Chương 11: Hổ đan(1)

Vương Hùng lúc này không nhìn vào trong cốc nữa, nghi ngờ nhìn Cự Khuyết :

- Mùi vị đó thế nào?

- Ta vài ngày trước đi theo tộc lão Cự Môn, trong tay áo của ông ấy giấu thức ăn ngon, chúng ta không nhịn được mà nước miếng chảy ròng ròng, mùi vị ấy phát ra từ chỗ này, thật là thơm quá, là Cự Môn, tộc lão Cự Môn hẳn là đang ở gần đây!

Lỗ mũi Cự Khuyết không ngừng ngửi ngửi. Bỗng có một trận luống cuống, bất an, như muốn đi qua.

Vương Hùng lộ ra tia tò mò, hôm đó Vương Hùng không để ý tới lời nói của Cự Khuyết, nhưng hiện tại thấy Cự Khuyết kích động như vậy, vẻ mặt lại tỏ ra phấn khích quá như vậy, Vương Hùng cảm giác rằng mùi vị này quả thật không tầm thường.

Đáng tiếc tu vi của Vương Hùng quá thấp. Khứu giác không thể tốt như Cự Khuyết được.

- Đi thôi, đi xem một chút!

Vương Hùng sải bước, Cự Khuyết đi sau lưng.

- A, được!

Cự Khuyết tất nhiên hưng phấn vô cùng.

Một con hổ nhảy lên phía trước, sợ rằng mình đi trễ sẽ không có phần.

- Ô!

Lang Vương thét dài một tiếng, toàn bộ Thanh Lang đều nhanh chóng đi theo sau Cự Khuyết.

Đám người Chu Thiên Âm lộ ra vẻ tò mò, thiên nhãn màu tím cũng dời tầm mắt đến hướng của yêu hổ.

Không bao lâu, ở bên dưới chân núi, có mấy trăm người kịch liệt chiến đấu.

Khắp bốn phía đều là kiếm khí, đao khí. Trên mặt đất có rất nhiều thi thể.

- Năm trăm đệ tử Thần Mộ Tông mặc áo đen đang vây giết trăm người tướng sĩ Đại Tần? Toàn bộ đều là Khí Hải Cảnh?

Hai mắt Vương Hùng nhíu lại.

Năm trăm đấu với một trăm, đã hoàn toàn áp chế tướng sĩ Đại Tần.

Ba người cầm đầu bên Thần Mộ Tông, chia ra người mặc hồng y, hoàng y, lục y.

Mọi người bên ngoài ngoại giới tất cả đều biến sắc.

- Đó là tam trưởng lão Hồng Hoàng Lục của Thần Mộ Tông sao? Nghe nói đó là tam bào thai, một năm trước cả ba người cùng đạt đến cường giả Võ Tông Cảnh!

Chu Trì mặt liền biến sắc.

Vương Trung Toàn lại càng lo lắng hơn, trong lòng không khỏi suy nghĩ:

- Ông trời ơi, Hồng, Hoàng, Lục tam trưởng lão là những kẻ giết người không chớp mắt. Thiếu chủ, người tuyệt đối đừng đi đến đây.

- Người mà Hồng trưởng lão đang đối phó là con trai ta sao? Doanh Thắng?

Tứ hoàng tử liền trừng mắt lo lắng.

Hồng trưởng lão vung trường kiếm xuất ra đạo kiếm khí màu đỏ tươi, giống như hàng trăm tiễn được bắn ra, hung mãnh vô cùng. Nhưng đối phương là một nam tử tuấn tú chính là Vạn Thắng Hầu Doanh Thắng cũng tuyệt không thua kém, kiếm khí chạm vào nhau, nhất thời phát ra tiếng nổ lớn. Hai người chiến đấu, bất phân thắng bại.

Đối thủ của Hoàng trưởng lão là một yêu hổ khắp người đều đầy vết máu, yêu hổ bị trọng thương nên rất yếu, trên lưng của nó còn cõng theo một tiểu lão hổ, tiểu lão hổ bám chặt lấy phía sau lưng yêu hổ, co rút bên trong, không khỏi hoảng sợ.

Đối thủ của Lục trưởng lão là một gã tướng quân Đại Tần, trên mặt của tướng quân kia có vết đao chém, tay cầm một thanh kiếm bản rộng, lần lượt đỡ những đòn công kích mạnh mẽ của Lục trưởng lão, bản thân vẫn luôn che chắn cho một tên lính quèn đang lạnh run ở sau lưng.

- Báo tướng quân dũng mãnh cho dù có vạn người cũng không thể ngăn cản được ông ấy, tại sao lại bị Lục trưởng lão chèn ép đến như thế chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ lành ít dữ nhiều, mà hình như ông ấy đang cố gắng bảo vệ cho tên lính quèn kia?

Chu Trì ngạc nhiên nói.

- Là Thanh Hoàn quận chúa? Thật đúng là làm bừa!

Tứ hoàng tử trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.

- Cái gì, tên lính quèn đó chính là Thanh Hoàn quận chúa sao? Theo ta nhớ thì, ban đầu Thanh Hoàn quận chúa cũng ầm ĩ muốn theo đến đây, nhưng vì Tứ hoàng tử không đồng ý, thật không thể ngờ rằng, nàng lại cải trang thành tên lính quèn, lén đi theo Vạn Hầu Thắng tiến vào đó?

Chu Trì kinh ngạc nói.

- Báo tướng quân vì phải bảo vệ Thanh Hoàn quận chúa , mà không thể toàn lực xuất thủ được, cái này, nhưng…!

Sắc mặt Tứ hoàng tử lúc này rất khó coi.

Trong tấm hình, tướng sĩ Đại Tần ngày càng có nhiều người chết hơn. Thần Mộ Tông đã sắp giành chiến thắng.

- Doanh Thắng? Hừ, chỉ dựa vào ngươi mà đòi lấy đi đồ của Tông chủ ư, đúng là không biết tự lượng sức! Hôm nay, các ngươi một tên cũng đừng hòng rời khỏi đây, giết!

Hồng trưởng lão cười lạnh nói.

- Hổ Đan? Ta muốn có. Hồng trưởng lão? Người của ta rất nhanh sẽ đến, chỉ cần giữ chân các ngươi, đợi xem chút nữa, rốt cuộc là ai mới là người không tự lượng sức!

Doanh Thắng trừng mắt lên, kiếm khí trong tay càng phát ra mạnh mẽ hơn.

Nhưng vào thời khắc này, yêu hổ ở bên kia gào lên một tiếng. Yêu hổ bị một kiếm của Hoàng trưởng lão đâm vào ngực.

Rống!

Yêu hổ trước lúc chết vẫn cố gắng vồ đến, nhưng không thể làm Hoàng trưởng lão bị thương được, mà lúc này trái tim của nó đã bị đâm thủng, cũng không sống được bao lâu nữa.

- Ha ha ha, lão Hoàng, ông giết hay lắm. Bắt trói Hổ Đan lại trước, rồi mau qua đây giúp chúng ta một tay!

Hồng trưởng lão nhất thời cười to nói.

- Được!

Hoàng trưởng lão cũng cười to đáp lời.

Chỗ của Vạn Thắng Hầu cách Hoàng trưởng lão cũng không xa, chắc chắn ông ta sẽ ra tay với Vạn Thắng Hầu.

- Báo tướng quân, hãy bảo vệ quận chúa, chúng ta lập tức rút lui!

Vạn Thắng Hầu trợn mắt không cam lòng nói.

- Đi? Các ngươi muốn đi cũng đã muộn rồi, một tên cũng đừng hòng rời khỏi đây, ha ha ha!

Lục trưởng lão ngăn cản Báo tướng quân cười to nói.

Lục trưởng lão lúc này đã nhìn ra, tên Báo tướng quân cứ một mực bảo vệ tên lính quèn kia, chắc chắn tên lính này có thân phận không tầm thường, một tên cũng đừng hòng thoát.

Bên kia, nơi Hoàng trưởng lão đang chỉ kiếm vào trong ngực của con yêu hổ, máu chảy ra rất nhiều.

- Đồ hèn hạ, vô liêm sỉ, Hổ tộc bọn ta nhất định sẽ san bằng Thần Mộ Tông các ngươi, các ngươi đừng hòng thoát được, các ngươi đừng hòng thoát được!

Yêu hổ suy yếu sắp ngã xuống.

- Bọn ta sẽ không thoát được? Ha ha, hôm nay ta sẽ giết sạch các ngươi, ai có thể biết được các ngươi chết ở chỗ này chứ?

Hoàng trưởng lão giơ kiếm bên tay phải chém xuống.

Vào giờ khắc này, Hoàng trưởng lão chợt dựng hết tóc gáy, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đầu mãnh hổ với Phong Nhận cuồn cuộn xoay quanh người đang tiến đến rất nhanh.

Chính là Vương Hùng mang theo Cự Khuyết đã đến.

- Dám đả thương Cự Thủ đại ca của ta? Ác tặc, ngươi chịu chết đi!

Cự Khuyết tức giận bổ nhào về phía Hoàng trưởng lão.

Hoàng trưởng lão không kịp phản ứng, ngực của hắn trong nháy mắt bị Cự Khuyết kéo ra một lỗ hổng lớn, máu tươi bắn ra bốn phía.

- Cái gì?

Hoàng trưởng lão vội vàng che vết thương lại, kinh ngạc nhìn về hướng Cự Khuyết.

Vương Hùng lúc này cũng đã đứng trên mặt đất.

Cự Khuyết đi theo mùi thơm, chạy với tốc độ nhanh nhất, đám sói phía sau cũng theo sát mà đến.

Cự Khuyết cứ thế xông thẳng vào chiến trường, đối với Hoàng trưởng lão nhất định không buông tha.

Nhưng ánh mắt của Vương Hùng lúc này đang nhìn về tiểu lão hổ phía sau lưng

của con yêu hổ.

Con hổ này có lông màu đỏ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, toàn thân của nó tỏa ra mùi thơm say lòng, mùi thơm tràn ngập tứ phương gây sự chú ý của mọi người. Mùi thơm mà Cự Khuyết nói, là phát ra từ trên người con hổ con này. Hổ con lúc này lạnh run, không có một chút sức lực phản kháng, mặc cho người ta có thể giết nó một cách dễ dàng.

Trông thấy Hoàng trưởng lão bị thương, Hồng trưởng lão lo lắng nói:

- Mau bắt con hổ đan lại, Tông Chủ có lệnh, ai dâng Hổ Đan cho người, sẽ được tông chủ ban thưởng Liệt Nhật Kiếm, đồng thời được thu nhận làm đệ tử chân truyền của tông chủ!

- Rống!

Năm trăm đệ tử của Thần Mộ Tông đồng loạt lộ ra vẻ tham lam, ánh mắt đỏ bừng nhào về phía Vương Hùng.

Vương Hùng trong mắt lạnh lẽo:

- Tự tìm cái chết! Thanh Lang, giết!

- Rống! Rống! Rống! …

Đám sói hung dữ nhào về phía chiến trường.

Cùng đạt đến Khí Hải Cảnh, nhưng cách tu luyện của dã thú và đệ tử Thần Mộ Tông không giống nhau, đệ tử tông môn dựa vào tu luyện để tăng cường sức mạnh của bản thân, mà dã thú tu hành hoàn toàn là dựa vào sức mạnh và kinh nghiệm chiến đấu, hai bên giao thủ với nhau có thể thấy Thanh Lang chiếm ưu thế hơn, bọn đệ tử của Thần Mộ Tông chết nhiều vô số.