày.

- Tiền bối, có phải chúng ta đi đường này, đến Thần Mộ Tông?

Cự Khuyết kinh ngạc nói.

- Hửm? Ngươi lạc đường?

Vương Hùng hiếu kỳ nói.

- Vốn là ta có cơ hội đi, trước đó ít phút, ta cùng các tộc lão cùng tiến vào, có thể vì nơi này quá nhiều mây mù, ta lại ham chơi, đi ở cuối cùng. Mãi một lúc sau, mọi người đi mất, cho nên…, ta mới có duyên gặp được tiền bối!

Cự Khuyết cười khổ nói.

- Tộc lão? Có đem một nhóm Hổ tộc đến đây sao?

Vương Hùng hiếu kỳ nói.

- Đúng vậy, lúc trước Thần Mộ Tông có gửi đến một bức thư, trong thư nói người nước Đại Tần xuất binh xâm phạm, mời tộc lão Cự Môn đến Thần Mộ sơn trợ giúp, tộc lão Cự Môn, liền mang theo ba mươi hổ vệ đến đây trợ giúp, ta chính là người thứ nhất!

Cự Khuyết giải thích.

- Muốn mời Hổ tộc trợ giúp? Thần Mộ Tông chủ cùng với Hổ tộc có giao hữu với nhau hay sao?

Vương Hùng hiếu kỳ nói.

- Thần Mộ Tông đời trước được gọi là Thần Tiên Tông, Lý Thần Tiên là tông chủ, nghe nói Hắc Ban này, lòng dạ độc ác, để đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, hắn ta không có chỗ nào tốt cả. Năm đó ở Hổ tộc, vì phạm tội lớn khiến nhiều người tức giận, mới bị Hổ tộc trục xuất, nhưng sau này lại gia nhập Thần Tiên Tông, nhưng xen lẫn phong sinh thủy khởi, năm đó hắn giúp Hổ tộc ta tìm được một viên tiên đan, cứu sống một tộc lão, cho nên trận sư của Hổ tộc mới phá lệ giúp hắn bố trí trận pháp ở nơi này.

Cự Khuyết giải thích.

- Hắc Ban? Hắn hiến tiên đan cho Hổ tộc, nên Hổ tộc mới giúp hắn bố trí trận pháp vậy coi như là đã thanh toán xong, nếu đã bị trục xuất khỏi Hổ tộc, vậy tại sao tộc lão Cự Môn lại còn mang theo ba mươi người các ngươi đến đây trợ giúp hắn?

Vương Hùng hiếu kỳ nói.

- Bởi vì đan dược kia đã cứu được phụ thân của Cự Môn, mặc dù đã thanh toán xong, nhưng Hắc Ban lại lợi dụng điều này cầu xin Cự Môn, Cự Môn niệm tình năm xưa hắn đã cứu phụ thân, cho nên mới mang theo bọn ta đến đây trợ giúp Thần Mộ Tông!

Cự Khuyết giải thích.

- Ừ

Vương Hùng gật đầu.

- Đúng rồi, lần này khi ta đi theo Cự Môn lão tộc, ta vẫn hay ngửi được trong tay áo của hắn, có một mùi thơm kỳ lạ làm cho chúng ta cảm thấy rất muốn ăn!

Cự Khuyết bỗng nhiên chảy nước miếng.

- Ha, ngươi đã đạt tới Võ Tông Cảnh mà vẫn không quản lý tốt được cái miệng của ngươi?

Vương Hùng khẽ cười nói.

- Không phải, tiền bối, bởi vì người chưa ngửi thấy nên không biết, thật sự là mùi vị kia cả đời ta cũng chưa từng ngửi qua, trên đời này có sơn hào hải vị nào mà ta chưa nếm qua? Nhưng mùi vị kia lại khiến chúng ta điên cuồng, nếu không phải tộc lão lấy ra, ba mươi hổ vệ chúng ta khẳng định cũng không nhào tới!

Cự Khuyết thề trên mỹ vị kia.

Vương Hùng lắc đầu, cũng không để ý đến lời nói của Cự Khuyết nữa.

Vương Hùng cần phải lấy được Thần Mộ Hoa , mặc dù có Khổn Tiên Thằng hộ thân, nhưng tu vi của Vương Hùng có hạn, khi sử dụng thì uy lực cũng không lớn, đối phó với Cự Khuyết thì thừa đủ, nhưng đối phó với cả Thần Mộ Tông thì kém xa. Nhưng Vương Hùng càng phải tới đó càng nhanh càng tốt.

Bởi vì nơi này bố trí là Trấn Thiên Âm Sát Trận! Vương Hùng đối với nơi này đã quá quen thuộc, có thể tự nhiên ra vào, nếu không, một khi Thiên Sát Thần Phong kết thúc, bản thân còn phải tranh giành cùng với những người bên ngoài ngoại giới nữa sao?

Thần Mộ Hoa, Vương Hùng bắt buộc phải lấy được!

Một nhóm hổ lang, hướng Thần Mộ sơn mạch mênh mông đi vào sâu bên trong.

Ngoại giới, mỗi ngày vào giữa trưa, thiên nhãn cũng bắn tới một đạo thần quang.

Nhìn Vương Hùng vẫn như cũ, hiên ngang cưỡi yêu hổ, mọi người ở ngoại giới lúc này cũng đã dần dần tiếp nhận đây chính là hiện thực.

Vương Hùng thật sự đã hàng phục được nhóm hổ lang này.

Vương Trung Toàn trong lòng ám hư khẩu khí

- Hắn đã đi mười ngày rồi? Bọn người Vương Hùng muốn đi đến hướng Thần Mộ Sơn sao?

Chu Trì kinh ngạc nói.

- Vương Hùng nhặt được một mạng, cho là hắn có một ít tiên pháp có thể hoành hành không sợ, nhưng vì thế mà dám đến trước Thần Mộ Tông? Haha, đệ tử của Thần Mộ Tông bọn chúng sẽ ăn chay hay sao? Đúng là tự tìm đường chết!

Tứ hoàng tử cười lạnh nói.

Tứ hoàng tử lúc này trong lòng cực kỳ phấn khích, bởi vì không chỉ có để tử của Thần Mộ Tông sẽ không tha cho kẻ ngoại lai là Vương Hùng, mà lúc này con trai của hắn cũng đang ở rất gần Thần Mộ Tông, một khi biết Vương Hùng còn sống, nhất định sẽ giết chết Vương Hùng.

Tứ hoàng tử lộ ra vẻ rất chờ mong.

Vương Trung Toàn lúc này lại rất lo lắng. Không biết Thiếu Chủ muốn làm gì? Tại sao lại phải đến chỗ Thần Mộ Tông nguy hiểm đó?

- Tỷ tỷ, Vương Hùng đi Thần Mộ Tông, không phải là muốn vì tỷ mà hái Thần Mộ Hoa sao?

Chu Trì lộ ra một tia khinh thường nói.

Chu Thiên Âm cũng trầm mặc một lúc.

Mấy ngày qua khi theo dõi hình ảnh. Ác cảm của Chu Thiên Âm đối với Vương Hùng đã khác lúc trước. Hình tượng của Vương Hùng từ trong miệng Chu Trì hoàn toàn bị đẩy ngã. Nhưng giờ phút này thấy Vương Hùng vẫn như cũ, một mực đi đến trước Thần Mộ Tông, tựa như vì mình mà hái Thần Mộ Hoa, làm cho Chu Thiên Âm nảy sinh một chút cảm động.

Trong tấm hình.

Vương Hùng đang đứng ở miệng sơn cốc có cuồng phong vờn quanh. Tựa như đang nhắm mắt cảm nhận cuồng phong bên trong cơn lốc.

Trấn Thiên Âm Sát Trận chính là trận pháp của Hổ tộc, đại trận bên trong, có vô số khí lưu quỷ dị đang hoành hành, khí lưu này nhìn sơ qua chỉ là trận cuồng phong bình thường, nhưng Vương Hùng hiểu, nó không đơn giản như vậy, tiến vào trận pháp chỉ cần đi sai một bước thì sẽ phải gặp rất nhiều nguy hiểm, thậm chí còn bị trận pháp phản phệ lại.

- Cái phong cốc này quả nhiên là trọng tâm của trận cơ, từ đó đi vào, là có thể thông qua phong động, nhanh chóng đến chỗ Thần Mộ Hoa!

Vương Hùng lúc này trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, một bên lỗ mũi Cự Khuyết không ngừng ngửi.

- Ngửi, ngửi, ngửi,...!

Cự Khuyết không ngừng nuốt nước miếng, trong mắt không ngừng phấn khởi.

Một bên, đám sói tò mò nhìn vẻ mặt của Cự Khuyết, không biết vẻ mặt say mê đó của hắn là có ý gì.

- Mùi vị tỏa ra chính là chỗ này, thơm quá, thơm quá!

Cự Khuyết vui mừng kêu lên.

- Ừm!

Cự Khuyết sợ hãi kêu lên, kinh động một bên Vương Hùng.