Không biết vì sao , Huệ Nương cảm thấy đáng lẽ hắn không nên chết như vậy , nhìn hắn tuổi còn trè vậy mà .
“ Ta tuy rằng chỉ mới bước vào ngạch cửa tu đạo , nhưng nghe nói qua không ít bảo vật linh đan , những cái đó không thể được sao ?”
Người nọ lại cười cười , “ Bèo nước gặp nhau , cô nương đừng lo lắng cho ta . Đợi ta một chút , thu dọn xong ta sẽ mang cô ra khỏi rừng .”
Huệ Nương cảm thấy mình quá nói nhiều , nên cũng im lặng . Một lúc sau , người nọ thu dọn một cái lồng , chuẩn bị đưa nàng ra khỏi .
Vốn dĩ nàng mệt muốn mệnh , nhưng khi nghe nói ra khỏi rừng , tinh thần phấn chấn lên một ít .
Nam tử đưa nàng đi về phía nam , mỗi một canh giờ , nàng lại thấy một căn nhà trúc , sau đó họ vào trong nghỉ ngơi một lúc . Thực ra nam tử này đã quen đi đường núi , cũng không mệt , chỉ vì nhân nhượng Huệ Nương mà thôi .
Hai người đi vừa trò chuyện , nói ra tên tuổi , hoá ra người này tên là Thẩm Tĩnh Tuy . Thật nực cười khi nói rằng bị hạ cổ từ khi trong bụng mẹ .
Người Miêu tận tuỳ và nhiệt huyết , lúc đó nữ tử trong tộc cổ thuật cao minh nhất nhìn trúng phụ thân hắn , nhưng phụ thân hắn lại rất yêu thương mẫu thân , nữ tử kia lại không bằng so được ngoại hình với bản lĩnh của mẫu thân hắn … Nàng ta có lòng ghen ghét càng có bất bình , thấy hai người thân thiết sắp lập hôn ước . Nàng ta nhịn không được , liền hạ cổ độc vào người mẫu thân của Thẩm Tĩnh Tuy .
Nguyền rủa sau khi mẫu thân hắn sinh hài tử , vĩnh viễn đều là sống không quá hai mươi tuổi !
Sau khi Thẩm Tĩnh Tuy được sinh ra , quả nhiên có cổ độc , mà nàng kia vì trinh liệt , thấy hài tử hắn sinh ra đến năm tuổi vẫn không thể di ái với mình , nên tự sát mà chết . Chỉ là hài tử cùng tình lang và người trong lòng tình lang của nàng ta sinh ra đều không trốn thoát khỏi vận mệnh chết yểu .
Khi Thẩm Tĩnh Tuy sinh ra , cha mẹ hắn không có kế hoạch sinh thêm .
Điều ly kỳ hơn là sau khi hắn sinh ra , vùng đất cổ xuất thế độc vật , phụ thân hắn và tộc trưởng của nơi đó không thể chế ngự được nó . Ai ngờ những độc vật đó lại có ý muốn thân cận với Thẩm Tĩnh Tuy chỉ có năm tuổi . Đại vu Miêu tộc tiên đoán , Thẩm Tĩnh Tuy là thiên tài của Miêu tộc , viễn siêu hậu thế .
Trước khi hắn điều khiển độc vật , cổ vật trên người lại phát tác , hắn chỉ có thể nhẫn nhịn . Sau lại hắn nghiên cứu chế tạo ra phương pháp thay máu .
“ Ta không phải muốn kéo dài hơi tàn , chỉ là nhớ cha mẹ , vô luận thế nào cũng phải tận lực hiếu đạo , không dám trước với họ .” Thẩm Tĩnh Tuy nhìn Huệ Nương cười . Đã có tâm trạng như vậy rồi còn cười nhạt .
Những gian nhà trúc này cũng là do tộc nhân dựng cho hắn , cứ đến ngày mười lăm hàng tháng , sẽ ra cổ đất đi ra ngoài ở lại mấy ngày . Lần này vốn dĩ tiểu Bạch đã bất lực , nếu không quay về hắn cũng chỉ có thể chờ chết .
Nếu không ra ngoài vào ngày mười lăm hàng tháng , những người đó sẽ biết là hắn đã chết . Hắn cũng ra lệnh thân thể chứa đầy độc tố , thỉnh tộc nhân không cần thu liễm .
Nàng cũng nhớ rõ ngày mình tiến vào cũng là ngày mười lăm cũng không biết cha mẹ hắn lại lo lắng như thế nào . Hết lần này đến lần khác do dự , nhưng Huệ Nương vẫn hỏi : “ Thẩm đại ca , ta ….”
Nàng quyết tâm nói thật nhanh .
“ Mẫu thân ta nói trên người ta có một đạo cấm chế , ta cũng không biết là cái gì . Mẫu thân nói cho ta biết là nàng cùng phụ thân đều bị hạ cổ , mới có ta . Sự tình xảy ra này cũng đã là mười sáu năm trước , Thẩm đại ca , ngươi có thể giúp ta hỏi thăm không ?”
Thẩm Tĩnh Tuy sửng sốt một chút , “ Muội tử , biết là cổ gì không ?”
Huệ Nương cắn môi dưới “ Ta không biết .”
“ Theo như tình huống này thì có hai loại cổ có thể bị hạ , một loại là bị người hạ tình cổ …..” Thẩm Tĩnh Tuy có vẻ ngượng ngùng khi nói lời này với Huệ Nương , chỉ nói chứ không dám nhìn Huệ Nương .
“ Cũng có thể là đoạt xác cổ . Ví dụ như mẫu thân ngươi bị trọng thương , tạm thời dùng cổ làm mồi nhử , trong vòng một năm tạm thời cải tạo thân thể người , không khác người bình thường bao nhiêu . Nhưng có yêu cầu người bị đoạt tới là thân thể khoẻ mạnh bị lấy đi , phương pháp này đối với người tu đạo mà nói , là muốn làm xáo trộn Thiên Đạo , đổi thi cổ người tạo ra cũng có thương tổn .
Khi nàng nghe nói về tình dược cũng hiểu được đôi chút , tự trách mình quá mơ hồ . Không nhịn được liền đỏ mặt , lại nói : “ Hẳn là đoạt xác cổ , cha mẹ ta là tự nguyện …...”
Thẩm Tĩnh Tuy quay người lại nói : “Muội tử , hứa với ta sau khi đến trong tộc , không cần phải hỏi người khác . Ở vùng đất cổ , rất nhiều điều bị cấm kỵ , đặc biệt là đoạt xác cổ , trong tộc nghiêm cấm tuỳ ý sử dụng . Họ cho rằng cổ này sẽ mang đến thiên phạt trong tộc , chuyện này ta sẽ lén hỏi thăm , tới đó đừng nói tuỳ tiện về nó . Ta sẽ sắp xếp mọi thứ đến khi hỏi ra được kết quả nói cho ngươi biết . Uỷ khuất ngươi rồi .”
Huệ Nương nhìn Thẩm Tĩnh Tuy đầy cảm kích . “ Thẩm đại ca , cảm ơn ngươi !”
Trên mặt Thẩm Tĩnh Tuy vẫn cười , “ Cảm ơn cái gì ? Là tiểu Bạch mang người tới làm phiền ngươi .” Nhưng nếu tiểu Bạch không mang theo nàng , thì đã sớm bị những độc vật ăn không còn cặn bã rồi .
Ngón tay Thẩm Tĩnh Tuy chỉ phía trước , “ Lát nữa chúng ta sẽ đến .”
Huệ Nương đồng ý cùng tăng tốc độ , phía trước dần trở nên rõ ràng ,có rất nhiều người mặc quần áo sặc sỡ , kỳ lạ đang đứng ở phía trước .
Huệ Nương cảm thấy có chút khó hiểu nhìn Thẩm Tĩnh Tuy .
Thẩm Tĩnh Tuy cau mày , cũng không biết chuyện gì đang xảy ra .
Đi được chừng mười bước , đã thấy bọn họ đồng loạt quỳ xuống , không rõ ý tứ hô ba tiếng , Huệ Nương sợ tới mức không dám động . Người cầm đầu lại hô lên bằng những từ mà nàng có thể nghe hiểu được : “ Cung nghênh thần nữ !”
Ở trong tộc Thẩm Tĩnh Tuy là thần nữ ?? Giây tiếp theo nàng lại không nghĩ như vậy , bởi vì những người kia hướng nàng mà tới quỳ lạy . Huệ Nương thực sự biến thành một bức tượng đá trước khi mọi người cách ba bước .
Lại thấy nhiều người trong đám đông bắt đầu đứng dậy , như là đang nhảy múa và ca hát . Nàng nhìn về phía Thẩm Tĩnh Tuy , do dự nhẹ giọng hỏi : “ Thẩm đại ca ?”
Thẩm Tĩnh Tuy cau mày thật chặt , nhưng vẫn mỉm cười với nàng ý bảo nàng yên tâm . Nhưng mà , giây kế tiếp nàng đã bị đám người bao vây ôm lấy không biết chạy đi đâu . Huệ Nương đem hết toàn lực quay đầu hết lên : “ Thẩm đại ca !!!”
Tái kiến Thẩm đại ca cũng là một ngày sau giữa trưa , Huệ Nương được tiếp đãi trọng đại , đồ ăn thậm chí còn được mấy nàng Miêu xinh đẹp quỳ gối bưng lên . Nàng thật sự không biết nên nói cái gì .
Kỳ thật nàng cũng muốn nói giống như lần đầu tiên vào túi Càn Khôn , “ Các ngươi nhận lầm người sao ?”
Thẩm Tĩnh Tuy trông có vẻ hối lỗi . “ Lúc đầu ta chỉ tuỳ tiện tìm một lý do giải thích ngươi thế nào tiến vào cổ địa , không nghĩ tới trước khi chúng ta rời đi cổ địa.
Đại vu nữ bói một quẻ , nói sẽ có thần nữ từ trên trời giáng xuống , thần nữ sẽ bình an vô sự không tổn hao lông tóc nào mà ra khỏi cổ địa , đại biểu cho huyết mạch tương lai của cổ tộc .”
Cho nên ? Nàng là thần nữ ?!