Chương 16: Lang Vương Dư Tẫn (1)

Thanh Hoàn quận chúa đứng một bên không dám nói lời nào. Nhưng biết rằng Vương Hùng sẽ không giết mình, nên tò mò mì lặng dò xét Vương Hùng.

Vương Hùng ôm tiểu lão hổ, nhìn nhóm Cự Khuyết mai táng thi thể.

Mãi một lúc sau, Cự Khuyết mới khịt khịt lỗ mũi.

Ngửi, ngửi!

Ngửi một lúc, trong mắt hiện lên tia lửa nóng nhìn về tiểu lão hổ.

- Hổ Đan? Đây là hoạt đan sao? Tiền bối, không biết tại sao ta rất muốn ăn nó, tiền bối có thể ban nó cho ta không?

Cự Khuyết chảy nước miếng nói.

- Ô ô ô!

Tiểu lão hổ hoảng sợ co lại trong ngực của Vương Hùng. Cùng lúc đó, dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn lên Vương Hùng.

Vương Hùng nhẹ nhàng sờ sờ đầu tiểu lão hổ, quay đầu nhìn Cự Khuyết nói:

- Ăn nó? Ngươi chắc chắn sẽ bị phản phệ!

- Ta chịu được, ta biết mỗi một loại hoạt đan, cũng từng nuốt vô số thiên tài địa bảo, đừng xem nó nhỏ, năng lượng trong cơ thể nó ta có thể chống đỡ được, nếu không thì, người cho ta cái đuôi nhỏ của nó thôi cũng được!

Cự Khuyết lập tức lấy lòng nói.

Vương Hùng nhìn Cự Khuyết một chút rồi cười:

- Ngươi không hiểu lời ta nói! Nó chính là con cháu của gia tộc Diệp Hách! Ngươi dám ăn sao?

- Gia tộc Diệp Hách? Gia tộc đó liên quan gì đến nó chứ?

Cự Khuyết không hiểu liền nói.

Cự Khuyết không biết gia tộc Diệp Hách là cái gì, nhưng tiểu lão hổ bỗng nhiên lại vui mừng kêu một tiếng”ô”.

Vương Hùng nhìn Cự Khuyết, im lặng một chút, gia tộc Diệp Hách chính là hoàng tộc của Hổ tộc, Hổ Tổ Diệp Hách thừa lệnh vua, hiệu lệnh Hổ tộc sở hữu thiên hạ, cho dù là mình của năm đó còn không dám so với sự siêu việt của Hổ Tộc này, gia tộc Diệp Hách hiển hách như vậy , tại sao Cự Khuyết lại không biết? Vương Hùng lúc này cũng không muốn nói tâm tư của mình cho Cự Khuyết biết.

- Ngươi chỉ cần nhớ kỹ cho ta, nếu ngươi dám động đến một cọng tóc của nó, kết cục của Báo tướng quân sẽ là tấm gương của ngươi.

Vương Hùng ánh mắt lạnh lẽo nói.

Báo tướng quân?

Nghĩ tới lúc Báo tướng quân bị rút hết sạch máu thành thây khô, Cự Khuyết khẽ run lên, cố nén vẻ tham ăn xuống, ủy khuất nói:

- Dạ! Tiền bối!

Vương Hùng cũng nhìn về phía hồng sắc tiểu lão hổ, có một chút tò mò:

- Cơ thể của ngươi, hẳn là bị trưởng bối gia tộc Diệp Hách đem vào người hổ huyết tinh hoa từ khi ngươi vừa được sinh ra phải không?

- Ô ô ô!

Tiểu lão hổ nghe Vương Hùng nói vậy, bỗng nhiên khóc lên, giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó vô cùng bi thương vậy.

- Được rồi, đừng khóc nữa. Huyết khí thái tổ ngươi không cách nào thừa nhận, phiêu hương tỏa ra mười dặm, chẳng trách ngươi bị hiểu nhầm thành Hổ Đan, dĩ nhiên ngươi hiện tại bị nói là Hổ Đan cũng không sai. Chẳng qua là trong lúc dung hợp máu huyết, tất cả tu vi của ngươi đã bị đốt cháy sạch sẽ, hoàn toàn mất hết tu vi, ngươi lại dám chạy khắp nơi? Nếu không phải vì gia tộc Diệp Hách của ngươi thì cũng đã bị ăn từ lâu rồi?

Vương Hùng lộ tia cười buồn nói.

- Ô ô ô!

Tiểu lão hổ vẫn ủy khuất mà liên tục khóc ré lên bên trong ngực của Vương Hùng.

- Được rồi, đừng khóc nữa, gặp phải ta xem như là có duyên với ngươi, ngươi cứ ở bên cạnh ta, đợi khi nào có cơ hội, ta đem ngươi trở về gia tộc Diệp Hách!

Vương Hùng vuốt vuốt đầu tiểu lão hổ nói.

Tiểu lão hổ nghe được Vương Hùng an ủi. Những ngày hoảng sợ vừa qua chợt hiển hiện hết ra, những ủy khuất lúc trước không dám bộc phát, bây giờ lại không thể ngừng khóc.

Vương Hùng vuốt vuốt đầu tiểu lão hổ, cũng không ngăn nó khóc.

Thanh Hoàn quận chúa bên này nghe mùi thơm, mặc dù cũng rất muốn ăn, nhưng bây giờ lại càng tò mò nhìn về phía Vương Hùng. Cũng giống với Chu Thiên Âm, lúc trước đối với Vương Hùng không mảy may quan tâm,nhưng giờ phút này mới phát hiện ra, những tin đồn kia căn bản không phải sự thật.

Vương Hùng quay đầu nhìn về phía Lang Vương.

Lang Vương nhất thời có chút bất an.

- Lang Vương, bổn tôn chỉ mới tiếp xúc với ngươi trong một thời gian ngắn, mặc dù ngươi đang chịu sự áp chế của ta, nhưng ngươi có thể tụ họp được nhiều Thanh Lang Khí Hải Cảnh như vậy, bất kể sống chết, xông ra ngoài Thiên Lang Cốc, coi như ngươi có chút năng lực, nếu so với Cự Khuyết ngươi có phần lợi hại hơn hắn!

Vương Hùng nhìn về phía Lang Vương nói.

Lang Vương cúi đầu chỉ khẽ tiếng “ô ô”, không dám ngắt lời Vương Hùng, dù sao Cự Khuyết bên kia cũng lườm ánh mắt qua đây.

- Tiền bối, tên Lang Vương này chỉ mới đạt Khí Hải Cảnh đệ tam trọng, hắn thì là thá gì chứ? Làm sao có thể so sánh với ta được?

Cự Khuyết không phục nói.

- Hắn là Khí Hải Cảnh đệ tam trọng, nhưng hắn lại thông minh hơn ngươi, lấy Khí Hải Cảnh đệ tam trọng, thu phục năm trăm Khí Hải Cảnh đệ nhất trọng, đệ nhị trọng làm thủ hạ, ngươi có làm được như vậy không?

Vương Hùng trầm giọng nói.

- Ta…, ở trước mặt ta hắn căn bản không chịu nổi một đòn!

Cự Khuyết không phục nói.

- Tu vi hiện tại của Lang Vương có thể không chịu nổi một đòn của ngươi, ngươi là Võ Tông Cảnh đệ nhất trọng sao, ta khẳng định, nếu Lang Vương đạt đến Khí Hải Cảnh đệ thất trọng, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn!

Vương Hùng thản nhiên nói.

- Làm sao có thể chứ!

Cự Khuyết không tin nói.

- Ngươi nên tin đi, Lang Vương mạnh hơn ngươi không phải là ở thực lực, mà là năng lực tổ chức, khi hắn đạt Khí Hải Cảnh đệ thất trọng, những con thanh lang theo nó lúc này cũng phải là Khí Hải Cảnh đệ ngũ, đệ lục trọng, đám sói mà vây công ngươi chưa chắc ngươi có thể chạy thoát!

Vương Hùng trầm giọng nói.

- Chỉ bằng một đám ô hợp bọn chúng?

- Đám ô hợp? Ha ha, không, Lang tộc trời sinh đã là chủng tộc sống theo đàn, Lang Vương trời sinh lại là thiên tài chỉ huy, rất nhiều quân trận, chiến trận của con người cũng đều là rút ra từ tinh hoa trong chiến đấu của loài sói, mà Lang Vương lại càng lợi hại! Khó trách sơn cốc này lại được gọi là Thiên Lang Cốc, bởi vì Thanh Lang ở đây khẳng định đã giết rất nhiều kẻ địch, mới đánh ra danh hiệu Thiên Lang Cốc!

Vương Hùng khẳng định nói.

Cự Khuyết vẫn như trước có chút không tin.

- Lúc trước, khi ở miệng hồ lớn, không phải ngươi đã nói là Lang Vương xúi giục ngươi xuất thủ với bản tôn sao? Cho nên mới nói Lang Vương thông minh hơn ngươi, lúc ấy, ngươi bị bổn tôn khống chế , bọn chúng lại bị ngươi kèm hai bên, chỉ cần ngươi và ta đánh nhau, bọn chúng chắc chắn có cơ hội được tự do, có đúng không?

Vương Hùng nhìn về phía Lang Vương.

Lang Vương mặt liền biến sắc, nhất thời bò lổm ngổm trên mặt đất.

- Được lắm, thì ra ngươi lợi dụng ta!

Cự Khuyết trừng mắt như muốn trút giận lên Lang Vương.

Hống hống hống!

Đám sói bốn phía đồng loạt đứng lên, từng con trợn mắt nhìn Cự Khuyết. Hiển nhiên đối với Lang Vương cực kỳ trung thành, vượt qua cả nỗi sợ với Cự Khuyết.

Lang Vương lúc này không có hành động gì, tựa hồ đang xem xét thời thế, nó biết nếu như chống cự thậm chí sẽ chết càng nhanh hơn.

- Dừng tay!

Vương Hùng quát lạnh một tiếng.

- Tiền bối!

Cự Khuyết không cam tâm.

Vương Hùng không để ý Cự Khuyết, mà nhìn về phía lang vương nói:

- Lang vương bổn tôn hiện tại cho ngươi hai lựa chọn!

Lang vương nghi ngờ nhìn về phía Vương Hùng.

- Thứ nhất, bổn tôn cho các ngươi tự do, bây giờ ngươi có thể mang đám sói của ngươi đi!

Vương Hùng thản nhiên nói.

- Cái gì? Tiền bối cứ như vậy thả bọn chúng đi sao?

Cự Khuyết kinh ngạc nói.

Lang Vương cũng ngạc nhiên nhìn hướng Vương Hùng.

- Chính xác, mang theo các ngươi, đúng là có thể vì bổn tôn loại bỏ được các chướng ngại vật dễ dàng, nhưng hiện tại đã đến miệng phong cốc, bổn tôn không sợ bất cứ kẻ nào làm phiền, cũng tạm thời chưa cần tới các ngươi, thiếu các ngươi, mục tiêu cũng nhỏ đi, cho nên đối với các ngươi, bổn tôn cũng không cần phải bảo vệ nữa.

Vương Hùng giải thích.

Lang Vương nghi ngờ nhìn vào phong cốc. Không biết vì sao Vương Hùng lại tự tin với nơi này đến vậy.

- Lúc trước ngươi đã từng phục tùng ta, chuyện hôm đó ngươi mạo phạm bản tôn coi như ta bỏ qua không tính toán, bây giờ ta cho phép ngươi, có thể tự ý mang đám sói rời đi! Bổn tôn tuyệt đối không ngăn cản!

Vương Hùng mở miệng nói.

Lang Vương bỗng gắt gao nhìn Vương Hùng.