Mặc dù Vương Hùng chưa phát ra hết sức lực, nhưng Khổn Tiên Thằng lợi hại nhất chính là trói buộc, chẳng lẽ chỉ một Võ Tông Cảnh bình thường lại không trói được sao?
- Thả ta ra!
Báo tướng quân lớn tiếng nói.
- Thả ngươi? Nếu hôm nay thả ngươi, mặt mũi của Đông Phương Vương phủ để ở đâu? Vừa rồi bổn tôn đã hỏi ngươi, có biết chữ 'chết' viết thế nào không, xem ra ngươi không biết, vậy bổn tôn sẽ dạy cho ngươi biết chữ 'chết' viết như thế nào!
Vương Hùng lạnh lùng nói.
- Dừng tay!
Doanh Thắng sợ hãi liền kêu lên.
Vương Hùng căn bản cũng không để ý đến Doanh Thắng, trong tay nắm chặt, như sắp sửa kéo trường tiên.
Vương Hùng rút ra roi mặc dù uy lực không lớn, nhưng đuôi của trường tiên quấn quanh cổ Báo tướng quân, mà xung quanh cổ lúc này tựa như có mười mấy vòng dây thừng, chỉ cần kéo trường tiên mạnh một chút có thể đem đầu của Báo tướng quân bị xé rách từ trên cổ xuống.
Vương Hùng đã xuống tay, nhất định phải giết người lập uy.
Có thể lúc Vương Hùng rút ra trường tiên, trường tiên giống như có linh tính, cảm ứng được sát tâm với Vương Hùng, đột nhiên phía trên trường tiên toát ra gai nhọn.
- Hừm!
Vương Hùng hơi ngẩn người ra một chút.
Trong lúc Vương Hùng còn đang ngẩn người thì những gai nhọn kia trong nháy mắt đâm vào toàn bộ cơ thể của Báo tướng quân.
- A
Báo tướng quân thống khổ rống to lên một tiếng.
Ùng ục!
Là thanh trường tiên kia phát ra âm thanh ùng ục kia, thân thể Báo tướng quân trong nháy mắt bị khô quắt lại, giống như là máu tươi dần dần bị gai nhọn hút sạch.
Trong nháy mắt, Báo tướng quân chỉ còn là một cái xác khô.
- Cái gì?
Thanh Hoàn công chúa, Doanh Thắng tất cả đều mở to mắt không tin được.
Trong lòng hai người chợt cảm thấy rét run.
- Thánh khí, thánh khí?
Doanh Thắng kinh sợ không dứt.
Vương Hùng rung lên trường tiên buông thi thể khô của Báo tướng quân ra, giờ phút này gai nhọn toàn bộ thu về bên trong cơ thể roi, roi thể cũng từ màu hồng phấn biến thành màu đỏ tươi, giống như máu tươi của Báo tướng quân đang chảy bên trong.
Nhưng ngay sau đó, màu đỏ tươi dần biến mất, trường tiên khôi phục nguyên trạng. Vương Hùng cảm nhận được, trường tiên giống như đang chơi đùa, lấy máu của Báo tướng quân để tăng cường.
- Hừm, lại còn có thể hút máu?
Vương Hùng lộ ra một chút tò mò.
Rầm rầm rầm!
Trường tiên vung lên, hết sức linh hoạt.
Báo tướng quân đã chết, Vương Hùng cũng không cảm thấy là gì, dẫu sao kiếp trước đã có vô số tiên nhân chết trong tay của Vương Hùng, huống hồ chỉ là một Võ Tông Cảnh nhỏ nhoi?
Vương Hùng cũng không có biểu cảm gì, quay đầu nhìn về phía Cự Khuyết đang đối chiến với Doanh Thắng. Trong mắt hắn tỏa ra cỗ sát khí.
Mọi người nhìn Vương Hùng mà không khỏi run sợ.
- Hút máu tà khí, đó là tà khí!
Chu Trì lộ vẻ hoảng sợ .
Giết một người Võ Tông Cảnh mà như là một trò chơi? Chu Trì trong lòng không khỏi hoảng sợ, nếu Vương Hùng mà tìm đến mình thì mình biết phải làm thế nào?
Tứ hoàng tử nhìn thanh trường tiên kia, trong mắt hiện lên một cỗ tham lam, thật đúng là bảo bối tốt. Nhưng Tứ hoàng tử vẫn lo lắng hơn đó chính là Doanh Thắng.
- Chu đại tiểu thư, tiểu nhi vô lễ, mạo phạm Vương Hùng, Báo tướng quân gieo gió gặt bão, mong Chu đại tiểu thư lấy thiên nhãn liên lạc với bọn họ, cùng nhau hòa giải!
Tứ hoàng tử vội vàng nói.
Bởi vì trong hình, trừ Cự Khuyết đang đấu với Vạn Thắng Hầu, phía bên kia, Vương Hùng cầm trường tiên cũng đi qua đó.
Địa thế nghịch chuyển, Vương Hùng lần nữa chiếm thế thượng phong.
Báo tướng quân cái chết đã rõ trước mắt, Tứ hoàng tử cũng không hy vọng con trai hẳn sẽ là người tiếp theo.
Trong tấm hình Vương Hùng rút trường tiên tiến đến phía Doanh Thắng, Cự Khuyết lại càng nhào về phía Doanh Thắng, nhất thời đẩy hắn liên tiếp lùi về phía sau.
Doanh Thắng có thể áp chế Cự Khuyết một chút, nhưng trường tiên của Vương Hùng quá đáng sợ, Doanh Thắng tận mắt nhìn thấy Báo tướng quân bị biến thành thây khô, bây giờ nào dám để cho trường tiên quấn quanh?
Tránh né trường tiên chỉ được một lúc, nhất thời liên tục bị quản chế.
Vương Hùng đã động sát tâm, tự nhiên sẽ không có ý muốn thương lượng, đám sói nhào về phía đám tướng sĩ chiếm thế thượng phong, tướng sĩ liên tục bị giết nối tiếp nhau.
- Ta là Thanh Hoàn quận chúa, ngươi không thể giết ta!
Thanh Hoàn quận chúa sợ hãi kêu lên.
- Cửu ca ca, cứu ta!
Thanh Hoàn quận chúa cầu cứu Doanh Thắng ở bên trong.
Doanh Thắng lúc này cũng lâm vào cảnh nguy hiểm, làm sao có thể còn đi cứu ai được nữa?
Đang lúc đám người Doanh Thắng suýt bị tiêu diệt.
Oanh!
Một cỗ khí khổng lồ từ trên trời giáng xuống, giống như một cỗ gió lớn, đất đá bốn phía bị đánh bay lên mù mịt.
Cự Khuyết lúc này rất đề phòng.
Doanh Thắng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng không trung.
Mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng, Doanh Thắng có thể hiểu cổ khí cường đại này rốt cuộc là vì sao.
Có Thiên Nhãn đang nhìn vào chúng ta?
- Đông Phương Thiếu chủ, ta là Chu Thiên Âm của Nam Phương Vương phủ, Chu gia!
Trong nháy mắt có một âm thanh phát ra từ trên không trung.
- Hửm?
Vương Hùng ngừng tay ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
- Thiên Âm?
Ánh mắt Doanh Thắng chợt sáng lên.
Chu Thiên Âm có thể từ dưới chân núi Tề Vân là có thể nhìn thấy Vương Hùng.
- Đông Phương Thiếu chủ, Vạn Thắng Hầu, chỗ này có ta, Đông Phương quản gia, Tứ hoàng tử chứng kiến, lúc trước nhị vị có nhiều hiểu lầm, Báo tướng quân gieo gió gặt bão, đã bị trừng trị rồi, mong rằng nhị vị biến chiến tranh thành tơ lụa, mà Thanh Hoàn quận chúa còn trẻ không hiểu chuyện, xin Đông Phương Thiếu chủ thủ hạ lưu tình!
Âm thanh của Chu Thiên Âm trong nháy mắt đã tràn ngập bốn phía, đám tướng sĩ lúc này nhất thời tỏ vẻ vui mừng.
- Thiên Âm tỷ tỷ
Thanh Hoàn quận chúa mừng rỡ thốt lên.
Doanh Thắng sắc mặt lúc này thật khó coi. Hắn là đang theo đuổi Chu Thiên Âm , lúc gặp nạn lại phải nhờ Chu Thiên Âm giải vây giúp, Doanh Thắng lúc này cảm thấy mất hết mặt mũi, mà đám thuộc hạ của mình thì không tên nào đến giúp, lúc trước chỉ có một mình Vương Hùng mà không có giết được, bây giờ thì càng không thể làm gì hắn được nữa, đúng thật là tức chết mà.
- Được, đa tạ Chu Thiên Âm cô nương hòa giải!
Doanh Thắng hít sâu, hơi đáp lễ.
Ngoại giới, tất cả mọi người đều cho là đã kết thúc.
Chỉ có Vương Hùng lúc này lại cười khẩy:
- Chu Thiên Âm? Nam Phương vương phủ Chu Thiên Âm sao?
- Nhân Hoàng, Tứ Phương Vương chứng kiến hôn ước, ta mặc dù cũng không muốn có hôn ước này, nhưng trên danh nghĩa ngươi vẫn còn là thê tử của ta, phu quân của ngươi ba lần lâm nguy, lại không thấy ngươi dùng thần quang tương trợ, lần này, nếu không phải ta nhanh tay, thiếu chút bị người hãm hại, ngươi chẳng ngờ phu xướng phụ tùy, giúp phu trừ ác, nhưng lại đi giúp đỡ kẻ hại phu quân của ngươi, thay hắn đi hòa giải? Ngươi là có ý gì? Là đạo lý gì? Độc phụ càn rỡ?
Vương Hùng giận dữ lớn tiếng mắng.
Độc phụ, càn rỡ?
Tiếng mắng của Vương Hùng, giống như một tiếng sét, không chỉ có hổ lang, mà cả chiến trường đều kinh hãi, dưới chân núi Tề Vân, cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Vương Hùng giận dữ mắng Chu đại tiểu thư?
- Hắn, hắn, sao hắn dám…?
Chu Trì chỉ vào trong tấm hình, cũng sợ hãi kêu lên.
Chu Thiên Âm chính là đệ nhất mỹ nữ Đại Tần, không nói đến địa vị ở Nam Phương vương phủ, tất cả sĩ tử Đại Tần đều đem Chu Thiên Âm ví như là nữ thần, bình thường lúc nói chuyện cũng phải chú ý tìm từ để tránh xúc phạm đến nữ thần.
Vương Hùng lại đang nói cái gì thế?
Độc phụ? Càn rỡ? Phu xướng phụ tùy?
Vẻ mặt Chu Trì lúc này có chút kỳ quái.
Tứ hoàng tử lại hả hê, Vương Hùng đây là tự hắn tìm đường chết.
Vương Trung Toàn cũng ngẩn người, lúc này tự oán trách mình, quan tâm quá sẽ bị loạn, tại sao mình lại viết đơn li dị chứ, thiếu chủ của mình quá hoàn hảo.
Bị Vương Hùng mắng như vậy, Chu Thiên Âm cũng bị động đến tâm, nhưng đã lấy được đơn ly dị, vả lại nhìn biểu hiện mấy ngày nay của Vương Hùng, oán khí đối với Vương Hùng cũng tiêu tán đi một chút, nhưng hôm nay, hắn đang nói cái gì?
Chu Thiên Âm nhất thời xấu hổ và còn giận dữ.
- Đông Phương thiếu chủ, ngươi nghe đây, mười ngày trước vương phủ của ngươi đã đóng đại ấn vào đơn rồi!
Chu Thiên Âm cố nén cơn giận nói.