Nhện , rết , và những thứ nàng không rõ đều hướng tới gần . Nàng không có túi gấm, chỉ có túi Càn Khôn . Hành sự theo hoàn cảnh , vào túi Càn Khôn , sớm muộn gì cũng phải ra .
Những độc vật này hình như đang xem cái gì đó , Huệ Nương không biết có nên xem thử những thứ này không , nên xem hay tạm thời chui đầu vào túi ? Đầu đàn , một con rắn nhỏ gầy guộc như ngón tay rít vài tiếng , xoay vài vòng trước mặt nàng , giống như quan sát nàng là kẻ đột nhập . Con rắn lại rít vài tiếng , độc vật mọi nơi tới chậm rãi tan đi .
Rõ ràng con rắn này là thủ lĩnh ở đây , nó không có ý định rời đi . Chẳng lẽ muốn một mình thưởng thứ sinh vật sống như nàng sao ? Huệ Nương nhìn chằm chằm con rắn nhỏ , lẽ ra yêu thú hẳn là có linh trí , nhưng mà đây là cổ trùng ?
“ Ngươi có thể nghe hiểu ta nói chuyện không ?”
“ Xì xì ”
Cho nên là nghe được hay không thể …
“ Ta muốn đến nơi có người ”
“ Xì xì ”
Không nhúc nhích , có lẽ nghe không hiểu đi ….
Huệ Nương bước đi chậm , con rắn nhỏ , không , bá vương xà theo sát Huệ Nương . Bất kể như thế nào , tạm thời không cần chết , có bá vương xà theo hộ tống . Trời tối , nàng muốn ngủ , cho dù không thể ngủ cũng không thể đi trong bóng tối , nhưng trong núi sâu rừng rậm làm sao có thể ngủ được ? Ai biết được điều kỳ lạ gì sẽ xảy ra vào giây phút tiếp theo ?
Huệ Nương quyết định vào túi Càn Khôn ngủ một giấc , sau đó mang ra linh tuyền để lấy lòng bá vương xà . Nàng lại đi tới cây trí tuệ hỏi cổ là gì , cây trí tuệ cũng không biết là gì . Nói cách khác , một vạn năm trước không có cổ . Cổ là đồ vật sau một vạn năm được tạo ra .
Hoàn toàn không biết gì cả , thậm chí còn không biết linh tuyền có tác dụng gì với cổ trùng không .
Sau khi chợp mắt , nàng cầm chén nhỏ linh tuyền ra , dù sao cũng là bá vương xà , phải hiểu mỗi quan hệ giữa cầu lợi và tránh hại . Nàng thử thăm dò đem chén nhỏ đặt trên mặt đất , bá vương xà chậm rãi đến gần đặt cả cơ thể vào cái chén nhỏ .
Mặc dù là ban đêm , nàng vẫn cảm thấy hoa mắt , sau đó bá vương xà đã nhỏ càng thêm nhỏ . Không ngừng phát ra tiếng rít . Nước suối trong chén cũng đã trở nên bẩn thỉu .
Lúc này nàng cảm thấy nhẹ nhõm một chút , lập tức tìm một gốc cây tương đối rộng dựa vào qua đêm .
Bá xà vương đợi nàng hồi lâu không thấy nàng tỉnh , liền bò tới bên người nàng kêu to xì xì , sau đó đi về phía nam , đi được ba thước thì phát hiện Huệ Nương vẫn ở trên cây đại thụ không đi theo , thế là nó dừng lại .
Nàng biết sắp có chuyện , nhưng hiện tại không biết phải làm sao , cho dù nó muốn chính mình đến sào huyệt nó , cũng chỉ có thể đi theo nó . Dọc đường đi gặp độc vật đều tránh một bên , thậm chí không dám đến gần , xem ra khu rừng này có quy củ . Mặc dù không nhất định phải có được ngôn ngữ con người , nhưng lại tồn tại một chế độ .
Mãi đến tận hừng đông , nàng thật sự mệt mỏi , bá vương xà nhìn nàng dừng lại , lo lắng vội vàng xoay quanh ý muốn bắt buộc nàng phải đuổi kịp . Huệ Nương chỉ có thể ép mình đi theo , khi ngầng đầu nhìn lên thấy có một ngôi nhà trúc ở phía xa .
Bá vương xà đi càng lúc càng nhanh , xem ra nhà trúc mới là mục tiêu của chuyến đi này , nhưng nàng không dám bước vào , lại không thể không bước vào . Sẽ có người ở bên trong ? Trong lòng nàng , con người đáng sợ hơn nhiều so với độc vật . Ngay khi nàng hạ quyết tâm leo từng bước một lên bậc thang , hai tiếng ho từ bên trong truyền ra .
Bước chân nàng cứng lại , bá vương xà lại chạy vào trước .
“ Ngươi đã đến rồi ?”
Đó là một giọng nói ôn nhuận như nước , có chút ốm yếu là giọng nói vô lực . Huệ Nương chậm rãi đi vào .
Ngoài phòng khách ở giữa gian nhà trúc hai gian , không biết người ở bên trái hay bên phải .
Bá vương tiểu xà từ bên trái đi qua , ra hiệu nàng đi theo . Được , đi theo liền đi theo . Sau đó , nàng nhìn thấy một người đang bị hắc khí quấn quanh cơ thể , linh lực dần dần mất đi . Một nam tử mặt bạch y .
Từ khi bước vào rừng rậm , Huệ Nương không cảm nhận được linh khí , mà bị một loại khí hắc ám bao trùm , nàng đoán cái hắc khí này hẳn giống như là khói độc.
Linh lực từ cơ thể nam tử kia cứ trào ra phía sau , xem ra người này đang hấp hối .
Mồ hôi nàng đầm đìa , nàng chỉ là một người tu luyện nửa vời , sao có thể hiểu được đây ? Nàng chỉ có thể dùng vũ lực đem những linh lực tràn ra nhét vào lại thân thể người này !
Cuối cùng cũng có một tia hiệu quả , cổ tay nam tử cử động, bá vương xà leo lên cánh tay hắn , dùng một lưỡi hút máu người nam tử , lần đầu là màu có màu đen tuyền tanh hôi , dần dần chuyển qua màu máu tươi đỏ . Huệ Nương chớp mắt khi thấy máu chuyển sang màu đỏ , nàng nhìn vết máu không nhìn người kia .
Cẩn thận nhìn sang , thấy nam tử đang mỉm cười nhìn nàng , mặt mày tựa như xuân thuỷ , ngữ khí ôn hoà . Hắc khí diệt hết , linh lực chậm rãi trở về lại bên trong thân thể hắn .
“ Rừng rậm cổ địa là địa phương nguy hiểm nhất trong tộc , ngươi làm sao một mình tới đây ?” Nam nhân hỏi .
Bá vương xà hút máu no nằm trương bụng lên .
Hắn sờ đầu bá vương xà . “ Thật tốt khi ngươi gặp tiểu Bạch , những con cổ trùng đó không thông minh bằng nó , cũng không hiểu biết bằng nó .” Nam nhân vuốt ve bá vương như con mèo , bá vương xà cũng thoải mái xoay quanh đầu gối hắn , không chịu rời đi .
“ Gặp phải người xấu , hốt hoảng chạy tới đây .”
“ Trong phòng chưa bao giờ có khách lạ , nên chỉ có một cái ghế , thỉnh cô nương thứ ta đãi khách không chu toàn .” Hắn nói chậm rãi , rất dụ hoặc , nghe được câu này , nàng liền ngồi xuống .
“ Từ khi ra đời , ta đã bị hạ cổ , chỉ có thể ở trong rừng rậm sinh sống thời gian dài, thỉnh thoảng cổ vương sẽ thay máu .” Ánh mắt hắn như không để ý nhìn
“ Có thể miễn cưỡng duy trì , tuổi càng lớn , cổ độc phát tác càng thường xuyên . Gần nhất , có thể ta không chống đỡ được nữa .
Hắn lại vỗ đầu bá vương xà , “ Cho nên tiểu Bạch mới gấp gáp như vậy , thấy ngươi xuất hiện liền mang đến đây . Vốn dĩ nó không hấp thụ được loại độc nặng như vậy , không biết vì sao lần này trở về , không ngờ lại thu nhỏ .”
Cổ vật càng nhỏ càng tốt ? Làm nó thu nhỏ là linh tuyền , nhưng nàng không biết có nên nói không , mặc dù ngươi này mơ hồ giữa mắt và mày giống Trần Hồ Li .
“ Vậy , không còn biện pháp khác sao ?”
Nam nhân cười rộ lên .
“ Biết cô nương lo lắng , sẽ không có tác dụng đâu . Cổ vật Miêu Cương rất lợi hại , nhưng là hại người hại mình . Ngoại trừ người hạ cổ , ai cũng không thể giải .” Đôi mắt hắn nhìn về phía Huệ Nương , một cô nương không biết sâu cạn , lại liều lĩnh cứu hắn .
Cô nương này hoàn toàn khác với những người hắn từng thấy trước đây , đôi mắt trong veo sáng ngời , giống như một con thỏ trắng nhỏ lạc vào rừng cổ . Năng lực kém xa so với những cô gái khác trong tộc . Hiện tại nàng lo sợ ngồi trên ghế , lại thương tiếc cảm thấy hắn đáng thương .
Môi hồng răng trắng , lông mày mi dài như ngọc lục bảo , trông cô vẫn rất khoẻ mạnh …….
Bản hình dung của cô gái này thật sự khó mô tả hơn những bức tranh hắn từng vẽ !