Chương 15: Độc phụ càn rỡ

Đơn ly dị, Chu Thiên Âm xấu hổ không nói hết ra khỏi miệng, chỉ nói thư, để cho Vương Hùng hiểu, mình không phải là hôn thê của hắn.

Hai mắt Vương Hùng khẽ nhíu lại.

Vương Hùng không quan tâm tới hôn ước này, mà là khẩu khí của Chu Thiên

Âm giống như nàng bị oan uổng .

- Hừ, thư gì? Có chữ ký của ta không? Có Nhân Hoàng, Tứ Phương Vương chứng kiến không? Thừa dịp ta gặp nạn, bịa đặt cách sách, bỏ đá xuống giếng, còn dám lấy vương ấn ra để áp chế ta? Ngươi thật là lòng dạ rắn độc! Gọi ngươi một tiếng độc phụ thật đúng là còn quá nhẹ!

Vương Hùng trợn mắt quát lên.

- Ngươi!

Ngay cả Chu Thiên Âm cũng bị Vương Hùng chọc giận.

Trong tấm hình Vương Hùng quát lớn Chu Thiên Âm, nguyên nhân lớn nhất là Chu Thiên Âm xuất thủ ngăn cản, giờ phút này, Vương Hùng cũng nghĩ sẽ giữ lại Doanh Thắng. Với những lời nói lúc nãy, Chu Thiên Âm bây giờ chắc chắn sẽ không dám giúp cho Doanh Thắng nữa.

- Giết!

Vương Hùng hướng về phía hổ lang quát lớn.

- Rống!

Cự Khuyết cùng đám sói rống to một tiếng, trong nháy mắt hướng đến đám tướng sĩ Đại Tần đánh tới.

Vương Hùng người đầy sát khí, nhìn Doanh Thắng trong lòng run lên.

Thình thịch!

Sau khi chém một kiếm về phía Cự Khuyết, Doanh Thắng liền quay đầu hướng nơi xa nhảy xuống.

- Cửu ca, cửu ca, cứu ta!

Thanh Hoàn quận chúa hoảng sợ gọi lớn lên.

Ngày xưa rất sùng bái Vạn Thắng Hầu, nhưng khi lâm nguy, bản thân hắn lại bỏ chạy.

Muốn bỏ chạy?

Cự Khuyết cũng quyết định nhanh chóng đuổi theo.

Vương Hùng lạnh lẽo nói:

- Cự Khuyết không cần đuổi theo!

Vương Hùng Hừ lạnh một tiếng .

- Rống!

Cự Khuyết ngừng lại, quay đầu về phía đám tướng sĩ mà phóng tới.

Dưới chân núi Tề Vân.

Chu Thiên Âm bị Vương Hùng nói trúng, lại không biết trả lời thế nào, càng không có cách nào xuất thủ.

Tứ hoàng tử thấy con trai mình trốn thoát, nhưng lại hung hăng nhìn về phía Vương Hùng :

- Tiểu tử láo xược!

- Tỷ, Vương Hùng thật hung dữ.

Chu Trì lúc này cũng giật mình.

Một bên Vương Trung Toàn lại tỏ ra vẻ vui mừng. Thiếu chủ quả nhiên là đã khỏi bệnh, lời nói vừa rồi đã ép Chu đại tiểu thư không thể nào phản kháng, lão gia trên trời hẳn có linh thiêng cũng cảm thấy vui mừng.

- Nhưng còn Thanh Hoàn quận chúa, không hay rồi!

Tứ hoàng tử mặt liền biến sắc.

Thanh Hoàn quận chúa?

Mọi người nhất thời đều biến sắc, ngay cả Vương Trung Toàn cũng cau mày lại.

Ầm!

Thời gian một nén nhang đã hết, hình ảnh chợt biến mất, bầu trời thiên nhãn cũng chậm rãi lui đi.

Hình ảnh cuối cùng trên tấm ảnh dừng lại ở một đám tướng sĩ bị đám sói giết sạch, nằm trên mặt đất.

Nếu như Thanh Hoàn quận chúa chết, không chỉ có Vương Hùng, mà Doanh Thắng cũng trốn không thoát tội.

Mọi người nhất thời lo lắng.

Bầy hổ lang.

Đám tướng sĩ của Doanh Thắng toàn bộ đều chết, tự nhiên sẽ bị đám sói xé xác ăn thịt, Vương Hùng không coi ra gì, bản thân kiếp trước từng là yêu hổ, cảnh này nhìn cũng đã quen. Chẳng qua kiếp trước đáp ứng Đế Quân không ăn thịt người, như vậy đủ rồi.

Gần trăm đại tướng Đại Tần đảo mắt đã chết sạch, chỉ còn lại một mình Thanh Hoàn quận chúa, lạnh run, hoảng sợ nhìn về phía Vương Hùng.

Vì đến cuối cùng, Vương Hùng ngăn không bọn sói giết Thanh Hoàn quận chúa.

Dù sao phụ thân của Thanh Hoàn quận chúa cùng Đông Phương vương phủ cũng coi như là bạn tri kỷ của nhau.

- Ngươi, ngươi đừng có giết ta!

Thanh Hoàn quận chúa đã không còn ngạo khí lúc trước, hoảng sợ nhìn Vương Hùng.

Vương Hùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thanh Hoàn quận chúa :

- Khí Hải Cảnh đệ tam trọng? Tiểu nha đầu sao ngươi lại dám đi theo tới huyệt địa này?

Lúc này, Thanh Hoàn quận chúa ủy khuất nói:

- Cửu ca ca nói, mang ta đi Thần Mộ Tông chơi, hắn nói có thể bảo vệ cho ta, hắn nói…!

- Ô ô ô ô!

Vừa nói, Thanh Hoàn quận chúa khóc òa lên. Trong lòng có nhiều ủy khuất.

- Cửu ca nói dẫn ta tới, nhưng lại để mặc ta ở đây một mình.

- Không được khóc!

Vương Hùng trừng mắt.

Vương Hùng vừa trừng mắt, Thanh Hoàn quận chúa nhất thời bị dọa, tiếng khóc cũng ngừng lại, không dám phát ra âm thanh.

- Ngươi là Khí Hải Cảnh, đệ tam trọng, cùng thực lực với Lang Vương cũng không có cách biệt, nhưng khi đối mặt với đám sói Khí Hải Cảnh đệ nhất trọng, đệ nhị trọng lại không dám ra tay, ngươi đúng là vô dụng!

Vương Hùng lạnh lùng nói.

- Ta!

Thanh Hoàn quận chúa ủy khuất nói.

Trước kia ở trong phủ chưa bao giờ động thủ, thậm chí ngay cả máu còn chưa thấy qua , nào dám đánh với hổ lang chứ?

- Ngươi đi theo sát sau lưng của Cự Khuyết!

Vương Hùng liếc nhìn, lạnh lùng nói.

- Ưm!

Thanh Hoàn quận chúa không dám phản kháng, liền gật đầu.

Nhưng trong lòng vẫn cho rằng Vương Hùng là một đại ma đầu, là phôi đản.

Cự Khuyết ngậm lấy thân của yêu hổ Cự Thủ. Hơn năm trăm Thanh Lang đã chết chỉ chừng hai mươi, đám sói liền ngậm xác của những Thanh Lang trong miệng, chậm rãi rời khỏi chiến trường.

- Trở về phong cốc lúc trước!

Vương Hùng hạ lệnh nói.

- Ô ô!

Cự Khuyết cũng ngậm lấy xác của Cự Thủ, chậm rãi rời đi.

Đám hổ lang, hướng theo phía phong cốc đi tới.

-----

Nhóm Vương Hùng vừa rời khỏi thời gian một nén nhang.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch..!

Nhất thời có tám thân ảnh bắn nhanh tới chiến trường. Trong đó có hai người là người vừa mới bỏ chạy chính là Hồng trưởng lão, Lục trưởng lão. Cùng sau người khác, toàn thân đều mặc áo đen, tất cả đều lộ ra vẻ mặt vội vàng.

- Những thi thể này là tướng sĩ Đại Tần, chẳng lẽ bọn chúng cũng bất hòa nên tự giết lẫn nhau? Hổ Đan khẳng định đang ở trong tay bọn hổ lang!

Hồng trưởng lão mắt trầm xuống.

- Hồng trưởng lão, lúc trước các ngươi gặp được Hổ Đan, các ngươi nên gửi tín hiệu cho chúng ta trước, các ngươi muốn độc chiếm công lao, nên mới tạo cơ hội cho bọn chúng chạy thoát, hừ, giờ thì ngươi trở về khai báo với tông chủ thế nào đây?

Trưởng lão áo đen trầm giọng nói.

- Chư vị trưởng lão, bây giờ không phải lúc hỏi tội, lúc trước chúng ta cho rằng có thể cướp lấy Hổ Đan, cho nên không có báo với các ngươi, việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng tìm Hổ Đan mới đúng, dù sao nhiệm vụ tông chủ giao cho vẫn quan trọng hơn, Hổ Đan đang nằm trong tay bọn hổ lang, hơn nữa có mùi thơm này, bọn chúng không chạy thoát được đâu!

Lục trưởng lão suy xét tàn cuộc rồi nói.

- Hừ!

Một đám trưởng lão hừ lạnh một tiếng, rồi tất cả đều gật đầu.

- Đó là đám yêu lang của Thiên Lang Cốc sao, nên sớm diệt trừ toàn bộ bọn chúng!

Hồng trưởng lão lạnh lùng nói.

- Ừ!

Mọi người đều gật đầu.

Trên mặt đất còn lưu lại những dấu chân nhạt, bọn họ nhanh chóng đuổi theo hướng hổ lang.

----

Lúc này Doanh Thắng trở lại, có mười tên nam tử, sắc mặt băng lãnh, đi một vòng trên mặt đất đầy thi thể, mọi người sắc mặt khó coi nhìn nhau.

- Hầu gia, Báo tướng quân thật sự bị Vương Hùng dùng thánh khí giết chết?

- Tên Vương Hùng kia dựa theo kế hoạch, chẳng phải đã chết ở Thiên Lang Cốc sao? Tại sao vẫn còn sống?

- Thanh Hoàn quận chúa hẳn cũng đã bị hắn giết!

- …

- ...

Mọi người vừa nói đến đây liền dứt lời.

Doanh Thắng lộ ra vẻ băng lãnh:

- Bổn Hầu không phải đã nói, cho các ngươi bản đồ đồ để đến đây sao? Các ngươi mười người ít nhất phải tới được hai người, cũng không trở thành thế này.

- Hầu gia thứ tội, bọn ta đã xác nhận bản đồ của Chu đại tiểu thư, hơn nữa còn tìm được một đường tắt nên bị trì hoãn một lúc!

Mười người nhất thời xin tha tội nói.

- Hừ, đã có bản đồ rồi, vậy không cần gấp, trước tiên tìm tên Vương Hùng vô liêm sỉ kia, Vương Hùng không chết, phụ thân một ngày cũng không được phong vương!

Doanh Thắng lạnh lùng nói.

- Dạ!

- Còn nữa, bổn Hầu muốn thánh khí kia của Vương Hùng, cùng với Hổ Đan!

Doanh Thắng lộ vẻ dữ tợn nói.

- Dạ.

Mười tên thuộc hạ liền đáp.

Vương Hùng mang theo một đám hổ lang lần nữa đi đến miệng phong cốc!

Cự Khuyết mặc dù gọi Cự Thủ là đại ca, nhưng chỉ là cách xưng hô trong tộc mà thôi, cho dù có tức giận thì cũng cảm xúc không quá mức thất thường. Một bên, mặc dù đám sói đã chết mất hai mươi con, nhưng lang tộc cũng không dám tỏ vẻ khó chịu, theo yêu cầu của Vương Hùng, đem xác Cự Thủ chôn cùng với xác của đám sói.