Chương 18: Phong cốc

Bất luận bên trong đại trận nào, đều có chút hy vọng sống, mà hy vọng này chỉ có người bày trận mới có thể biết được, cái này bình thường gọi là người bày trận tự chừa cho mình một đường lui.

Vả lại trên lộ tuyến này, Vương Hùng lại thông thuộc vô cùng, tuyệt đối sẽ

không đi nhầm.

Trong sơn cốc có rất nhiều khe hở, gió từ khe hở đó thổi ra, một số khe hở khác lại hút gió, cực kỳ quỷ dị.

- Tiền bối, Phong cốc này phong biến nóng nảy? Nhưng chúng ta… !

Cự Khuyết ngạc nhiên nhìn xung quanh, gió ở bốn phía hổ lang cực kỳ ôn hòa.

- Đứng yên bên trong phạm vi tảng đá lớn này, không được vượt qua!

Vương Hùng liền phân phó với đám hổ lang.

Cự Khuyết, Dư Tẫn cùng gật gật đầu.

Dù sao trong trận pháp này, hổ lang không biết rõ, cho nên Vương Hùng không mang đám hổ lang cùng ra ngoài ứng chiến với đám đệ tử Thần Mộ Tông.

Vương Hùng nhìn Thanh Hoàn quận chúa nói:

- Tiểu nha đầu, giúp ta chăm sóc tốt cho nó!

- Ô ô ô!

Tiểu lão hổ không tình nguyện nắm lấy Vương Hùng.

- Yên tâm, đợi chút nữa trước khi chúng ta đi lên đỉnh Thần Mộ Sơn, ta muốn tìm hiểu trình độ của đệ tử Thần Mộ Tông !

Vương Hùng sờ lên tiểu lão hổ cười, đem tiểu lão hổ giao cho Thanh Hoàn quận chúa.

- A, ta!

Thanh Hoàn quận chúa kinh ngạc nhưng vẫn cẩn thận tiếp nhận lấy tiểu lão hổ.

Một bên Cự Khuyết nước bọt chảy ròng ròng, đàn sói bốn phía nghe mùi thơm trên người tiểu lão hổ miệng cũng đầy nước miếng, chỉ có Dư Tẫn ý chí mạnh mẽ nên không bị ảnh hưởng.

Hổ lang lúc này đều nhìn chằm chằm tiểu lão hổ, Dư Tẫn lại nhìn về phía Vương Hùng.

Dư Tẫn đoán được ý của Vương Hùng, hắn muốn nghênh chiến đệ tử Thần Mộ Tông?

- Ô ô

Dư Tẫn lập tức kêu lên như muốn đi theo cùng.

- Không cần, các ngươi không hiểu rõ trận pháp của nơi này, cứ đứng yên tại tảng đá lớn đi, bản tôn gặp bọn họ một chút!

Vương Hùng tự tin cười nói.

- Ô ô ô!

Dư Tẫn kích động khẽ gật đầu.

Vương Hùng vừa bước ra một bước, thân thể tựa như cắt đứt gió phong, khí lưu bốn phía thuận theo thân thể Vương Hùng hình thành một tiếng gió hú lớn.

Bát đại trưởng lão trông thấy như vậy, đám trưởng lão đứng ở phía xa cũng biến sắc.

- Bọn chúng tại sao lại không bị Phong Nhận ảnh hưởng?

Hồng trưởng lão kinh ngạc nói.

- Không bị ảnh hưởng thì sao chứ? Bọn chúng cũng không trốn thoát được!

Lục trưởng lão cười nói.

Phong cốc này là tuyệt địa, không có đường ra, chỉ có khe hở ở bốn phía, nhưng khe hở kia ngay cả Hổ Đan còn chui không lọt được, đây chính là bắt rùa

trong hũ!

Trưởng lão áo đen cũng cười nói.

- Thế nhưng chúng ta cũng không xông vào đó được!

Có người lo lắng nói.

- Theo như ta nhớ, bốn phương Thần Mộ Tông, có một trăm linh tám cái Phong cốc thế này, gió bên trong phong cốc không phải lúc nào cũng sẽ thổi thế này, mỗi thời khắc bên trong, luôn có thời điểm gió mạnh yếu khác nhau, gió lúc này rất mạnh, đợi lát nữa gió lắng lại chúng ta sẽ xông lên! Bọn chúng đừng hòng chạy thoát!

Hồng trưởng lão trầm giọng.

Theo tín hiệu pháo hoa truyền lại, đệ tử của Thần Mộ Tông từ bốn phía nhanh chóng tập hợp lại.

- Bái kiến Hồng trưởng lão.

- Bái kiến Lục trưởng lão.

Càng ngày càng đến thêm nhiều người hơn, rất nhanh đã tập trung đến đây gần hai ngàn người, từng người đều cung kính nhìn về bát đại trưởng lão.

Theo mệnh lệnh của bát đại trưởng lão, đem toàn bộ phong cốc bao vây lại.

Từng người từng người đều mang theo một cỗ sát khí nhìn đám hổ lang bên trong, lúc này năm trăm thanh lang tựa như cá nằm trong chậu, căn bản không thể trốn đi đâu được.

- A, tiểu tử kia là con trai của lão già Vương Hồng? Trước lúc lão già ấy chết, tông chủ mang ta đi Đông Phương vương phủ tưởng nhớ, ta đã gặp qua hắn!

Một trưởng lão đột nhiên kinh dị nói.

- Vương Hồng? Đại Tần nhân quốc, Vương Hồng?

Hồng trưởng lão kinh ngạc nói.

- Không sai, con trai của lão già kia ta vẫn nhớ tướng mạo của hắn, chỉ khác một điểm là ở mi tâm của hắn không có vết chàm hoa đào! Tại sao hắn ta lại ở đây?

Trưởng lão kia ngạc nhiên nói.

- Vương Hồng khi còn sống rất lợi hại, tám năm trước, còn dám một mình tới Thần Mộ Tông đại náo một trận. Năm đó hắn ta đến đây là tặc, đáng tiếc hắn chết quá sớm, hôm nay con của hắn cũng là tặc. Quả nhiên, thượng bất chính hạ tắc loạn! Đức hạnh y hệt cha hắn, đúng là không có gì tốt lành!

Hồng trưởng lão cười lạnh nói.

Tất cả trưởng lão nhận ra Vương Hùng , lập tức đối với Vương Hùng không còn khẩn trương.

Nơi xa, ban đầu Vương Hùng chỉ muốn bảo vệ bầy hổ lang thôi, nhưng khi nghe bát đại trưởng lão quở trách phụ thân Vương Hồng, Vương Hùng sắc mặt liền trầm xuống.

Mặc dù ký ức kiếp trước đã khôi phục, nhưng ký ức kiếp này vẫn còn.

Ký ức khi nhỏ hiện rõ mồm một, mẫu thân khó sinh mà chết, phụ thân cũng không có cưới thêm người nào, vừa làm cha, vừa làm mẹ, đối với mình che chở trăm bề, lúc nhỏ phụ thân nắm tay học viết chữ, học võ, thậm chí bắt ve sầu, chơi đùa, những lần quan tâm đó lần lượt hiện ra trước mắt. Tình thương của cha vô bờ bến, sm đã khắc sâu trong tâm chí.

Cho đến khi mình mười bốn tuổi, phụ thân không hiểu tại sao lại chết, ngay cả thi thể cũng không tìm được, cuối cùng chỉ lập nên một ngôi mộ. Trước kia không hiểu chuyện, bây giờ hiểu chuyện, muốn phụng dưỡng người nhưng người đã không còn. Người thân nhất của Vương Hùng chính là phụ thân.

Làm sao tha thứ cho kẻ khác nói xấu phụ thân?

Tất cả bọn trưởng lão không kiêng kỵ quở trách Vương Hồng, mà mặt Vương Hùng lúc này càng trầm, một cỗ sát khí trong mắt bắn ra.

- Tặc? Các người đang nói ai là tặc?

Ngữ khí Vương Hùng lạnh như băng nói.

Sát khí không tiêu tán đi mà lại tập trung vào âm thanh lạnh lẽo này, khiến cho người ta không tự chủ được mà run rẩy, bát đại trưởng lão bỗng nhiên cảm thấy lạnh thấu xương, kinh ngạc nhìn phía Vương Hùng, có chút không dám tin, tiểu tử này mà lại gây ra một áp lực lớn đến thế ư?

Nhưng xem lại Vương Hùng, liền rất tức giận, mình thế này mà lại bị một tên tiểu tử dọa sao?

- Hừ, tiểu tử này là Vương Hùng sao, hổ phụ khuyển tử, Vương lão tặc năm đó thật lợi hại, mà đứa con này của hắn lại là phế vật, nghe nói Khí Hải Cảnh vẫn là nhờ Vương lão tặc giúp hắn mở!

Trưởng lão áo đen kia kêu lên.

- Tiểu tử, Vương Hồng đã chết, ngươi thật là to gan, dám dùng khẩu khí này nói chuyện với chúng ta? Ta nói ngươi là tặc, trộm Hổ Đan của tông chủ ta. Ta nói cha ngươi Vương Hồng cũng là tặc!

Hồng trưởng lão khinh thường hét lớn một tiếng.

- Cạch!

Vương Hùng nắm chặt trường tiên trong tay, sát khí trong mắt cũng bắn ra.

-----------

Miệng Phong cốc!

Đại trưởng lão Thần Mộ Tông mang theo hơn hai ngàn đệ tử, bao vây toàn bộ Phong cốc, theo thời gian, gió bên trong phong cốc dần thu nhỏ lại.

Bát đại trưởng lão cũng nhận ra thân phận Vương Hùng, châm chọc phụ thân Vương Hùng một hồi lâu.

Mà tại khu vực phụ cận, bên trong chỗ ẩn nấp, Doanh Thắng mang theo thập đại cường giả ẩn núp trong đó.

- Hầu gia, Vương Hùng hắn ta trốn vào trong tuyệt địa, hắn chết chắc?

Một tên thuộc hạ mắt sáng lên nói.

- Đúng vậy, hắn ta chết chắc rồi!

Doanh Thắng lộ vẻ hài lòng cười lạnh .

- Hầu gia, chúng ta thật sự không xuất thủ cứu Thanh Hoàn quận chúa sao? Vạn nhất…!

Một tên thuộc hạ cau mày nhìn về phía Thanh Hoàn quận chúa.

Hiển nhiên, người đám người này lo lắng nhất chính là Thanh Hoàn quận chúa.

Doanh Thắng híp mắt một lát, trong mắt lóe lên vẻ kiên định:

- Vương Hùng chưa chết, không thể có được vương vị! Vương Hùng phải chết, lần này đại khai sát giới cũng không tiếc.

Mười tên thuộc hạ sắc mặt nghiêm lại, gật đầu:

- Rõ

------

Bên trong Phong cốc.

Vương Hùng nắm lấy trường tiên, Vương Hùng lúc này người đầy nộ khí, mu bàn tay toát ra mấy sợi gân xanh. Bọn chúng dám trước mặt ta vũ nhục người ta quan tâm nhất.

Phụ thân!

- A, các ngươi thật đúng là can đảm!

Vương Hùng tuy giận nhưng vẫn cười.

- Ta nói cha con ngươi là tặc, thì làm sao? Hừ, phong cốc gió đã tạnh, các ngươi đừng hòng thoát được, tất cả nghe lệnh, bọn hổ lang bên trong cốc giết hết cho ta, một tên cũng không được sống, tiểu lão hổ trong ngực nữ tử kia phải bắt sống, ai bắt được, tông chủ ban thưởng liệt nhật kiếm, thu làm đệ tử tông chủ!

Hồng trưởng lão hét lớn một tiếng.

- Rõ.

Hơn hai ngàn đệ tử rống to, muốn phóng ngay vào trong sơn cốc.