Vương Hùng có thể chết, nhưng nên chết ở trong bóng tối, không thể để cho kẻ khác mượn cớ mà giết. Hôm nay, lại có thiên nhãn dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người, Doanh Thắng nếu giết Vương Hùng, chắc chắn sẽ truyền khắp tứ phương thiên hạ, sẽ gây bất lợi cho mình.
Có thể là do kết giới của bão cát, không thể truyền âm thanh đến đó được.
Tứ hoàng tử lúc này đang rất lo lắng.
Sắc mặt của Vương Trung Toàn cũng rất khó coi:
- Chu đại tiểu thư, Thiếu chủ nhà ta mặc dù chưa trưởng thành, vẫn chưa có thể kế thừa tước vị vương gia phủ, nhưng suy cho cùng cũng là Thái Tử của Đông Phương Vương phủ, thân phận tôn quý, không phải chỉ dựa vào Báo tướng quân là có thể ra tay với người, nếu như Báo tướng quân có động thủ, kính xin Chu đại tiểu thư nghĩ đến giao ước giữa Tứ Đại Vương phủ, lấy Thiên Nhãn xuất thủ, cứu Thiếu chủ của ta!
Chu Thiên Âm gật đầu:
- Đó là đương nhiên!
Một bên Tứ hoàng tử cũng lập tức mở miệng nói:
- Chu đại tiểu thư, Báo tướng quân kia đúng là không biết tốt xấu, không cần chần chừ nữa, nên dạy dỗ nó ngay bây giờ!
- Hở?
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử là sợ tình huống phát triển quá nhanh, Doanh Thắng lại trước mặt mọi người mà giết chết Vương Hùng, đến lúc đó thì mọi chuyện đã muộn. Bây giờ chỉ cần đạo thần quang bắn về phía đó, Báo tướng quân, Doanh Thắng cũng có thể đoán được Thiên Nhãn đang nhìn bọn hắn, cũng không dám quang minh chính đại giết chết Vương Hùng.
Có thể mọi người vẫn chưa thương lượng xong, mọi người trong tấm hình đã di chuyển.
Vương Hùng nói một câu miệt thị, Báo tướng quân cùng đám tướng sĩ trong
nháy mắt đã rút bảo kiếm của bọn họ đã chỉ vào nhóm Vương Hùng.
Mặc dù nhóm Vương Hùng vừa cứu bản thân thoát khỏi nguy hiểm, nhưng đám tướng sĩ đó lại rất trung thành với Doanh Thắng, luôn luôn đứng cùng một phía với tướng quân, dù cho đối phương có là ai đi nữa.
- Chết? Ta xem xem ngươi sẽ giết ta như thế nào? Hổ đan không phải là thứ ngươi muốn là có thể độc chiếm được!
Báo tướng quân ánh mắt sắt kẽm, giẫm chân mạnh xuống đất, trong nháy mắt đã đánh tới chỗ Vương Hùng.
Một kiếm chém ra, thoạt nhìn chỉ giống như muốn cướp đoạt hổ đan, nhưng kiếm khí rất hung dữ, cố ý làm giống 'ngoài ý muốn' mà lỡ tay giết chết Vương Hùng.
Đám tướng sĩ thấy Báo tướng quân lao ra, tất cả trường kiếm đều chĩa về hướng Vương Hùng, giống như vì tướng quân mà sẵn sàng lao ra.
- A, lấy oán báo ân, ta không ngờ các người là loại người như vậy, nếu các ngươi đã muốn chết như vậy, ta sẽ thành toàn cho các ngươi! Một tên cũng đừng hòng sống sót!
Trong mắt Vương Hùng hiện lên một cỗ hàn quang.
Trong lúc nói chuyện, nhẹ nhàng vỗ Cự Khuyết.
- Rống!
Cự Khuyết trừng mắt, liền nhào tới.
- Rống, rống, rống…!
Trong nháy mắt đám sói cũng hướng tới chỗ quân Đại Tần mà đánh.
Oanh!
Kiếm khí cùng phong nhận chạm vào nhau dựng lên, hổ trảo cùng cự kiếm cũng va chạm vào nhau mà vang lên.
Cách đó không xa Thanh Hoàn quận chúa cũng há hốc mồm, lộ ra vẻ hoảng sợ, mới vừa rồi còn cảm thấy Vương Hùng rất nhu nhược, vừa mới chớp mắt sao lại trở mặt hung dữ như vậy?
Doanh Thắng thậm chí còn kinh ngạc hơn, không bao giờ nghĩ tới Vương Hùng lại còn hung ác hơn cả Doanh Thắng.
Báo tướng quân đi trước ám sát, lấy hổ đan chỉ là cái cớ, Vương Hùng lúc này căn bản cũng không lấy cái cớ gì biện minh, trực tiếp nói một câu ' một tên cũng đừng hòng sống sót?
Đám sói cùng lao vào đám tướng sĩ, trong nháy mắt, có rất nhiều tướng sĩ đã bị cắn chết.
Doanh Thắng lúc này liền biến sắc, bọn chúng đều là tâm phúc của hắn, nếu bị giết sạch thì sẽ thế nào?
- Đủ rồi, Vương Hùng!
Doanh Thắng quát to một tiếng, tựu trường kiếm xông tới.
Vương Hùng vẫn luôn chú ý Doanh Thắng, thấy hắn tiến đến, trong mắt cũng run lên.
Trước kia Vương Hùng là người như thế nào? Nhìn thái độ, giọng nói, cộng với ký ức đầy mâu thuẫn với Doanh Thắng, Vương Hùng đã sớm nhìn ra hắn có ý muốn giết mình.
Không cần Doanh Thắng phải ra tay Vương Hùng mới biết, mà với thiên nhãn của mình chỉ cần nhìn lời nói, hành động nhỏ của hắn là đã biết.
Giờ phút này Báo tướng quân đang dẫn đầu 'ám sát', Vương Hùng không có lấy một cái cớ gì mà ngay lập tức tiêu diệt đối phương. Nên còn chờ gì nữa?
Hô!
Khổn tiên thằng trên tay Vương Hùng lần nữa biến thành một cái trường tiên.
Trong mắt Vương Hùng lúc này hiện lên một cỗ hàn khí.
Cách đó không xa, trường kiếm của Doanh Thắng vung tới, nhưng mặt của hắn liền biến sắc, bởi vì trông Vương Hùng quá trấn định, không bình thường chút nào.
Doanh Thắng có thể có được danh hiệu Vạn Thắng Hầu, không phải đơn giản là Hoàng Tôn của Nhân Hoàng mà còn do chính thực lực của hắn, khi cảm thấy có điều gì dị thường, cho dù chưa rõ nó là gì, nhưng ngay lập tức sẽ điều chỉnh lại chiến lược.
Trường kiếm lúc đầu muốn giết chết Vương Hùng, chợt chuyển hướng đâm về phía Cự Khuyết.
Vương Hùng từ đâu lại có thứ tà môn đó, lại còn khống chế yêu hổ, trước tiên cùng Báo tướng quân giết chết yêu hổ, sau cùng sẽ tới lượt Vương Hùng.
Oanh!
Một thanh kiếm bất chợt đâm về phía Cự Khuyết, Cự Khuyết không kịp chuẩn bị, thân hình nhất thời run lên bay ra ngoài. Doanh Thắng đã đoán trước được Cự Khuyết sẽ bay ra ngoài theo hướng đó, đúng lúc ngay dưới kiếm của Báo tướng quân, một kiếm này có thể chém chết yêu hổ.
Cự Khuyết rơi xuống đất, tức giận lần nữa đánh về phía Doanh Thắng. Cũng không bị Báo tướng quân chém giết.
- Cái gì?
Doanh Thắng liền biến sắc.
- A!
Cách đó không xa, Thanh Hoàn quận chúa bỗng nhiên che miệng, lộ vẻ kinh ngạc.
Doanh Thắng không nhìn thấy yêu hổ, nhưng Thanh Hoàn quận chúa thấy rất rõ ràng.
Đúng lúc Cự Khuyết ngã xuống, Báo tướng quân đã chuẩn bị một kiếm chém chết Cự Khuyết, nhưng giờ khắc đó, không biết ở đâu xuất hiện một cây trường tiên, trong nháy mắt đánh vào Báo tướng quân.
Ba!
Một tiếng quất lớn, cho dù lực không lớn, nhưng lại làm cho cánh tay Báo tướng
quân tê rần, thiếu chút nữa không cầm chắc kiếm.
Báo tướng quân mặt mày biến sắc, nhìn theo trường tiên, nhưng thấy, Vương Hùng một tay ôm tiểu lão hổ, một tay nắm lấy cây trường tiên, mới vừa rồi chính là hắn đã đánh ra.
- Muốn chết!
Báo tướng quân trên mặt hung ác, cũng không che giấu sát khí mà tiến tới.
Không che giấu nữa cũng đã muộn, thanh trường tiên đột nhiên biến dài ra, hơn nữa rất quỷ dị, trong nháy mắt đã quấn quanh cổ của Báo tướng quân.
- Cái gì!
Báo tướng quân mặt liền biến sắc.
Rầm rầm rầm!
Chỉ là một cây roi, nhưng tốc độ cực kỳ khủng khiếp, trong nháy mắt đã hoàn toàn đem Báo tướng quân quấn quanh lên.
Roi biến vô cùng dài, trong nháy mắt đã xoay tròn, đem trói Báo tướng quân như một cái bánh chưng, chỉ chừa cái đầu ra ngoài.
Bên kia Doanh Thắng cũng cả kinh kêu lên:
- Không thể nào, đây là pháp bảo gì vậy?
Chỉ chớp mắt bảo vật này đã trói chặt một người Võ Tông Cảnh?
Chu Thiên Âm bên ngoài ngoại giới chuẩn bị ra tay giúp Vương Hùng, giờ phút này cũng lộ ra vẻ kinh ngạc :
- Ồ?
- Pháp bảo kia lại có thể trói được Báo tướng quân? Hơn nữa Vương Hùng chỉ mới Khí Hải Cảnh đệ nhất trọng, chẳng lẽ bảo vật kia đã đạt cấp chí thánh?
Chu Trì kinh ngạc nói.
- Đông Phương Vương phủ, có đến hai thánh khí, cũng là chuyện bình thường, chẳng qua là Báo tướng quân đang gặp nguy hiểm, Chu đại tiểu thư… !
Tứ hoàng tử nhìn về phía Chu Thiên Âm.
Giờ phút này lại vì Báo tướng quân mà cầu trợ giúp.
Chu Thiên Âm khẽ trầm mặc, chẳng lẽ lại dùng thần quang lãng phí cứu Báo tướng quân sao.
- Hừ, Tứ hoàng tử, Báo tướng quân lãnh binh ám sát Thái Tử Đông Phương vương phủ, thật là dĩ hạ phạm thượng, muốn tiêu diệt Đông Phương vương phủ, đúng là gieo gió gặt bão!
Vương Trung Toàn cũng quát to một tiếng.
Vương Hùng dùng trường tiên trói Báo tướng quân lại, Vương Trung Toàn cũng một lòng vì Thiếu chủ, chỉ cần Thiếu chủ không xảy ra chuyện gì, những chuyện khác vương phủ đều có thể chịu trách nhiệm.
Trong tấm hình, Báo tướng quân liều mạng giãy giụa bên trong.
Nhưng Khổn Tiên Thằng trong tay Vương Hùng, ngay cả tiên nhân cũng không thể thoát khỏi bảo bối này, thậm chí cho dù Vương Hùng có luân hồi vẫn giữ được trí nhớ, so với Khổn Tiên Thằng bình thường cũng cao cấp hơn rất nhiều .