Chương 15: Sương mù

Trần Hồ Li ở trên đường cợt nhã làm nũng lắc lắc cái đuôi làm cho Huệ Nương cao hứng , vừa bước vào nghĩa trang . Huệ Nương nhìn về phía tây bắc có một nhóm người , không biết đang làm cái gì .

Từ khi vào kinh đô , Trần Hồ Li như được mở ra cánh cửa đến một thế giới mới . Mọi thứ hắn đều thấy mới mẻ và thú vị .

Liền quên sự tình đêm qua không kịp giải thích bỏ ra sau , lôi kéo Huệ Nương đến hướng bên kia .

“ Cầu xin đại nhân phù hộ , nhi tử bệnh càng ngày càng nặng ..”Nam trung niên đứng đầu lấy tay áo lau nước mắt .

Những người phía sau cũng khóc , nhưng họ lại không nói chuyện khác riêng . Huệ Nương cảm thấy khó chịu , sinh lão bệnh tử , ái dục là đại hoạ không thể ngăn cản . Nhưng tại sao điều này lại xui xẻo cả gia đình ?

“ Ta là một đại phu tha phương , biết một chút y thuật . Hiện tại hãy mang ta đến nhà ngươi nhìn xem đi .” Trần Hồ Li nói với nam trung niên đứng đầu .

Huệ Nương ngạc nhiên nhìn Trần Hồ Li , sao hắn lại tiếp tục gây chuyện rồi . Khi đến kinh đô , hôm qua là một đạo sĩ , hôm nay lại là đại phu .

Không đợi người trung niên kia nói chuyện , Hồ Li nói : “ Không cần tiền , sư phụ ta dạy dỗ học y phải cứu khi họ gặp khó khăn . Không có thấy chết mà không cứu , mà lại không có đạo lý tống tiền .”

Người kia rõ ràng đã tuyệt vọng , ai muốn đến nghĩa trang của tổ tiên để tỏ lòng thành kính ?

Tâm cha mẹ đáng thương khắp thiên hạ , hắn chỉ là một con ngựa chết tìm y phu để cứu sống , từ khi đứa trẻ ngã bệnh , hắn không biết đã mời bao nhiêu đại phu lớn tuổi . Trần Hồ Li mới bao nhiêu tuổi ? Hắn hơi có chút chết lặng mà cảm tạ dẫn theo Trần Hồ Li .

Người kia đi đầu , Trần Hồ Li cùng Huệ Nương đi sau . Người quỳ gối phía sau hình như là có việc khác , còn nhắc mãi không ngừng .

Trần Hồ Li lén lúc nói với Huệ Nương : “ Chờ lát nữa cho ta mượn viên đan của ngươi một chút .” Huệ Nương đem viên đang trên cổ tháo xuống , ném tới tay hắn . “ Mượn cái gì mượn , cho ngươi .”

Nàng cam đoan , nếu không phải ban ngày , mặt đường bốn phía có nhiều người , hắn khẳng định sẽ đem cái đuôi ra lắc đủ điều . Khuôn mặt ! Để làm gì !

Đi thêm một nén nhang , họ đến nhà người trung niên kia .Trần Hồ Li xin một bát nước , giả bộ thi pháp , nhưng thực chất là ngâm viên đan bên trong một lúc .

Một lúc sau , hắn dùng ngón tay bôi nước lên miệng cậu bé đang hôn mê , cậu bé ho khan hai tiếng , rồi thì thầm : “ Nước , nước!”

Trần Hồ Li liền đem bát nước đổ xuống , thấy nhi tử đã tỉnh , người trung niên kia kêu lên : “ Thần tiên sống ! Thần tiên sống cứu cứu hài tử nhà ta với .”

Trần Hồ Li làm động tác suỵt ra hiệu đừng làm cậu bé giật mình , và bảo người trung niên kia đem cháo tới cho cậu bé ăn .

Theo lời người trung niên nói , đã mấy ngày đứa nhỏ này không tỉnh , tựa hồ như sắp chết , khi Hồ Li đến đứa nhỏ lại tỉnh , còn muốn nước , ăn cháo .

Sau khi cẩn thận nghe xong , lại hỏi một vấn đề không liên quan, “ Trước khi ta tới đã thấy một đám người quỳ trước mộ , đây là ?”

Người kia liền kể , thật lâu trước kia , lão thái gia hắn đã gặp một nhà sư xuất sư từ nơi xa đến .

Tuy nói là hoà thượng , nhưng quần áo tả tơi nhìn không có gì bản lĩnh , lão thái gia có mời hắn một bữa cơm đối xử rất tốt , vì vậy hắn đã chỉ chỗ cho lão thái gia ở trăm năm .

Nói đến cũng có chút tà , từ khi lão thái gia ở trăm năm sau , trong nhà có đại sự , đi nghĩa trang nói chuyện thì tốt rồi , thời tiết này bao nhiêu hài tử người khác nuôi tới chưa mười tuổi đều mất , hài tử nhà hắn lại không có một cái chết non .

Nhưng cách đây nửa tháng , mọi nhà bắt đầu xui xẻo , lúc đầu không ai nghĩ đến nghĩa trang , ngày kia bọn họ lại cùng mơ thấy một lão nhân mặc áo khoác xanh có chữ Phúc đội mũ lưỡi trai , mắng con cháu bọn họ bất hiếu .

Họ mới biết rằng mộ tổ tiên có vấn đề , mời đạo sĩ tới , nhưng bọn họ tu luyện chủ yếu là tu thân , nghĩa trang thuộc về kỳ môn , những lời đàm tiếu không được người tử tế hoan nghênh , cho nên bọn họ không làm được gì !

Nghe xong , Trần Hồ Li nói bệnh tình của đứa trẻ vẫn chưa được chữa khỏi , hắn phải đi tìm một số thuốc nghiên cứu để điều chế .

Người trung niên kia sợ Trần Hồ Li bỏ mặc , liền hỏi nhà ở đâu , khi khác hắn đến mời . Trần Hồ Li nghiêm nghị nhìn người kia .

“ Ngươi tìm người tinh thông bát môn thiên thuật sao ? Có biết như thế nào đào thảo dược không tổn hại gốc rể sao ? Đừng nói nhiều nữa , đứa nhỏ này bệnh nặng , không thể chậm trễ .”

Một lời đem nam tử kia hù đến chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời .

Khoảng thời gian này , Huệ Nương cùng Trần Hồ Li đã thực hành một số phép thuật nhỏ , chẳng hạn như đánh lửa và lấy đồ vật trong không gian . Nghe được bát môn thiên thuật lợi hại như vậy nàng nhịn không được lại hỏi .

“ Bát môn thiên thuật là cái gì ?”

“ Nga , ta hù hắn , nếu không sao chúng ta có thể ra khỏi nơi đó ?”

……………………

Sau khi lăn lộn trở về mặt trời đã lặn , Trần Hồ Li bước vào sân , sắc mặt có chút thờ ơ không vui , chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao ?

Huệ Nương cùng Trần Hồ Li ngồi trên bàn đá chờ đến trời tối , vẻ mặt hắn càng ngày càng bất mãn .

Rốt cuộc không nhịn được nữa , mắng : “ Không cần ngươi ở đó lải nhải , đương sự trong nhà ngươi đều sắp chết , để ta xem ngươi chịu được bao lâu ?”

Lời vừa dứt , Huệ Nương cảm thấy trong viện có chút lạnh , bất giác rùng mình một cái .

Trần Hồ Li vô cùng bất mãn mà nói : “ Bạch gia ngươi tại sao lại nguyện ý sửa chữa đồ vật ? Ngươi có thể đem nương tử chưa cưới của ta đóng băng sao ?

Huệ Nương lười phản bác , chỉ đợi xem chuyện gì xảy ra tiếp theo .

Trong viện bắt đầu ấm lại , trên bàn lại xuất hiện một “Người” ngồi xuống , “ Tiền bối , ta , ta không cố ý , chỉ là hiện tại ta không thể thu hơi thở .”

Người tới có khuôn mặt trẻ thơ , toàn thân trắng như tuyết , lông mày tái nhợt đến mức khó thấy . Lại áy náy rụt rè .

Sắc mặt Hồ Li nghiêm túc , “ Nói đi , sao lại thế này .”

Bạch cô nương cắn cắn môi dưới , nhìn vào phòng trong . “ Hách đại ca là người mà ta đã biết từ khi còn nhỏ . Lúc đó ta mới có hình dạng con người , nhịn không được ra đi dạo , người đầu tiên gặp chính là hắn. Hắn , hắn đối với ta rất tốt .”

“ Sau khi gặp nhau vài lần , hắn lại không đến nữa , ta còn tưởng rằng Hách đại ca cảm thấy ta không thú vị . Cho nên mới không đến , khi gặp lại hắn đã lớn cao rất nhiều , ta liền lặng lẽ đi phía sau hắn . Phát hiện phụ thân hắn mất sớm , mẫu thân mang hắn đi nương nhờ người thân , mười năm sau mới trở về .” Nói đến đây Bạch cô nương oà khóc nước mắt rơi lã chã .

“ Sau này , ta lặng lẽ xuất hiện ở trước mặt hắn , nhưng hắn không biết ta nữa . Sau đó … Vào ngày Thiên cẩu thực nguyệt , ta không giúp gia gia canh mộ , mà cùng tỷ muội về nhà tránh nguyệt . Ai , ai biết cái cô hồn dã quỷ nào , lại khiến hắn mê muội ..”