Chương 36: Bảo Châu

Thẩm Tĩnh Tuy hướng nàng cười “ Thật ra ta cũng không thường xuyên đi chợ , ngươi coi như bồi ta đi dạo đi .”

Huệ Nương há miếng kêu một tiếng “ A” , cúi đầu chậm rãi đi theo Thẩm Tĩnh Tuy.

Tay phải Thẩm Tĩnh Tuy trong tay áo nắm thành quyền , có thì như thế nào , không có thì như thế nào ? Hắn đã sắp chết , có tư cách gì nhúng tay vào chuyện trên đời ? Lặng lẽ thả lỏng nắm đấm , Thẩm Tĩnh Tuy lại nhìn nàng cười .

Huệ Nương không nhìn thấy , vừa đi vừa cẩn thận quan sát mũi giày , “ Ân , Thẩm đại ca , đoạt .. Cổ , có tin tức gì không ?”

“ Ta đã hỏi hết thảy về mười sáu năm trước , quả nhiên có một đám tu chân đạo lữ đã tới nơi này . Nhưng bọn họ cũng không ở lại quá lâu . Mười sáu năm trước , trong tộc không có đại sự gì , nhưng có một sự kiện , Bảo Châu đã tự sát kia , người đã hạ cổ trên người nương ta .

Nơi ở của nàng ta vẫn là cấm địa , sau khi bị phụ thân ta từ chối , nàng ta luôn chuyên tâm nghiên cứu cổ đạo , bí mật bắt nhiều người làm thí nghiệm . Vì thủ đoạn quá mực độc ác , bị tộc nhân trục xuất . Vì thế nàng ta ở dưới chân núi , nghe nói trước khi nàng chết có một lần đến thăm phụ thân ta ,nói nàng sắp chết rồi lặng lẽ biến mất .

Ba tháng sau , người ta phát hiện đã lâu nàng ta không lên trấn trên , phụ thân ta mới biết lời nàng nói là thật . Khi đến gần nhà Bảo Châu ở cũng không thấy mùi thối , có lẽ là có quá nhiều chất độc bên trong , không có côn trùng nào dám đến gần . Cho nên đến nay vẫn chưa có ai kiềm chế .

Thẩm Tĩnh Tuy dừng một chút , “ Đoạt xác cổ thủ đoạn rất âm độc , có lẽ cũng chỉ có nàng ta không hề cố kỵ như vậy mới dám thi hành .”

Ngụ ý là Bảo Châu này có lẽ là người đã hạ cổ , bất quá Bảo Châu đã chết …

Huệ Nương vui vẻ nói : “ Thẩm đại ca , ta muốn đi xem một chút .” Chỉ có thể nhìn mới hết hy vọng .

Thẩm Tĩnh Tuy vẫn cười . “ Được , chúng ta đi dạo chợ rồi đi xem sau .”

Lần này đã tìm ra manh mối , nhưng kẻ hạ cổ đã chết , con đường phía trước không có người chỉ dẫn , có lẽ vì dọc đường vấp ngã quá nhiều nên Huệ Nương cũng buông lòng . Mẹ kiếp , mệnh nàng vài lần đều nhặt về , ai quan tâm ngày mai sẽ ra

sao ?

Đi dạo chợ nhưng mua không ít đồ vật , sẽ hoàn mỹ hơn nếu không có ai đó thường đưa đồ cho Thẩm Tĩnh Tuy và nàng .

Huệ Nương không ngờ lại có nhiều người muốn làm dược lang nàng như vậy …..

Hơn nữa dược lang bình thường không sống lâu , có gì tốt đâu !

Thẩm Tĩnh Tuy nói rằng đây là thói quen của họ ở đây , mọi người ít quan tâm đến xấu đẹp , quan tâm nhiều hơn là sức mạnh .

Thảo nào Bảo Châu lại tức giận như vậy ….Nhưng nàng hiểu rõ , dù sao tình yêu chân chính không liên quan gì đến sức mạnh .

Huệ Nương và Thẩm Tĩnh Tuy sắp xếp lại một đống đồ đã mua , định đến nhà Bảo Châu để tìm hiểu . Dù Bảo Châu chết đã lâu nhưng ác cảm của mọi người với nàng ta không có biến mất , nên hai người dự định lúc sau sẽ đến để tránh tai mắt của mọi người . Tránh những lời giải thích không cần thiết .

Nhưng ban đêm , đột nhiên cả người Thẩm Tĩnh Tuy đổ mồ hôi như mưa hạ , Huệ Nương lo lắng đi tới đi lui định gọi người thì hắn ngăn lại , nhìn thấy màn hắc khí đang dần dần dày đặc xung quanh người , linh khí dần trở nên gần như vô hình . Một lúc sau mới nói ra được hai chữ “ Không sao .”

Nàng quyết định không đến nơi Bảo Châu kia , thân thể của Thẩm Tĩnh Tuy ….

Nhưng hắn lại kiên trì “ Không có việc gì ” , nói đây là giai đoạn đầu cổ độc phát tác , nhẫn nhịn qua thời gian này sẽ ổn .

Một phần tư giờ trôi qua .

Sau khi nghỉ ngơi , hắn lén lút dẫn Huệ Nương đi xuống núi , nơi ở của Bảo Châu không ở phía trước thôn , không ở phía sau cửa hàng , cách xa dân cư , nhà ở Bảo Châu phạm vi mười mét không có một ngọn cỏ , quả nhiên là nơi có độc dược . Sau khi hai người muốn bước vào , một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau .

“ Này ! Các ngươi ! Sao các người lại đi !” Giọng nói không rành tiếng phổ thông cực không lưu loát , nghe không hiểu lắm . Huệ Nương quay đầu lại , là người thiếu niên đầu tiên muốn làm dược lang nàng ..

Hoá ra là hắn đã sớm theo phía sau hai bọn họ , thực ra là theo dõi một ngày , vốn dĩ tưởng hai người sẽ nói chuyện yêu đương , hoặc gạo nấu thành cơm , nên hắn không thể nào đồng ý !

Lúc thấy hai người sắp vào nhà Bảo Châu , không nhịn được tò mò nhảy ra ngoài .

Thấy thiếu niên sải bước tới , Thẩm Tĩnh Tuy vội nói : “ Đừng nhúc nhích !” Nhưng hắn vẫn bước tiếp vào nhà của Bảo Châu !

Vô số độc trùng trong phòng trào ra ! Thiếu niên sợ hãi lùi lại , nhưng độc trùng không vì hắn lùi lại mà rời đi , thay vào đó là lao về phía ba người họ .

Thẩm Tĩnh Tuy thả tiểu bạch ra , những con sâu cổ đó rõ ràng cảm nhận được áp bách , nhưng không hề nao núng , như thể có ngọn lửa đang thiêu đốt chúng sau lưng. Thiếu niên hét lớn : “ Liểu mạng cổ !”

Liểu mạng cổ nghe tên đoán nghĩa , chiến đấu đến chết , tuyệt sẽ không dừng ! Một mình tiểu Bạch sao có thể chống lại nhiều độc trùng không nghe lời như vậy ?

Thiếu niên nhanh chóng thả ra rất nhiều độc trùng do mình tự nuôi , nhưng những độc trùng này dường như rất sợ độc trùng bên trong , chúng nó không kịp lao tới độc trùng kia đấu một trận thì đã bị đối phương trị chết .

Bất quá nó đã kéo dài thời gian cho tiểu Bạch , tiểu Bạch hí vang khắp nơi , phun ra nọc độc . Bụng của nó chứa đầy máu độc từ cơ thể của Thẩm Tĩnh Tuy , máu đó hình như rất khủng bố , ngay khi những con trùng độc đó chạm vào , chúng lập tức gục xuống và chết .

Bảo Châu sẽ không dự đoán trước được người đối phó chất độc của mình lại chính là bản thân mình . Mặc dù sức mạnh của tiểu Bạch xuất sắc , nhưng vẫn có một vài con lọt lưới lao về phía ba người họ .

Thiếu niên vội lấy ra chiếc hộp , trong đó có một con tằm vàng con , con tằm vàng con bắt đầu nhả tơ khi chậm đất , nhưng lũ độc trùng phía đối diện vẫn đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng cho đến khi con tằm vàng con nhả hết tơ ra . Những độc trùng đó hầu như cũng không còn .

Thiếu niên dậm chân nói : “ Tằm vàng của ta ! Tằm vàng !” Lần này lời nói của hắn nói chuyện lưu loát hơn nhiều .

Hắn thở dài một hơi nhìn Thẩm Tĩnh Tuy nói : “ Ngươi đã cứu mạng ta !” Thẩm Tĩnh Tuy cười cười , không chút để ý .

Huệ Nương nói : “ Quên đi , Thẩm đại ca , quá nguy hiểm , chúng ta trở về đi ?”

Thẩm Tĩnh Tuy cười lắc đầu , “ Thử xem đi , ta cũng muốn biết , liệu một thiên tài phi thường có thể đánh bại tội nhân số một trong tộc hay không . Ta quên nói với ngươi rằng , ngay cả phụ thân của tộc trưởng cũng là kẻ thua cuộc dưới thủ hạ của Bảo Châu .”

Hắn đã tử bỏ mạng của mình bồi quân tử , sao lại có thể bỏ lại Huệ Nương ?

“ Ta cũng đi ! Hỗ trợ !” Thiếu niên kia cũng kêu lên .

Nhưng lại kéo chân , làm trở ngại chứ không giúp được gì còn kém là kẻ phá hoại ! Thẩm Tĩnh Tuy gật đầu , Huệ Nương cũng không nói gì .

“ Đừng đi lung tung , đi phía sau chúng ta .” Thẩm Tĩnh Tuy nói với thiếu niên

Thiếu niên gật đầu , nhìn khắp nơi là độc trùng , chậc lưỡi , hiển nhiên là đau lòng , xem ra tằm vàng con hắn không dễ có được . Bọn họ lấy cổ làm pháp bảo của mình , cũng giống như kiếm trong tay các đạo sĩ tu tiên . Mất đi cổ , bọn họ chẳng khác nào là mất đi sức chiến đấu .

PS : Thiếu niên đi theo bọn họ là thiếu niên đã là người đầu tiên muốn làm dược lang của Huệ Nương , trong truyện tác giả vẫn không để tên , nên mình sẵn tiện đặt cho hắn cái tên Cao Hãn để dễ gọi nha …..