Huệ Nương thận trọng hỏi: “Vậy thì , ta nên làm gì ?”
Nàng xem qua không ít sách nói rằng thần nữ , thánh nữ phải bảo vệ cung điện và cống hiến cuộc đời mình cho gia tộc . Chỉ nàng là trời giáng hệ , không nghĩ tới nàng cũng chưa có thừa nhận mình là thánh nữ !
Thẩm Tĩnh Tuy định nói chuyện , cửa bị đẩy ra , đừng nói là lại tới đưa trà đưa quả , hơn nữa còn đối Thẩm Tĩnh Tuy liếc mắt đưa tình .
Thẩm Tĩnh Tuy hoàn toàn phớt lờ , nữ nhân kia cảm thấy cực khó chịu mà chỉ cười và nói với Huệ Nương : “ Ngày mười sáu tháng sau là ngày đại cát , thỉnh thần nữ cần phải chọn ra dược lang của bản thân vào ngày này .”
Thẩm Tĩnh Tuy có chút không vui , nữ nhân kia sợ hãi vội vàng lui xuống .
Huệ Nương hỏi hắn : “ Dược lang là cái gì ?”
“ Dược lang là bạn lữ , nam nhân tự lấy thân dưỡng cổ kéo dài tuổi thọ . Trong tộc , có rất nhiều nữ tử sẽ chọn dược lang thân phận bản lĩnh nhưng địa vị thấp làm dược lang của bản thân .
Thẩm Tĩnh Tuy nhìn thẳng Huệ Nương : “ Nhưng đừng lo lắng , ta sẽ không để ngươi chịu thương tổn dưới bất kỳ hình thức nào .”
Nàng đều là thần nữ , chỗ nào thương tổn đâu ! Nàng hiện tại chỉ muốn biết cái cổ kia rồi rời đi mà thôi . Huệ Nương chán nản , chỉ trong hai ngày, môi nàng bị phồng rộp .
Hai ngày nay ăn không ngon ngủ không yên , nhưng lại biết rất nhiều sự tình .
Ví dụ như Thẩm Tĩnh Tuy , tuy rằng thân thể hắn tao ngộ mang độc cã mãn tộc đều biết , nhưng vẫn có một số nữ tử vẫn muốn gã cho hắn . Không phải lý do nào khác , mà là hy vọng có thể sinh hài tử giống hắn một thiên tài .
Nơi này tôn trọng quyền lực còn cao hơn thế giới bên ngoài , mấy ngày nay khi ra ngoài , thỉnh thoảng gặp những nữ tử đưa dưa và trái cây cho Thẩm Tĩnh Tuy .
Hơn nữa , nàng cảm thấy người khác nhìn mình như nhìn ba con vật sắp được dâng lễ vật , dẫn tới nàng vô thức tìm Thẩm Tĩnh Tuy nói chuyện .
“ Thẩm đại ca, ngươi mỗi lần đều ở bên ngoài bao lâu ? Cổ độc trong cơ thể bao lâu bộc phát một lần ?”
“ Ba ngày , bất quá yên tâm , mười sáu tháng sau ta mới trở về , còn phần độc trong người trước đây mấy tháng một lần . Hiện tại là một tháng mấy lần . Lần trước ngươi tới , ta đã hao hết sức lực , nhưng vẫn có thể chống đỡ một ít . “
Huệ Nương cảm thấy tâm tình mấy nay không tốt , biểu lộ ra nôn nóng . Thẩm Tĩnh Tuy xoa dịu nàng giống như Trần Hồ Li .
“ Thẩm đại ca … Không cần thiết , chúng ta bèo nước gặp nhau , lại như vậy phiền ngươi , thật sự như vậy ta không có gì báo đáp !”
Thẩm Tĩnh Tuy cười nói , “ Nha đầu ngốc , mệnh ta chẳng lẽ không phải ngươi cứu sao ?”
Tiểu Bạch đột nhiên trở nên nhỏ bé , bảo hộ nàng , chẳng lẽ cái gì hắn cũng không biết sao ? Ít nhất có liên quan đến Huệ Nương .
Huệ Nương rất muốn nói , nhưng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì !
“ Thẩm đại ca , mỗi lần chỉ ra ba ngày , ngươi không cô đơn sao ? Còn có ngươi chỉ ra khỏi ba ngày , làm sao có thể biết chữ , biết nhiều chuyện mà người khác không biết ?”
Thẩm Tĩnh Tuy luôn nở nụ cười tươi như xuân trên môi .
“ Lúc đầu ta không ở căn nhà trúc , sau lại ý thức được , trên thế giới tình nghiệt khó có thể trả , nếu vừa sinh ra đã chết , cha mẹ ta hiện giờ sẽ không đau buồn như bây giờ .”
Có nghĩa là hắn đã học được những điều đó trước khi đến căn nhà trúc . Đại vu nói hắn là một tài năng vô tận , hắn đã tự mình nghĩ ra rất nhiều đồ vật . Hai người đi bộ trong khu rừng trúc nửa canh giờ , rồi chậm rãi bước về làng .
Chưa đi được bao lâu , nàng bị một thiếu niên lực lưỡng chặn lại , Huệ Nương không chớp mắt nhìn , thấy hắn múa trước mặt nàng , cuối cùng quỳ một chân xuống trước mặt . Đưa ra một chiếc hộp hắn mang theo tới cho Huệ Nương .
Trong tiềm thức nàng cảm thấy thứ này không thể nhận , chưa kịp nói , Thẩm Tĩnh Tuy liền nói một đống chữ mà nàng nghe không hiểu với thiếu niên đó , ánh mắt hắn hung hăng nhìn Thẩm Tĩnh Tuy rồi bỏ đi .
“ Thẩm đại ca , hai người vừa rồi nói cái gì ? Hắn định làm gì nha ?”
Thẩm Tĩnh Tuy rất hay mỉm cười , nhưng nàng chưa từng thấy hắn cười mà nheo mắt lại .
“ Vừa rồi hắn nói hy vọng là dược lang ngươi , ta nói không dược , không nhìn thấy chúng ta đi cùng một chỗ sao ? Chúng ta đã sớm ước định , ngày mười sáu ngươi chỉ đem hoa tươi cho ta . Hắn nói , chờ xem đi .”
Xem ra trong lòng Thẩm Tĩnh Tuy trò đùa tinh quái cất giấu cùng Trần Hồ Li giống nhau .
Nàng dở khóc dở cười , Thẩm Tĩnh Tuy cười nói : “ Ta nói chính là sự thật , chờ ngươi tuyển dược lang , trong tộc sẽ ít trông coi buông lỏng cảnh giác , đến lúc đó ta sẽ tìm biện pháp tiễn ngươi đi .”
Trông coi ? Thì ra , hàng loạt thị nữ ở đây là để trông nom nàng chứ không phải hầu hạ , tựa hồ cũng biết nàng không cam lòng !
“ Vậy , Thẩm đại ca , ngươi làm sao bây giờ ?” Nàng có thể rời đi bất cứ lúc nào , nhưng Thẩm Tĩnh Tuy thì sao ? Bọn họ nói nàng quan trọng như vậy .
“ Không quan trọng , dù sao ta cũng không có mấy ngày để sống , đời này nợ cha mẹ ta cũng không trả được , nợ ngươi ta nợ cái gì cũng phải trả đúng không ?” Thẩm Tĩnh Tuy khẽ cười nhẹ .
Trong lòng người lại là bộ dáng gì ? Giống như ngoài mặt sao ? Trong lòng nàng thực khổ sở .
Thời gian từng ngày qua đi , ngày mười sáu cũng đến gần . Sắc mặt Thẩm Tĩnh Tuy càng ngày tái nhợt .
Như thường lệ , nàng vẫn đi dạo trong rừng một chút , nơi này thật sự nhàm chán . Thật ra nơi này cũng không đến nổi , chỉ là thân là thần nữ bị giam cầm , nàng không có tâm trạng thưởng thức .
Không lâu sau , Huệ Nương ra khỏi sân nhìn thấy thị nữ thường đem đồ tới nói chuyện với Thẩm đại ca .
“ Cái gì , ngươi , ngươi vậy mà dùng vạn trùng cổ ?” Âm thanh nàng ta run rẩy , hiển nhiên cực kỳ sợ hãi vạn trùng cổ .
“ Ta dùng cái gì , cũng không liên quan tới ngươi .” Thẩm Tĩnh Tuy trên mặc vẫn mang nụ cười , chỉ là lãnh đạm không muốn để ý tới nàng ta .
“ Sao ngươi lại nói như vậy , ta đối với ngươi si tâm một mảnh, ngươi , ngươi thích thần nữ ?”
Không biết vì sao , lúc khẩn cấp và nghiêm túc thế này Huệ Nương lại nghĩ đến chuyện của cha mẹ Thẩm Tĩnh Tuy . Sẽ không phải là lại hạ cổ nàng đi …
“ Có thì sao , không có thì sao ?” Huệ Nương thừa nhận , nghe xong lời này , nhanh chóng lui ra sau , giả vờ như chưa từng đi ra .
Thẩm Tĩnh Tuy thờ ơ nói : “ Chẳng lẽ ngươi muốn học tội nhân Bảo Châu đối xử với thần nữ giống như mẹ ta sao ?”
Hoá ra người hạ cổ kia là Bảo Châu , ngay khi Huệ Nương từ từ rút lui, Thẩm Tĩnh Tuy hướng phía nàng mỉm cười vẫy tay .
“ Muội tử , lại đây , hôm nay có chợ , ta mang ngươi đi dạo .”
Mặt Huệ Nương tốc độ bị thiêu lên , thị nữ cũng che mặt khóc rống chạy đi . Huệ Nương từng bước đi tới , lắp bắp kêu : “ Thẩm đại ca …..”