Chương 19: Lăng trì(1)

- Chém tận giết tuyệt? Hừ, phải xem các ngươi có còn mạng để mà bắt nữa không, bát đại trưởng lão Thần Mộ Tông ? Các ngươi cho rằng có thể hạ được bản tôn sao?

Vương Hùng hừ lạnh một tiếng.

Vương Hùng lấy tay vung trường tiên lên.

Ba ba ba…!

Lập tức mảng núi lớn bị trường tiên đánh vỡ vụn, khí lưu quỷ dị trong cốc phát sinh biến hóa, khí lưu ban đầu vốn đã thu nhỏ, bây giờ càng nhỏ hơn. Không, là toàn bộ khí lưu trong sơn cốc tuôn ra hướng Vương Hùng chỗ mà trường tiên vừa đánh tới.

Gió bên trong phong cốc nơi khác nhỏ đi, nhưng chỗ mà trường tiên vừa rút ra, gió bỗng nhiên cường đại hơn, tụ tập lại, bên mình Vương Hùng hình thành một cái vòi rồng cỡ nhỏ, cuốn lên từng đợt cát đá.

- Cái đó là…?

Một đám trưởng lão sắc mặt trầm xuống.

Hơn hai ngàn đệ tử Thần Mộ Tông cũng kinh ngạc, không biết cơn gió kia tại sao lại nghe thanh trường tiên kia điều lệnh, hội tụ bên cạnh Vương Hùng rồi?

Ầm ầm!

Trường tiên chỉ định vòi rồng cỡ nhỏ đến phạm vi cuồng quyển, lập tức, mảng

lớn đất đá bị cuồng phong cuốn lên, tại chỗ đó bị cuồng phong xoáy ra một cái hố to, hố to ngày càng sâu, mà sâu bên trong cái hố kia càng thổi ra nhiều gió lớn, tạo thành vòi rồng càng lúc càng lớn.

- Hắn, hắn hiểu Trấn Thiên Âm Sát Trận?

Lục trưởng lão mặt mày biến sắc.

- Trấn Thiên Âm Sát Trận? Không hay rồi, nhanh tiến lên giết hết bọn chúng!

Hồng trưởng lão rống to.

Trấn Thiên Âm Sát Trận, kinh khủng thế nào, nếu là lúc trước, đám người đó còn không tin Vương Hùng, nhưng hôm nay, gió tại phong cốc này lại nghe theo mệnh lệnh thanh trường tiên trên tay Vương Hùng.

Cách đó không xa, Doanh Thắng cũng trừng to mắt:

- Không thể nào, tên Vương Hùng ngu xuẩn kia làm sao hiểu được Trấn Thiên Âm Sát Trận?

Phía trên cự thạch, Cự Khuyết cũng trừng to mắt:

- Trấn Thiên Âm Sát Trận chỉ có ngũ lão Hổ tộc mới hiểu được, tiền bối làm sao lại biết được mấu chốt khe hở của khí lưu?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, trường tiên trong tay Vương Hùng bỗng co lại.

Tựa như gió phía dưới hố là một khối đá vụn nổ nát mà ra. Mà khối đá vụn lúc này tựa như tấm ngăn bỗng nhiên rách nát. Một cỗ gió lớn đến từ Hồng Hoang từ trong lòng đất gào thét mà ra.

Oanh!

Vòi rồng bỗng nhiên tăng vọt không chỉ gấp mười lần, mà bên trong những vòi rồng này tựa hồ tụ tập ba ngàn đạo Phong Nhận to lớn, xông lên trời, thuận theo vòi rồng nhanh chóng xoay vòng bên trong.

- Ba ngàn Phong Nhận? Cái này…!

Cự Khuyết trừng to mắt, mang theo vẻ hoảng sợ lui về phía sau một bước.

Bát đại trưởng lão cũng bị dọa trong nháy mắt toàn thân không thể chiến đấu.

- Nhanh, nhanh, giết hắn!

Hồng trưởng lão rống to một tiếng.

Tất cả trưởng lão nhanh chóng tiến đến chỗ Vương Hùng, không rõ vì sao Vương Hùng có thể điều khiển trận pháp, cả đám toàn thân đều phát lạnh, một loại tử vong uy hiếp tràn ngập.

- Giết!

Tất cả mọi người rút kiếm chém về phía Vương Hùng.

Vương Hùng trong mắt lạnh lẽo:

- Không còn kịp nữa, bát đại trưởng lão? Bản tôn ban đầu không muốn giết hết tất cả các ngươi, là do cái miệng của các ngươi tự chuốc họa!

Trường tiên trong tay Vương Hùng vung lên, vòi rồng to lớn nháy mắt bành trướng lên, mà ba ngàn Phong Nhận thuận theo sự dẫn dắt của trường tiên, hướng về phía bát đại trưởng lão mà tới.

- Không!

Bát đại trưởng lão liền hoảng sợ biến sắc.

Giờ khắc này, căn bản không còn dám giết Vương Hùng nữa, dù sao ba ngàn Phong Nhận đến quá nhanh, bản thân không thể né tránh, lập tức liền bị thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử.

- Đại Phong Trảm

- ...

- …

- …

Bát đại trưởng lão một bên tránh né Phong Nhận, một bên vung ra kiếm khí của mình.

Ầm ầm !

Lập tức, kiếm khí bị đại lượng Phong Nhận đụng nát, nhưng bát đại trưởng lão bên ngoài toàn thân gào thét.

- A! A! A!

Nháy mắt, toàn thân bát đại trưởng lão đẫm máu, bay ngược ra tứ tán.

Trưởng lão áo đen thương thế nặng nhất, bị gãy một cánh tay, tất cả những người

còn lại vẫn còn sức tái chiến.

- Không được ngừng lại, giết, giết chết Vương Hùng!

Hồng trưởng lão cố chịu đau do vết thương gầm lên.

Hai ngàn đệ tử lúc này cũng tiến lại gần, đám hổ lang lập tức ngưng thần đề phòng.

- Hừ!

Vương Hùng hừ lạnh một tiếng.

Trường tiên trong tay di chuyển, gió tựa như theo trường tiên biến ảo, Phong Nhận lúc nãy tấn công các trưởng lão lúc này vẫn còn hơn một nửa, đột nhiên thuận quanh sơn cốc quay tròn, giống như cả sơn cốc chính là cái vòi rồng lớn, Phong Nhận thuận theo vòi rồng đi khắp bốn phía, trong nháy mắt đã đến chỗ của hai ngàn đệ tử.

- A, không được.

- Trưởng lão cứu mạng

- A…!

Những tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên, Phong Nhận không phải đi thẳng

về thẳng, mà lại xoay tròn đi khắp sơn cốc, lập tức, một mảng lớn đệ tử bị lọt vào trong.

- Đừng ngừng lại, Phong Nhận không còn nhiều nữa, hơn một ngàn Phong Nhận không có khả năng giết hết các ngươi đâu, nhanh, theo ta giết tất cả bọn chúng, tông chủ tất có trọng thưởng!

Hồng trưởng lão hét lớn một tiếng nữa nhào tới.

Mặt khác bảy trưởng lão cũng không chút do dự, giờ phút này chỉ cần Vương Hùng chết, trận pháp trong phong cốc sẽ loạn.

- Giết!

Bát đại trưởng lão vẻ mặt dữ tợn, trường kiếm chỉ về phía Vương Hùng.

Bỗng nhiên, ống thông gió trong lòng đất một lần nữa vang thật lớn, nhưng lại là ba ngàn Phong Nhận mới từ ống thông gió xông ra. Theo trường tiên của Vương Hùng hất lên.

Oanh!

Ba ngàn Phong Nhận gào thét bên trong, hướng về phía bát đại trưởng lão lần nữa phóng đi.

- Cái gì?

Bát đại trưởng lão biến sắc.

Bát đại trưởng lão làm sao nghĩ đến là còn ba ngàn Phong Nhận nữa chứ, lần này sẽ còn chật vật hơn lần trước.

- Vương Hùng! Ngươi là tên hỗn trướng!

Ầm Ầm!

Bát đại trưởng lão lần nữa toàn thân lọt vào trong Phong Nhận, cho dù có tránh được đại bộ phận Phong Nhận, nhưng vẫn như cũ, trên người lập tức có những vết nứt từ từ bị xé mở ra, da thịt tức thì bị xé rách bay ra.

Bát đại trưởng lão chặn đánh một nửa Phong Nhận, còn nửa dưới thuận theo gió mà phóng tới hai ngàn đệ tử Thần Mộ Tông. Theo đó sau đo là tiếng kêu thảm của đám đệ tử.

Mặc dù không có tử thương, nhưng cuồng phong bao bọc Phong cốc, xông vào đám đệ tử trong cốc, lập tức bị Phong Nhận rửa sạch, từng kẻ bên trong không khỏi kinh hãi.

Cuồng phong cuốn trên mặt đất vô số đá vụn, để lại phong cốc một mảnh đục ngầu, nhưng bên ngoài ngoại giới có thể nhìn thấy rõ bên trong.

Ngoại giới, Doanh Thắng giương mắt nhìn bên trong phong cốc:

- Tại sao có thể như vậy được? Vương Hùng thật sự có thể điều khiển trận pháp?

- Thương thế của bát đại trưởng lão thật nghiêm trọng!

Đám thuộc hạ trợn mắt nói.

Bát đại trưởng lão vừa thở ra hơi, mặt mày lại biến sắc, bởi vì trong động gió, lần nữa xông ra ba ngàn Phong Nhận, lại một đợt cọ rửa nữa sắp xảy ra.

- Tại sao có thể nhiều Phong Nhận như vậy?

Lục trưởng lão sắc mặt biến đổi nói.

- Mau chia nhau ra, nhất định phải giết chết Vương Hùng!

Hồng trưởng lão quát.

Bát đại trưởng lão lập tức chia ra bốn hướng tấn công Vương Hùng.

Vương Hùng lộ ra tia cười lạnh:

- Các ngươi có thể chia ra, Phong Nhận của bản tôn không lẽ không chia ra được ư?

Vương Hùng hừ lạnh một tiếng, trường tiên trong tay bỗng hất lên.

Ba!

Tựa như có một lực đụng vào Phong Nhận phía trên, lập tức Phong Nhận phân

tán ra, từ tám hướng bay thẳng đến bát đại trưởng lão.

Kiếp trước Vương Hùng là vương giả Hổ tộc, đối phong nắm giữ, tinh vi đến cực điểm. Một roi đánh xuống phía dưới Phong Nhận được chia ra tám hướng đánh tới tất cả trưởng lão.

Các trưởng lão lúc trước tập hợp lại, sức lực tăng gấp đôi, hiện giờ phân tán ra lập tức không chịu nổi đòn này.

- Không!

Tất cả trưởng lão hoảng sợ rống to một tiếng.

Ầm ầm!

Phong Nhận cọ rửa một vòng, tất cả trưởng lão toàn thân đều là máu, mỗi người toàn thân đều bị xé đi lượng lớn da thịt, thảm hại vô cùng, bên trong một trưởng lão áo đen đã ngã trên mặt đất, tựa hồ không còn sức tái chiến nữa.

- Vương Hùng, Vương Hùng!

Tất cả trưởng lão đều hoảng sợ, không hiểu tại sao mỗi khi nhìn thấy một nhóm Phong Nhận từ ống thông gió xông ra, liền bị hù đến hồn bay phách tán.

- Các ngươi vu khống bản tôn, bản tôn có thể không truy cứu. Nhưng các ngươi không nên vu khống phụ thân của bản tôn, ta khai khiếu trễ, không kịp tận hiếu, bây giờ chỉ có thể vì phụ thân giữ vững danh tiết, dám nhục mạ phụ thân ta, hôm nay ta sẽ lăng trì các ngươi!

Vương Hùng lạnh lùng quát lớn.