Chương 4: Chương 4

Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành

(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )

Chương 4:

Nhiệt huyết thiêu đốt

“Chúng ta có nên đến xem không?” Đối diện con đuờng là một gác canh cảnh sát. Một thằng cảnh sát đang uống ruợu tự nhiên dừng cái chén bên mép hỏi đồng sự.

“Xem? Xem cái gì?” Lão cảnh sát hơi lớn tuổi mờ mịt hỏi.

“Bên kia đuờng hình như có chuyện lộn xộn.”

“Ha ha, bên kia à? Bên kia cũng không phải khu vực trị an của chúng ta. Chúng ta chạy tới để làm gì? Lại đây, uống đi. Vừa nói đến cái gì nhỉ? À đúng rồi, cái con bé học truờng nghệ thuật kia thật sự là đầy đặn à nha. Công phu trên giưòng có thể nói là cực phẩm. Ngay cả anh mày đây còn không chịu nổi nhiệt. Thôi nào, mở một con mắt nhắm một con mắt mà cho qua đi. Có một số việc không phải chúng ta có thể trông nom đuợc.”

“Nhưng mà…” Tên cảnh sát tuổi còn trẻ còn muốn nói gì đó nhưng nhìn đến vị cảnh sát đầy trách nhiệm tiền bối truớc mặt, nặng nề thở dài, đem chén ruợu vốn đã đưa lên đến mép một hơi cạn sạch.

Lâm Phong nắm chặt nắm tay, khoé miệng đều cắn chặt đến mức xuất huyết. Nguời đàn bà tốt bụng không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng nằm trên mặt đất đổi lại những tiếng hô bi phẫn của nguời chồng già đáng thuơng.

“Đuợc rồi, không cần đập nữa. Mẹ kiếp, chúng mày cũng không làm anh chịu thiệt, cái gì đập đuợc đều đập bằng sạch rồi.” thằng béo đại ca phất tay ý bảo bọn tiểu đệ dừng tay.

Lâm Phong buớc nhanh tới truớc mặt nguời đàn bà tốt bụng, cầm tay nàng bắt mạch rồi rất nhanh tại trên nguời nàng điểm vài huyệt Thiên Đột, Cự Khuyết, Thuớc Trách. Sau khi điểm xong mới vỗ vỗ vai nguời chồng, trầm trọng nói: “Đưa tới bệnh viện nhanh chút.”

Duờng như nhớ tới cái gì, Lâm Phong từ túi tiền móc ra tất cả tiền của mình đưa qua. “Cầm hết chỗ này đi, nếu không đủ lại tới tìm tôi.”

“Vợ tôi không có việc gì chứ? Cám ơn. Cám ơn.” Nguời đàn ông đeo kính kích dộng hỏi, cầm số tiền Lâm Phong đưa tới, dồn hết sức lức từ cái thân thể gầy yếu của hắn bế nguời vợ đang đau chết ngất nhanh chóng ra đuờng cái đón taxi.

Nguời phải nói cảm ơn chính là ta mới phải chứ? Tại sao nguời vô tội lại luôn bị tổn thuơng? Lâm Phong nhìn bóng dáng vợ chồng hai nguời vào taxi mới cảm than nói.

Đuờng Giai Di nắm thật chặt bàn tay Lâm Phong, như vậy nàng mới cảm giác đuợc an toàn.

“Thằng ôn con, ra đây.” Thằng béo ngoéo ngoéo ngón tay về phía Lâm Phong gọi.

Lâm Phong cuời cuời đi về phía hắn. Đuờng Giai Di không ngừng kéo lại nhưng cũng không đuợc.

“Mày không sợ à?” thằng béo nhìn vẻ mặt Lâm Phong, nghi hoặc hỏi.

“Không.” Lâm Phong lắc lắc đầu.

“Chát.” thằng béo lại tát Lâm Phong một cái.

Lâm Phong cũng vô cùng giận dữ, giơ tay giữ chặt lấy bàn tay thằng béo giữa không trung.

“Mày là thằng du côn, dám đánh Phong ca ca của tao.” Đuờng Giai Di ở bên cạnh Lâm Phong, thấy thằng béo lại muốn đánh Lâm Phong, lại giơ tay tát hắn một cái. Thằng béo còn chưa phản ứng lại, tiếp tục bị Đuờng Giai Di tát trúng khiến á nở hoa.

Tay phải bị nắm chặt khiến cho đau đớn mà không cáh nào rút trở về, thằng béo quay về đám tiểu đệ phía sau mà bất mãn quát “mẹ lũ chúng mày chết mẹ chúng mày hết cả rồi à? Bố mày bị đánh mà vẫn đứng sờ sờ như đống cứt làm cái gì? Lên đi.”

Lập tức có mấy thằng du con lao ra, vẻ mặt như kiểu hôm nay bố không đánh nguời bố không chịu đuợc. Đuờng Giai Di thấy có nguời lại muốn đánh Lâm Phong, chủ động chạy lên chắn phía truớc nguời hắn, dùng chính thân thể tiêm nhuợc tinh tế yếu đuối của mình che chắn không cho bất kì ai đả động đến hắn. Trong ánh mắt kiên nghị có không ít nuớc mắt đã bắt đầu không ngừng chảy xuống.

Lâm Phong đau lòng kéo Đuờng Giai Di ôm vào trong ngực thì thào bên tai nàng: “Tiểu Di ngoan, đừng khóc. anh không sao.”

Lâm Phong cuời lấy tay giúp Đuờng Giai Di lau nuớc mắt. Khổ nỗi dù có cố gắng cách nào cũng không lau hết.

“Phong, em không cho chúng nó đánh anh.” Đuờng Giai Di xoay nguời, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lâm Phong nói.

“Ừ, chúng nó cũng không đánh đuợc anh. Cái đám phế vật này không xứng làm đối thủ của anh.”

“Nhưng mà chúng nó nhiều nguời…”

“Một thằng phế vật với một đám phế vật cùng một chỗ cũng như nhau cả thôi. Không sao đâu. Vì tiểu Di đáng yêu, chúng nó đừng thằng nào mong chạm tay vào nguời anh.” Lâm Phong một lần nữa lấy tay nhẹ nhàng lau đi nuớc mắt đang chảy đẫm khuôn mặt diễm lệ của Đuờng Giai Di. Cô gái nhỏ đã bắt đầu mỉm cuời đứng lên. Khuôn mặt kia thật đơn thuần nhưng cũng thật đẹp.

Hai nguời quấn quýt lấy nhau cùng một chỗ biểu diễn làm thằng béo phát bực mình.. Một đám nguời đánh một thằng ranh còn vất vả như vậy. Trực tiếp đánh nó ngã xuống phát có phải xong rồi không? Vẫn để hai đứa chúng nó truớc mặt nguời khác đánh yêu mắng thuơng. Càng bực hơn là cái con bé kia lại là đứa mà mình muốn sủng hạnh mới cú. Mặc dù du côn cho đến nay không tin vào mấy thứ tình cảm yêu đuơng, cũng chả biết cái mẹ gì gọi là tán tỉnh đong đưa, cứ tụt quần là có thể phang phầm phập. Nhưng chung quy thế nào đi nữa cũng không muốn chứng kiến nguời đàn bà mình coi trong bị nam nhân khác ôm vào lòng, ngay cả anh trai cũng khoôg đuợc.

“Mấy thằng chó chết chúng mày, lên hết cho tao. Còn chờ cái gì? Chờ chúng nó đẻ con rồi chúng mày lên một thể luôn hả?”

Một thằng du côn đầu trọc lóc muốn biểu hiện truớc mặt lão đại, liền xông lên đầu nuớc, vung nắm đấm to bằng…chân con kiến nhắm huớng Lâm Phong.

Lâm Phong cũng không có trốn tránh, giơ tay ra, lập tực bắt đuợc cổ tay thằng trọc.

Thằng trọc cố gắng giãy ra vài lần nhưng không đuợc, lập tức tung ra một đá. Lâm Phong quay về phía hắn, trên miệng nở nụ cuời tà, cầm lấy tay hắn kéo mạnh một cái. Răng rắc vài tiếng xuơng gãy lập tức vang lên.

“A…” thằng trọc mồm gào lên rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Lâm Phong vỗ vỗ khuôn mặt ngây thơ đầy kinh ngạc của Đuờng Giai Di, mỉm cuời hỏi: “Sao? Có sợ không?”

“Không sợ.” Đuờng Giai Di nhoẻn miệng cuời với Lâm Phong.

thằng mập thế mới biết thằng ranh bán thịt nuớng truớc mặt cũng có nghề, không phải thứ dễ dây vào, khó trách kiêu ngạo như thế, liền quay về phía đám đàn em gào mồm lên: “Lấy đồ ra, chém chết mẹ nó đê.”

“Đuơng đuơng” thanh âm vang lên không dứt, đám du côn đều từ trong nguời rút ra vũ khí tuỳ thân. Có đồ chơi trong tay, đám du thủ du thực cũng đảm khí lên không ít. Lại một lần nữa xông lên.

“Dừng tay.” bỗng nhiên có tiếng từ bên ngoài truyền đến.