Trần Hồ Li một tay cầm mâm , tay kia cầm quạt , mặc một chiếc áo choàng lớn màu đỏ . Trông rất bình thản , thật là một sự vô liêm sỉ tự nhiên !
Hắn quay đầu nhìn Huệ Nương , “ Ai nha nha , ngươi xem , hiện tại ta là tiểu Bàn An kinh thành . Nơi này là kinh đô Tấn quốc , đủ thấy danh xưng này cũng có lý ! Ngươi thật không suy xét một chút ?”
Huệ Nương căn bản không nhìn hắn , đảo đôi mắt trắng nõn không tỳ vết trước mặt , quay đầu lại vừa vặn thấy một đại thẩm đứng chống nạnh trước mặt mình không xa , bộ dáng như một cái ấm trà . Như tích tụ khí lực, chỉ vào trong phòng mắng : “ Ngươi cái hồ ly tinh , đồ khốn nạn thấp hèn . Không biết xấu hổ , không tới nhà giàu có quyền quý lừa tình đi ,đừng có lừa nhi tử ta !”
Ách… Này thật sự là không thể nói nên lời . Huệ Nương cẩn thận nhìn Trần Hồ Li , quả nhiên , đôi mắt phượng híp lại thành một vòng cung đặc biệt nguy hiểm .
“ Vậy thì sao , Ngũ ca , chúngta đi đường khác đi ? Ta thấy bên kia cũng náo nhiệt lắm .”
Nhưng Trần Hồ Li không nói chuyện, hắn ta nở một nụ cười như không cười , ngẩng đầu cao bước đi về phía trước .
Lấy đại thẩm làm trung tâm , xung quanh bà ta như là tụ tập ngày càng nhiều, hình như là hàng xóm bên cạnh .
“ Nhi tử đáng thương của ta ,nương đã sắp đặt hôn sự tất cả cho ngươi . Không ngờ lại bị hồ ly tinh mê hoặc . Ta thật là mệnh khổ !”
“ Đại thẩm , đây là có chuyện gì ?” Hàng xóm bên cạnh đều muốn mở miệng hỏi .
Trần Hồ Li với Huệ Nương đứng bên ngoài vây tầm mười lăm phút , họ mới hiểu đại khái câu chuyện .
Hoá ra là nhi tử đại thẩm này bỏ đi vào ban đêm , sau khi trở về lại không ra cửa , buổi tối còn nghe thấy vài âm thanh nói chuyện trong phòng . Đầu đại thẩm mơ hồ có thể thấy vài sợi tóc trắng , hơn nữa hôm đó là đi đến mồ . khẳng định nhi tử của mình chắc chắc bị hồ ly tinh mê hoặc .
Người khác hỏi bà ta sao không đi mời đạo sĩ tới nhà , đại thẩm hơi ấp úng .
Có vẻ như là có nội tình ?
Trần Hồ Li cười quyến rũ , tiến lên một bước , “ Vị đại thẩm này , ta là đạo sĩ .” Đại thẩm sắc mặt có chút nghi hoặc , tiểu tử này tuổi còn trẻ , tự xưng là đạo sĩ , ăn mặc không ra gì . Làm sao có thể là có một chút tiên phong ?
Thấy ánh mắt đại thẩm , thốt ra ba từ , từ đôi môi như cánh hoa của mình , khiến đại thẩm hoàn toàn nghi ngờ , “ Không cần tiền .”
Đôi mắt phiêu xa , như nhớ lại ký ức . “ Sư phụ ta nói , tu đạo cần vội vàng , làm sao có thể nhận tiền ? Dù sao cũng là người tu luyện chúng ta tự cho là trong sạch .
Huệ Nương thầm nghĩ : Câu này vừa đen vừa đẹp … Ai ngờ những người này không nghe ra được ý cười nhạo cùng châm chọc trong lời nói , ngược lại vỗ tay ầm ĩ , xem Trần Hồ Li như là thần tiên sống .
Hắn hằng giọng nói , “ Cho nên từ hôm nay trở đi , hai chúng ta sẽ ở lại nhà đại thẩm này , đến khi sự tình giải quyết xong .” Đại thẩm không hiểu rõ ý “ hai chúng ta ” vẫy tay với Huệ Nương “ Lại đây .”
Hắn nói với đại thẩm : “ Đây là biểu muội ta , hai chúng ta là bạn lữ đính hôn từ trong bụng mẹ , tiếc là mệnh nàng khổ , cha mẹ đều mất từ khi còn nhỏ . Bây giờ ta đang mang nàng về quê chuẩn bị lo hôn sự . Cho nên , không thể ở chung một phòng , phiền toái đại thẩm an bài một gian .”
Đại thẩm lộ ra vẻ mặt hiểu rõ ,còn đối với Huệ Nương đồng tình .
Bà ta vẫn còn tức giận mắng : “ Con hồ ly tinh này thật là không biết xấu hổ , từ trước ta chỉ nghe được tiếng nói chuyện , bây giờ đổi thành ca hát mỗi đêm , làm hại ta ăn không ngon ngủ không yên !”
Trần Hồ Li nghe hiểu , bước vào sân nhà , chỉ thấy tối đen như mực không có gì bất thường .
“ Đại thẩm yên tâm , ta đã tới , đảm bảo là thuốc trừ bệnh cho ngươi .”
Bước vào trong “ Tại sao đèn lại tắt ?” Đại thẩm bước nhanh vào những căn phòng hét lên , “ Nhi tử , nhi tử ?”
Huệ Nương theo sát hai người , trong phòng sáng lên , Trần Hồ Li dùng lực đánh sáng đèn dầu . Trên giường một khuôn mặt của một nam nhân không xanh đen thiếu dương khí như nàng tưởng tượng.
Ngược lại là vẻ mặt mơ màng không tỉnh ngủ , những thứ khác đều bình thường . Huệ Nương nghi hoặc nhìn Trần Hồ Li .
Trần Hồ Li sợ đại thẩm lần nữa mở ra hình thức hoả dược , vội nói : “ Đại thẩm , bước ra một chút nói chuyện .”
Ba người đi ra ngoài , hắn nói : “ Nhi tử ngươi xác thật là có chút vấn đề , nhưng nếu không có nguyên nhân cụ thể thì không có phương pháp giải quyết .”
“ Yên tâm đi , cho ta ba ngày , ba ngày sau ta sẽ giải quyết xong . Nhưng khoảng thời gian này , ngươi không thể tiếp xúc với nhi tử ngươi . Ba ngày , hơn nữa tốt nhất là ta sẽ tạm thời ở nhà hàng xóm . Vừa mới cẩn thận quan sát qua , có một cổ sát khí , hơn nữa còn nhặt được một ít đồ vật .”
Từ trên tay lấy ra ba sợi lông cáo đỏ rực ném về phía trước , ba sợi lông tự bốc cháy khi chúng được ném lên không trung .
Đại thẩm thấy chiêu thức này , ngọn đèn đã tắt , huống chi Trần Hồ Li không ham tiền , nơi nào còn không tin , cho nên bà ta gật đầu rất nhanh . Hắn lại tiếp tục nói : “ Trời sắp tối , đại thẩm đi nghỉ đi , mọi chuyện cứ giao cho ta .”
Nhìn về phía Huệ Nương , “ Biểu muội , ngươi cũng đi nghỉ đi .”
…..Được, chúng ta lại bắt đầu . Huệ Nương nở một nụ cười thật tươi với Trần Hồ Li , ý trong nụ cười rõ ràng là “ Ngươi chờ đó , ngươi đang đắc tội ta .”
Hôm sau , Trần Hồ Li tắm rửa sạch sẽ đem theo Huệ Nương ra ngoài mà không có bất kỳ sự chuyên nghiệp nào .
Huệ Nương còn sinh khí , chỉ nói “ Ta không muốn biết ” cũng không hỏi gì cả . Trần Hồ Li trước sau vẫn đang suy nghĩ , khi đang ăn cơm , hắn cầm đũa lên thở dài giống như không muốn ăn nữa .
Hắn lại vươn đũa gắp một cái chân mây , đũa chạm đến chân mây , lại liền than thở “ Ai !”
Huệ Nương nhịn không được hỏi , “ Chuyện này rất khó sao ?” Nàng muốn an ủi hắn , nhưng hắn lại xấu xa cố nén cười nói : “ Không phải ngươi không nói chuyện với ta sao ?”
…………………
Khi ăn xong , Huệ Nương không nói với hắn một lời , ra cửa Huệ Nương đi ra trước , vẫn tức giận .
Đi ra tới nàng còn cảm giác được trên tay như cái lông xù xù , hình như là… Cái đuôi Trần Hồ Li?
Huệ Nương sửng sốt , quay đầu trách mắng : “ Ngươi điên rồi ! Người khác thấy thì làm sao bây giờ ?”
Trần Hồ Li chỉ vào trong tay áo mình , “ Không sao , từ góc độ người ngoài , người khác chỉ cho rằng chúng ta đang nắm tay nhau .”
Huệ Nương nhìn quần áo của mình , quả nhiên có một cánh tay ẩn ẩn vòng vào cánh tay trên eo nàng , Trần Hồ Li chỉ thuận tiện đem cái đuôi tới .
Nàng cảm giác được giống như mình lại bị khi dễ , khoanh tay trước ngực không cho hắn cơ hội làm nũng , bước chân đi nhanh .
Trần Hồ Li đuổi theo phía sau , “ Ai ai, biểu muội , ngươi đừng vội , chúng ta đi nấm mồ phía tây nhìn xem , ta từ từ nói cho ngươi biết !”
………………..
Ps: Nhân vật Huệ Nương là đi theo các nhân vật khác , nhân vật cô ấy không tĩnh . Lý do đi theo các nhân vật khác cũng là để kích hoạt cốt truyện và từ từ hoàn thành nhân vật của Huệ Nương . Ví dụ khi Thẩm Bất Hải xuất hiện , Huệ Nương sẽ không có tâm trạng tốt như vậy . Trần Hồ Li xuất hiện , Huệ Nương lại thoái mái hơn .