Chương 17: Lang Vương Dư Tẫn(2)

- Thứ hai, bổn tôn cho ngươi một cơ hội, thần phục bổn tôn, từ giờ ngươi chính là thủ hạ của ta, bổn tôn sẽ hết sức che chở, bồi dưỡng ngươi, dĩ nhiên, sau này sẽ không tránh được sự giết chóc, tử chiến cũng nhiều vô số, ngươi muốn lựa chọn thế nào, tự ngươi hãy quyết định!

Vương Hùng nhìn Lang Vương nói.

Cự Khuyết ngạc nhiên nhìn về phía Lang Vương.

Lang Vương bây giờ đương nhiên là rất muốn đi, hôm đó ở bên hồ đã kích động mạo phạm đến Vương Hùng, hôm nay Vương Hùng thả nó đi, chẳng lẽ nó lại không đi?

Tất cả đám sói đều nhìn về phía Lang Vương, hiển nhiên Lang Vương thủ đoạn rất cao siêu, đám sói Khí Hải Cảnh hoàn toàn đợi Lang Vương ra lệnh.

Lang Vương rất muốn tự do, Lang Vương cực kỳ thông minh, mặc dù Vương Hùng xuất thủ không nhiều, nhưng qua mấy ngày nay đã làm để lại cho Lang Vương những ấn tượng khắc sâu. Hiện tại, tuy tu vi của Vương Hùng không cao, nhưng lại thần bí dị thường, hôm đó sát khí kinh hồn rõ mồn một trước mắt, lúc trước một lòng muốn trốn, nhưng giờ phút này Vương Hùng nói là muốn bồi dưỡng mình?

Không một ai có thể biết được, Lang Vương những năm này cực kỳ khó khăn, ngươi cho rằng để lấy được danh hiệu này ở Thiên Lang Cốc dễ dàng lắm sao? Đó là bao nhiêu lần suýt chết mà có được.

Không có trưởng bối chỉ đạo, chỉ dựa vào bản thân tự cảm ngộ, lang vương không chắc được rằng vận khí của mình sẽ không bị đi xuống chứ, ví như lần này, nếu như Cự Khuyết một lòng muốn triệt hạ đám sói, mình coi như thủ đoạn có lớn đi chăng nữa cũng chưa chắc thoát được.

- Ô ô ô ô!

Lang Vương bỗng nhiên tiến về phía Vương Hùng quỳ lạy.

- Ô ô ô ô!

Toàn bộ Thanh Lang ở đây tất cả cùng quỳ xuống. Khung cảnh này cực kỳ tráng lệ.

Bên này Thanh Hoàn quận chúa lộ vẻ kinh ngạc, đám sói này đã thuần phục Vương Hùng, hơn nữa còn nguyện ý đi theo hắn sao? Vương Hùng sao lại muốn thu phục một đàn dã thú làm thuộc hạ?

Cự Khuyết lại cực kỳ khó hiểu, chuyện này là không thể nào? Tại sao có thể như vậy?

- Tại sao các người lại không chịu đi?

Cự Khuyết kinh ngạc nói.

Vương Hùng nhìn phía Lang Vương, Lang Vương bò lổm ngổm, nói nhỏ những tiếng ô ô ô.

- Tiền bối, Lang Vương nói, hắn nguyện ý thần phục người…!

Cự Khuyết mang theo một nỗi cổ quái phiên dịch tiếng ô ô ô của Lang Vương cho Vương Hùng.

- Bổn tôn hiểu được hắn nói gì!

Vương Hùng thản nhiên nói.

- A!

Cự Khuyết ngạc nhiên nhìn hướng Vương Hùng.

- Tiền bối hiểu thú ngữ?

- Tốt, ngươi đã nguyện ý thuần phục bổn tôn, vậy ta đặt cho ngươi một cái tên, sau này ngươi sẽ được gọi là “Dư Tẫn”! Chỉ cần ngươi trung thành với ta, không có hai lòng, khi ta vui cũng sẽ ban thưởng cho ngươi!

Vương Hùng trầm giọng nói.

- Rống! ( tiếng sói, mang theo cỗ kiên định)

Lúc Vương Hùng đang hài lòng gật đầu, bỗng.

Có một tiếng la lên, vui mừng truyền đến:

- Ở bên kia, đám hổ lang ở đây, hổ đan ở trên tay bọn họ!

- Mau gửi tín hiệu, lần này bất luận thế nào, cũng phải đem bằng được Hổ Đan đã mất mang về, nếu không không thể trở về khai báo với tông chủ!

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Trong nháy mắt, sáu cái pháo hoa đã được bắn lên trời, ở trên không trung tách ra tia sáng cực đẹp. Tia sáng tỏa ra rất chậm, cách đó mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy rõ.

Sáu cái pháo hoa được bắn lên trời! Trong nháy mắt, tỏa ra những tia sáng rực rỡ, tựa hồ như tất cả đệ tử của Thần Mộ Tông đều có thể trông thấy được.

Tín hiệu tập trung của Thần Mộ Tông? Đây chính là tín hiệu triệu tập toàn bộ đệ tử trong tông, có lẽ tông chủ Hắc Ban cũng sẽ tới!

Cự Khuyết biến sắc.

- Ô ô ô ô!

Đàn sói bên trong cũng ô ô cực kỳ lo lắng.

Thần Mộ Tông chắc là điên rồi, phát tín hiệu chung cực? Ta nghe nói Thần Mộ Tông trước kia chỉ là một Đan Tông, chỉ vì một viên hổ đan, có cần phải kinh động đến vậy không?

Cự Khuyết lo lắng nói.

Thanh Hoàn quận chúa lúc này càng hoảng sợ.

Vương Hùng quay đầu nhìn về phía hổ lang:

Các ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi, vẫn còn kịp!

Tất cả đệ tử của Thần Mộ Tông vì Hổ Đan mà tới, rõ ràng là nếu các ngươi ở lại đây, nhất định sẽ gặp nhiều nguy hiểm.

Bên phía Thanh Lang cũng có chút xao động, rất muốn chạy trốn, nhưng Lang Vương Dư Tẫn nhìn qua Vương Hùng một chút, thấy sắc mặt Vương Hùng vẫn thản nhiên.

Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng, Dư Tẫn cuối cùng cũng lắc đầu, kiên định đứng một bên của Vương Hùng.

- Rống!

Dư Tẫn gào lên một tiếng, lập tức sự xao động trong đàn sói biến mất, chờ đợi mệnh lệnh của Lang Vương.

Lang Vương nhìn ánh mắt kiên định của Vương Hùng rất hài lòng, lúc này chưa thể nói rõ được lòng trung thành của Lang Vương là bao nhiêu, dù sao nó cũng chỉ tiếp xúc với Vương Hùng mới mười ngày ngắn ngủi, căn bản không thể nói tới sự trung thành được.

Điều Vương Hùng hài lòng chính là sự quyết đoán của Lang Vương. Hắn có thể phá bỏ sợ hãi, vì một tuyến kỳ ngộ mà buông tay đánh cược một lần, đây mới chính là đại phách lực.

Cự Khuyết thì lại khác.

Cự Khuyết nhìn tín hiệu chung cực, có thể dẫn Hắc Ban tới đây, đến lúc đó còn có thể chống đỡ được sao?

Cự Khuyết xao động bất an một hồi, chợt nghĩ đến Thần Mộ Tông muốn đem đám yêu hổ Cự Môn tiêu diệt toàn bộ ở đây, Hồng trưởng lão đã thấy qua mình, một mình mình chắc chắn không trốn khỏi, không bằng đi theo Vương Hùng, có lẽ…!

Tiền bối, ta nghe theo ngài, ta sẽ không đi!

Cự Khuyết lập tức kêu lên.

Vương Hùng nhìn Cự Khuyết rồi khẽ cười, cũng không để ý đến Thanh Hoàn quận chúa, Vương Hùng căn bản không cần hỏi ý kiến của nàng ta.

Tốt, chúng ta đi phong cốc!

Vương Hùng mở miệng nói.

Phong cốc? Tiền bối, phong cốc này rất nguy hiểm, chính bản thân ta có thể cảm ứng được đối phong trong này, nhưng cũng không dám tùy tiện đi vào!

Cự Khuyết lo lắng nói.

Vương Hùng cưỡi lên trên Cự Khuyết :

Bản tôn dẫn đường, ngươi cứ đi theo lời ta chỉ điểm là được, Dư Tẫn chỉ huy đàn sói đi theo dấu chân của Cự Khuyết.

- Rống!

Dư Tẫn cũng ứng tiếng kêu lên.

Cho dù phía xa có rất nhiều đệ tử Thần Mộ Tông đang tiến đến, Vương Hùng vẫn như cũ không nhanh không chậm, ôm tiểu lão hổ cưỡi trên người Cự Khuyết.

Trường tiên trong bàn tay Vương Hùng vung ra, mặt đất phía trước không ngừng rung lên, Cự Khuyết nhanh chóng đi theo hướng trường tiên chỉ dẫn, đàn sói cũng nhanh chóng đi theo.

Hô!

Vừa vào bên trong phong cốc, gió lớn đã đập vào mặt, bên trong còn có tiếng gió hú.

Cự Khuyết cho dù có cương khí bảo hộ, nhưng vẫn khẩn trương, sợ những Phong Nhận kia xông về phía của mình.

Nhưng Trấn Thiên Âm Sát Trận, kiếp trước Vương Hùng đã đi qua không biết bao nhiêu lần, làm sao lại đi nhầm đường được?

Cho dù có vô số Phong Nhận thổi qua, lại toàn bộ tránh đi một cách quỷ dị.

Hồng trưởng lão là người đến đầu tiên.

Muốn chạy đi đâu, để Hổ Đan lại đây!

Hồng trưởng lão hét lớn một tiếng, dậm chân hướng thẳng đến chỗ đàn sói.

Đàn sói lúc này đang xao động, lo lắng.

- Rống!

Dư Tẫn liền gào lên một tiếng.

Đàn sói lập tức bình tĩnh lại, tiếp tục theo dấu chân của Cự Khuyết mà đi.

Hồng trưởng lão liền một kiếm chém xuống, muốn giết chết đám Thanh Lang phía dưới, nhưng lúc này, trong nháy mắt xuất hiện một đầu trường tiên màu hồng phấn tựa như linh xà phóng nhanh tới.

Ba!

Trường tiên đâm vào cổ tay Hồng trưởng lão, trường kiếm trong tay Hồng trưởng lão rơi xuống.

Oanh!

Trường kiếm đâm vào một khối núi đá, nổ nát vụn.

Mà bản thân núi đá kia đang ngăn trở khí lưu, núi đá vỡ vụn, những khí lưu kia liền thoát ra ngoài, đồng thời làm rối loạn khí lưu của bốn phía. Một lượng lớn khí lưu trong phong cốc bạo loạn.

Cuồng phong bạo cuốn về phía Hồng trưởng lão, đồng thời bạo quấn trong cuồng phong còn có lượng lớn Phong Nhận bị bắn đi.

- Không hay rồi, hỗn trướng!

Hồng trưởng lão chưởng ra một chưởng .

Oanh!

Chưởng này làm nổ nát vụn Phong Nhận, nhưng Phong Nhận bốn phía quá nhiều, có mấy đạo thế đã xé rách áo bào của Hồng trưởng lão.

Hồng trưởng lão sắc mặt biến đổi, rút lui ra khỏi Phong cốc.

Hồng trưởng lão?

Tất cả trưởng lão phía sau đều kinh ngạc.

Càng lạ hơn là Hồng trưởng lão thì bị gió bão bức cho phải thoái lui, vậy mà bầy hổ lang kia lại không bị tổn hại gì.

Phong Nhận quỷ dị đó lại né đám hổ lang ra.