Tuy nhiên , Huệ Nương người sắp bị một người Tan Cốt cảnh ác ôn đuổi bắt , vẫn không biết gì .
Trong đầu chỉ suy nghĩ , Vân Nam , sắp đến Vân Nam . Nhưng Vân Nam lớn như vậy , rốt cuộc là ai hạ cổ cha mẹ nàng ?
…
Huệ Nương không hiểu tại sao quần áo và ngoại hình đều thay đổi , sao vẫn bị nhắm đến . Chẳng lẽ vì nàng luôn ở trên đường ? Tu sĩ trung niên phía sau chậm rãi nói : “Là ngươi đả thương ba sư điệt của ta đúng không ?”
Nàng thật sự hối hận , lúc đó lại không giết ba người kia , biết ba bọn họ không phải người tốt , sao không giết ? Lòng dạ đàn bà ? Huệ Nương hạ giọng nhàn nhạt nói : “ Đại thúc, nhận lầm người sao ?”
Tu sĩ trung niên cười lạnh , “ Đã rơi vào trong tay Thanh Mộc kiếm của ta , vì sao ngươi không nói sự thật ? Lát nữa muốn nói ra sự thật , cũng không cần thiết .”
Huệ Nương không biết mình có thể đến Vân Nam không , dù sao thì sức mạnh của Trần Hồ Li có hạn , hắn đánh không lại lão Hoắc , nếu như lại không thể đối phó tu sĩ này được thì sao ?
“ Thanh mộc kiếm ? Ta hâm mộ tên của hắn đã lâu , gia phụ luôn nói Thanh Mộc kiếm làm đủ việc ác , nhưng hắn vẫn có chút thiên phú tu luyện . Nếu ngày nào đó gặp nhau , cũng có thể sẽ tha cho ngươi một lần . Đừng tự mình phá hỏng cơ hội này .” Đối phương hừ lạnh một tiếng
Huệ Nương vội đuổi theo hỏi : “ Vị đạo sĩ này , nhà ta ở phía trước không xa , ngươi có muốn tới nhà ta làm khách không ?”
Đạo sĩ kia không thể so với ba người trước , cẩn thận phi thường , nửa ngày đều không có xuống tay . Lúc này bắt được vấn đề , hỏi : “ Tiểu cô nương , tại sao lại không dùng kiếm ?”
Huệ Nương cười nói : “ Đạo hữu có điều không biết đi ? Nhà chúng ta không phải gia đình bình thường , người trong nhà đều phải làm ruộng gánh nước , tự mình làm mọi việc . Không chỉ rèn luyện sức mạnh lực cánh tay , cũng rèn luyện tính kiên trì .”
Đạo nhân lâm vào trầm tư , quả thật hắn có nghe nói một số gia đình tu chân chính thống đã huấn luyện con cháu của họ theo cách này , nhưng cô gái này không giống người nối dõi , vừa nhìn cũng không giống con vợ cả . Nghĩ như vậy tâm liền hạ , muốn xuống tay với Huệ Nương .
Nhìn thấy cơ hội , nàng hét lớn với nam nhân đối diện : “ Biểu ca mau tới !” Đồng thời nắm chặt chiếc túi trong tay , hy vọng xuất kỳ .
Ai ngờ , kiếm của thanh mộc nhân còn chưa đâm , một mũi tên xuyên qua cái tay trước , máu đều bắn ra dưới chân giày Huệ Nương .
Thanh mộc đạo nhân không ngờ tới , hắn chỉ vào người công kích mình nói : “Ngươi , ngươi …” Lại bị người nọ dùng kiếm chém hắn .
Lúc này Huệ Nương mới thấy rõ bộ dáng người nọ , là một nam tử tuấn tú , một thân thường phục , nếu không cầm kiếm sẽ giống như phàm nhân .
“ Cô nương , ngươi không sao chứ ? Thanh mộc đạo nhân là một người của Ngũ Hồ Bang , ta đã sớm định diệt trừ hắn , tung tích hắn lại khó tìm . Hôm nay coi như tóm được .” Nam tử nói chuyện bối rối không thèm để ý , tay cầm trường kiếm , nếu không có vết máu trên quần áo , hắn thực sự giống một anh hùng .
Thấy Huệ Nương nhìn chằm chằm mình , nam tử tưởng nàng sợ máu . Lập tức , tay hoá thành quyết thực hiện kỹ thuật tẩy rửa cho chính mình , hướng Huệ Nương làm một cái . Nàng cúi đầu chậm rãi cảm tạ .
Nam tử còn tưởng là Huệ nương thẹn thùng , vội đuổi theo nói : “ Tại hạ họ Trình , kêu Trình Hoá .”
Huệ Nương thân thiết gọi : “ Trình huynh , đa tạ đã ra tay cứu giúp . Phía trước là đến nhà ta , không dám mời huynh ngồi uống chén trà một lát . Nhưng thấy huynh vội vàng tới , chắc là có việc , không dám ở lại lâu . Hay là Trình huynh nói tên tiên phủ , sau này ta còn có thể cảm tạ .”
Trình Hoá đặt kiếm sau lưng , cười nói : “ Ta lúc này cũng không bận , huống chi giúp người giúp tới cùng . Đây là bên ngoài ranh giới của Vân Nam , từ trước đến nay không ai dám đến gần . Nên rồng rắn hỗn tạp , cũng không có ai dám can thiệp tới .”
Nàng mỉm cười , “ Trình huynh , gia quy chúng ta là tự mình làm , cho nên không thể ngự kiếm , chỉ có thể đánh xe . Thật không nghĩ lại mang phiền toái .”
Trình Hoá cũng mỉm cười còn có hai ba phần phong lưu . Vẫn là câu nói giúp người giúp tới cùng . Trình Hoá đề nghị đánh xe , nàng không đồng ý .
“ Này như thế nào không biết xấu hổ ?”
Trình Hoá kiên quyết không chịu , ngồi ở phía trước xe ngựa khoảng một canh giờ .
Nàng đoán rằng hắn đã mất cảnh giác nên đã ấn vào túi gấm thứ hai .
Thấy ánh mắt của Trình Hoá rõ ràng không đúng , Huệ Nương thuận tay đẩy nhanh xuống mặt đất . Lập tức tiếp tục đánh xe !
Không biết vì sao nàng cảm giác hắn không giống người tốt , có thể là do đạo nhân thanh mộc kia gọi hắn hai lần chữ ngươi , hoặc là ánh mắt sảng khoái của hắn khi bổ kiếm vào người tên kia quá tàn nhẫn . Lại muốn khăng khăng đưa nàng đi , tóm lại , người này cái đạo tặc cũng không giống người tốt .
Ra bên ngoài vẫn phải cẩn thận , huống chi nàng cũng không biết , rốt cuộc thanh mộc tìm nàng như thế nào .
Chẳng lẽ là hơi thở ? Nhưng nàng cái gì cũng không có làm ?
Nàng vội vàng tiến vào túi Càn Khôn dùng linh tuyền tắm rửa , đang tắm thì phát hiện chiếc nhẫn trên tay , chẳng lẽ là cái này ? Nàng dứt khoát đem cái nhẫn ném vào , lại thay đổi một bộ quần áo .
Chỉ cách ba ngày nữa là vào Vân Nam mà thôi .
Nhưng nàng không dám đi qua đại lộ , nàng bất cẩn đi bộ tham khảo bản đồ , sau ba ngày nàng đến một khu rừng rậm trên đó ghi “ Cổ lâm trọng địa .”
“ Tiểu tử , rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt , ta vốn dĩ không định bắt ngươi trở về , chỉ đem ngươi để ở bên ngoài nhìn . Ngươi lại dùng ảo cảnh chỉnh gia ?”
Trình Hoá ? Huệ Nương nơm nớp lo sợ chờ hắn đến gần , lại ấn váo túi gấm thứ ba!
Trình Hoá đã ăn qua một chiêu rồi , sao lại tới gần Huệ Nương, một kích trên tay đánh qua .
Huệ Nương nghĩ thầm ,xong rồi , khoảng cách xa như vậy ấn vào túi có dùng được không ? Nàng vừa bóp mạnh , thân thể liền như bay về phía trước , phát hiện mình hiện tại chỉ có thể điều khiển trái phải . Đột nhiên nàng hiểu một chút lời khuyên của ba túi gấm này .
Cai thứ nhất là chiến đấu , cái thứ hai là dùng cho đối thủ mạnh hơn , phải dùng ảo ảnh . Cái thứ ba là chạy !
Đáng tiếc , dù Trần Hồ Li có chu đáo đến đâu , hắn vẫn không ở bên cạnh nàng .
Cái này thảm , Trình Hoá chẳng lẽ không biết ngự kiếm sao ? Thế nhưng , Trình Hoá cũng không có đuổi theo ! Nếu Huệ Nương quay lại sẽ thấy vẻ mặt của hắn , Cổ Địa , có ai dám xông vào ? Nhưng nàng lại không thấy , chỉ điều khiển bản thân để tránh chướng ngại vật trước mặt .
Sau khi đi được một canh giờ , Huệ Nương từ từ đáp xuống . Rừng rậm bất tận , hoang vắng , aiii. Nàng đi được vài bước thì nghe tiếng sột soạt trên cỏ , nàng lập tức bất động . Trong bụi cỏ , xuất hiện một tiểu mãng xà đủ mọi màu sắc , điều mà nàng chưa từng thấy trong lịch sử của cây trí tuệ …... Dường như vạn vật đã thay đổi trong một vạn năm , không để lường trước được điều gì quá nhiều !
Nàng biết cái gì màu càng tươi đẹp thì độc tính càng nặng . Giống như , bốn phương tám hướng , đều vọt tới nơi đây .
Huệ Nương đại khái hiểu tại sao Trình Hoá không đuổi theo …