Hôm qua hai người qua đêm lại khách điếm ở cổng thành . Nàng vội vàng mua quần áo và một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày liền ra khỏi thành đi đến phần lớn .
Ra khỏi cửa thành chừng một dặm , xe ngựa đột nhiên ngừng lại .
Huệ Nương vén rèm nhìn sang , Trần Hồ Li cả người đề phòng , cảnh giác đến mức dựng cả lông đuôi . Nàng nhìn theo ánh mắt hắn , hoá ra là hắn ta, lão Hoắc đứng không xa ở phía trước xe .
Hắn cười nói : “ Ngươi để lại đồ vật .” Hắn giơ đan dược trong tay , nàng lập tức kinh ngạc , “ Ngươi biết hết ?”
Lão Hoắc lắc đầu , “ Không , ta không biết , có một người giống như trong lòng ta , chỉ là ta không thể tìm , không tìm thấy .”
Trên mặt hắn chứa ba phần ý cười . “ Nàng không muốn ta tìm , cho nên ta sẽ không tìm .” Nói xong lại ném viên đan tới .
Trần Hồ Li duỗi tay đón lấy , cười lạnh một tiếng vẫn giữ mười hai phần cảnh giác.
Hắn xoay người rời đi , mãi cho đến khi đi được một đoạn dài , hắn lại nghe phía xa xa có người hô : “ Trong tường có xích đu , ngoài tường có đường , ngoài tường có người qua lại , mỹ nữ trong tường cười nói .” … Tiếng cười dần dần nhỏ đi , cuồng nhiệt mà bức bối vô tình.”
Trần Hồ Li tự nhổ một sợi lông trên đuôi , xâu đan dược thành sợi rồi đeo vào cổ Huệ Nương , nháy mắt nàng liền cảm thấy một trận mát lạnh .
Huệ Nương chưa kịp từ chối , Trần Hồ Li đã cầm dây cương lên đường lần nữa , “ Kỳ thật , hắn cũng đã biết , tu vi của hắn cao hơn ta rất nhiều , vừa rồi suýt chút nữa đồ hắn ném ta không tiếp được . Ta liền phát hiện , có một nữ quỷ bên cạnh , hắn làm sao không biết .”
“ Một người muốn đối phương không biết , một người giả vờ không biết . Thực ra , cả hai đều rất hiểu nhau .”
Cái đuôi của Trần Hồ Li rũ, chìm xuống phía sau . “ Nắm kỹ nội đan này , mặc dù ngươi không tu đạo , nhưng viên đan này vẫn có tác dụng nhất định . Tỷ như ngàn chén không say , bánh độc bách xâm , cái này có lợi không có hại .”
Huệ Nương nhanh chóng ngăn chặn xu hướng nói chuyện vô nghĩa của Trần Hồ Li “Hay là chia một nữa cho hai ta ? Nghe ngươi nói viên đan này rất lợi hại , vật phẩm quý giá như vậy sao ta dám nhận của ngươi ?”
Trần Hồ Li khinh thường , “ Tiểu Huệ Nương ~~ ngươi như thế nào có thể sống trên một vùng đất rộng lớn như vậy ? Có những thứ bị cắt làm đôi sẽ chết , chẳng hạn như con người . Lẽ thường này một chút cũng không hiểu . Ai nha nha , xem ra ngươi còn phải học ta rất nhiều a !”
Cái đuôi của hắn lại bắt đầu vui vẻ mà lắc lắc .
Trần Huệ Nương tức giận trừng mắt nhìn Trần Hồ Li .
Nàng biết , vì cái gì lão Hoắc đem nội đan tới , bời vì Hoắc lão và hồng y nữ tử hiểu rõ nhau , họ đã định sẵn là không có tương lai đáng nói .
Sở dĩ hồng y nữ tử ra sức để Huệ Nương cũng Trần Hồ Li nhập vào ký ức riêng của mình là để cho những người khác ngoài họ biết rằng , họ đã từng yêu nhau trên đời này .
“ Vậy tức là , câu chuyện lúc trước là ngươi kể thật sao ? Trên đời này thật sự có thần sao ? Ta chưa từng nghĩ tên họ Hoắc khốn nạn như vậy .., lại có thể thành thần.”
Trần Hồ Li nhàn nhạt lắc lắc cái đuôi , “ Tổ mẫu ta cũng nói thiên giới , nhân gian , minh giới . Nếu không có phong ấn đem ba giới ngăn cách , thì buổi sáng tổ mẫu đều ở trên thần giới .
Không phải nói thần tương đối đề phòng với giống loài khác sao ? Thấy Trần Hồ Li khoe khoang , Huệ Nương thực sự muốn ghìm hắn ta xuống đất đánh !
“ Hô hô , không phải đâu , vạn nhất có một ngày phong ấn bị phá vỡ , lão nhân gia ngươi tốt , đừng quên mang theo nô gia một phen..”
Cái đuôi của Trần Hồ Li cũng không biết xấu hổ , phi thường vui sướng mà lay động …..
……………..
Sau khi đến phần lớn , Trần Hồ Li muốn ở đây chơi thêm vài ngày , “ Ai nha nha , đã trăm năm từ khi ta được sinh ra , chưa từng đến một nơi náo nhiệt và phồn hoa như vậy, thật đáng tiếc, xấu hổ a.. !”
Vừa nói vừa lấy quạt đập vào trán ? Thật đáng tiếc … “ Thứ lỗi cho ta nhãn lực kém , lão nhân gia ta thật nhìn không ra ngươi xấu hổ chỗ nào .”
Người đi qua đi lại trên đường , tiếng rao hàng không dứt . Trần Hồ Li mua cái đồ chơi bằng đường ăn .
Khi trả tiền , hắn liền hỏi : “ Vị tỷ tỷ này , phần lớn các ngươi đều náo nhiệt như vậy sao ?” Đại thẩm bán hàng bên đường lần đầu thấy một thiếu niên xinh đẹp như vậy , còn nghe gọi là “ tỷ tỷ” liền đỏ mặt .
“ Vị công tử này thoạt nhìn không phải là người địa phương . Ngày mai là sinh thần của đương kim hoàng đế , vì vậy có rất nhiều người nơi khác đổ xô đến đây xem ngày trọng đại ! Đêm nay là lễ hội đèn lồng , ngày mai sẽ có đèn lồng và mở hội trên đường , tự lập nhiều đội vũ sư . Đến buổi trưa , toàn dân ra đường quỳ xuống hô vạn tuế !”
Trần Hồ Li cười ngọt ngào nói : “ Ta là người nơi khác , không có tỷ tỷ giải thích , ta thật sự không biết , ta nghĩ lát nữa rời đi , thật sự cảm kích !”
Đại tỷ kia cười giống như nồi bánh quai chèo , không thèm nhận tiền , vươn tay đem tiền Trần Hồ Li đưa đẩy về . “ Đều là người Tấn quốc , vui mừng vui mừng .”
Huệ Nương nghe bọn họ là người nước Tấn , không nhịn được cười , xoay người lại , cố gắng không đi nữa , kêu lên một tiếng , vai cô khẽ nhún .
“ Thật ngại quá , tỷ tỷ vốn chỉ là một buôn bán nhỏ ”. Huệ Nương chịu không nổi nữa , tiến lên đi tới một gian bán quạt .
Một lát sau , Trần Hồ Li đuổi theo , Huệ Nương không khỏi nói đùa , “ Nghe nói ngươi đợi lát nữa liền khởi hành ?”
Trần Hồ Li thẳng thắng tuỳ tiện nói chuyện vừa lật xem quạt , “ Đây là những gì có thể tiết kiệm được , miệng lưỡi rắn chắc là vốn liếng của nam nhân , ngươi hiểu hay không nha ?”
Trần Hồ Li bước ra từ gian hàng bán quạt , hắn rất sảng khoái mà lắc quạt . Quạt này là quạt trầm hương , hình như là quạt vừa rồi mua không cần trả tiền .
Thấy ánh mắt rực lửa của Huệ Nương , Trần Hồ Li đưa tay sang bên trái , quạt cho Huệ Nương . “ Có nóng không ? Ta quạt cho ngươi ..”
……………….
Lễ hội lồng đèn vào bên đêm rõ ràng là đông đúc hơn nhiều so với ban ngày , Huệ Nương phải theo sát Trần Hồ Li , không thì sẽ bị đám đông phân tán .
Dường như có một nơi đám đông đặc biệt náo nhiệt , Trần Hồ Li đột nhiên nắm tay Huệ Nương bước nhanh đến đó . May mắn là sắc trời che lấp , trên mặt Huệ Nương lộ ra hai đám mây đỏ , Trần Hồ Li thật sự rất tự nhiên không có ý phù phiếm , khiến Huệ Nương không thể ngăn cản .
Trong đám người : “ Tiểu An năm nay là ..” Sau đó Huệ Nương và Trần Hồ Li tiến vào vòng vây , nghe được tiếng thở đốc , thời gian như ngừng trôi ?
“ Là hắn !” Vô số ngón tay chỉ vào Trần Hồ Li , Huệ Nương cảm giác hơi xấu hổ .
Trên bục để sẳn năm mươi lượng bạc và một bộ quần áo , một cô gái với chiếc thắt lưng đan bằng liễu gai đang bưng đĩa cho một nam tử tre đẹp trên bục .
Sau đó , Huệ Nương cảm giác được một lực đẩy rất lớn , giống như có người đẩy nàng và Hồ Li lên bục . Trần Hồ Li nắm tay càng chặt hơn .
Đám người như lang hổ yêu cầu thay đổi , quản gia vừa lên tiếng cũng có chút xấu hổ , “ Cái này , cái này , này …”
Một nữ nhân cao lớn đi lên trước cởi áo choàng trên người thiếu niên xinh đẹp khoác lên vai Trần Hồ Li .
Huệ Nương cảm thấy đau lòng thay cho vị thiếu niên kia , hắn chắc là ra ngoài không xem ngày .. Gió đêm này hình như có chút náo động ồn ào ….