Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành
(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )
Chuơng 5:
Đại tỷ đầu chân không xuất tràng
“Dừng tay” một cô gái ăn mặc gợi cảm nhanh chóng đi tới bên này, lên tiếng ngăn cản.
Cô gái mặc một chiếc quần đùi trắng siêu ngắn, bắp đùi trắng nõn đầy đặn loã lồ trồi ra từ hai ống quần. Phía trên là một chiếc áo cánh chuồn màu đỏ mỏng dính bó sát nguời. Có lẽ do phát dục đầy đủ nên bộ ngực vểnh lên như thách thức. Theo buớc chân nàng đi lại, bộ ngực kia cũng không ngừng cao thấp lắc lư theo từng buớc. Mỗi bên lộ hằn lên một điểm nhỏ, cũng theo buớc đi mà lên xuống. Duới lớp áo mỏng dính như lá lúa, phải công nhận là vô cùng dễ thấy. Nguyên lai cô gái không có mặc bra. Mái tóc nhuộm hồng, khoé mắt đánh xanh, có lẽ vừa mới từ trong quán karaoke đi ra, quần áo đều uớt dính chặt vào nguời, vô cùng đẹp mà gợi cảm. (Ực, ngon mà hơi hôi. Dưng không sao, có mùi càng thơm, càng kích thích)
Trách không đuợc nguời ta thuờng nói “Hung đại vô não.” Vừa có một mụ vừa rồi lên tiếng khuyên can này nọ bị mấy thằng mất dạy đá cho vỡ bụng, đến giờ nằm xe đi bệnh viện, sinh tử chưa biết. Giờ lại có một đứa nữa chạy lại can ngăn. Chả biết mắt mũi để đâu mà không mở to ra nhìn xem cái thằng trọc này là nguời tốt hay xấu? Thật khiến cho không ít nguời bắt đầu lo lắng thay cho con bé nóng bỏng quyến rũ này.
Ngoài dự đoán chính là, đám côn đồ này chứng kiến nguời vừa lên tiếng liền lập tức dừng tay, không những thế còn đứng lại thành hàng nhanh như luyện binh, đồng loạt cúi đầu hô to: “Tiểu thư.”
“Hừ” Cô gái hừ lạnh một tiếng coi như trả lời, tiến đến đỡ Lâm Phong cùng Đuờng Giai Di trên mặt đất, từ trong túi móc ra một gói khăn giấy đaư cho Lâm Phong hỏi: “anh không sao chứ?”
Lâm Phong cũng không khách khí cầm gói khăn giấy, rút hai cái đưa cho Đuờng Giai Di, chính mình cũng tuỳ tiện rút ra vài tờ lau mặt. Chiếc khăn giấy trắng tinh nhanh chóng bị máu biến thành đỏ sẫm. Lâm Phong giơ tờ khăn giấy về phía bé con nóng bỏng lạnh lung cuời: “có đấy.”
“Mẹ thằng chó kia, ăn nói với tiểu thư nhà bọn tao thế à? Có phải vẫn muốn bị ăn đoò không?” Thằng béo đứng ở bên cạnh thấy Lâm Phong nói chuyện với đại tiểu thư nhà chúng nó không lễ phép lập tức hùng hùng hổ hổ mở mồm đe doạ.
“Đuợc rồi Truơng Bưu, rốt cuộc là có chuyện gì?” Con bé nhìn chằm chặp thằng béo hỏi.
“Dạ tiểu thư, đầu đuôi là như thế này. Tôi cũng các an hem vừa giao ban, sang bên này kiếm chút gì ăn. Không nghĩ thằng ranh con này phớt lờ bọn tôi còn hùng hổ nói bọn tôi là xã hội đen, không phải thứ gì tốt, không muốn bán đồ ăn cho chúng tôi. Bọn tôi là đám nguời thô kệch, liền tức mình sinh khí mà động thủ động cuớc với hắn. Tôi không cẩn thận bị thằng ôn này tát ột cái. Mấy nguời anh em phía sau liền nóng mắt động thủ giáo huấn thằng ranh kia một trận. Sự việc phía sau tiểu thư người cũng thấy rồi đấy.” thằng béo cúi đầu cẩn thận từng câu từng chữ giải thích. Xem có vẻ thằng béo thực kiêng kị trước mặt cô bé nóng bỏng quyến rũ này.
“Thật thế sao?” cô gái xoay người hỏi Lâm Phong.
“Hừ, nó nói ngược rồi, bọn tôi thành thành thật thật buôn bán, tự nhiên vô duyên vô cớ đắc tội bọn hắn à? Lấy cớ kiểu đấy thì đến thằng ngu cũng chả tin được.” Đường Giai Di hừ lạnh nói. Nhìn vết máu bầm trên mặt Lâm Phong, nàng thật sự nuốt không trôi cơn tức.
“Trương Bưu, mày quên quy củ rồi à?” Cô gái lạnh lung hỏi, trong lời nói toát ra vô hạn sát khí.
“Tiểu thư, Trương Bưu không dám quên.” Mồ hôi bắt đầu xuất hiện đầy mặt thằng béo.
“điều thứ 13 là gì?”
“Tất cả anh em trong bang, không được chủ động nhiễu dân, không được vô cớ sinh sự.”
“Vi phạm bị xử phạt thế nào?”
“Chặt ngón tay…Tiểu thư, Trương Bưu biết sai rồi.” thằng béo quỳ sụp xuống trước mặt con bé vừa tới, đập đầu thình thịch xuống đất, chỉ sợ đập thêm vài cái dễ đầu vỡ toác máu chảy thành sông. Đám anh em chó má của thằng béo cũng lập tức quỳ vội xuống đồng dạng đập đầu xin tha.
“Quy củ đã được đặt ra, nhất nhất cần phải chấp hành. Hay là ngươi muốn chờ cha ta tới xử lý sao?” tiểu thái muội ngoảnh mặt đi, đến ngay cả liếc cũng chẳng thèm nhìn mặt thằng béo lấy một cái.
“Trương Bưu không dám.” Thằng béo dừng đập đầu, từ thắt lưng rút ra một thanh chủy thủ. Trong lúc mọi người bắt đầu cả kinh hô lớn thì hắn đã dứt khoát chặt bỏ ngón út bàn tay trái cảu mình. Mấy tên côn đồ khác thấy lão đại làm như vậy cũng răm rắp tự rút dao, cắn răng mà chặt đứt ngón út.
“Cút hết đi.” Tiểu thái muội phất phất tay, cũng chẳng thèm nhìn đám thủ hạ đang đau đớn rên rỉ lấy một cái.
“Cám ơn tiểu thư.” Cả đám cúc cung nói tạ ơn rồi dìu tên trọc hôn mê bất tỉnh trên mặt đất kia, chui lên vài chiếc xe rồi cun cút cun cút chạy lẹ.
“Muốn đi bệnh viện không?” Tiểu thái muội nhìn mặt Lâm Phong chỗ thâm chỗ tím mà không nhịn nổi cười. Cặp bưởi trước ngực cũng theo thế rung rinh đung đưa càng thêm lợi hại. Sau đó dường như thấy như vậy quả thật không lễ phép, nhanh chóng thu liễm vẻ tươi cười lại.
“Không cần.” Lâm Phong lạnh lung cự tuyệt. Hừ, đám các ngươi đều là người một nhà, hạ nhân đi ra đánh người, chủ nhân chạy tới bao quát toàn cục. Vài đứa mặt đỏ một đứa mặt trắng, hủy hoại tất cả đều do các ngươi làm, người dân lương thiện chúng ta còn có thể làm gì?
“Được rồi, chỗ tiền này các ngươi lấy đi mua thuốc bôi đi.” Tiểu thái muội vừa nói vừa móc tiền trong túi ra, cũng chả buồn liếc nhìn xem là bao nhiêu, lập tức đưa cho Lâm Phong.
“cô đã cứu tôi, những gì tôi nợ cô, tôi sẽ trả lại cho cô. Chúng nó thiếu tôi cái gì, cũng sẽ y hệt sẽ phải trả lại cho tôi. Mặc dù vừa rồi cô bắt chúng nó tự cắt mấy ngon tay của mình nhưng đây cũng không thể tính là bọn nó đã chuộc hết tội chúng nó đã gây ra…” Lâm Phong nhớ tới thảm trạng người đàn bà tốt bụng vừa rồi đã đứng ra nói giúp bọn họ, sự tức giận trong lòng càng khó kiềm chế, giọng nói càng trở nên lạnh như băng: “cho nên, tôi còn muốn đi tìm bọn nó.”
“Tùy anh thôi, đừng đem mạng của mình theo vào là được.” Tiểu thái muội nhún nhún ra ra vẻ chẳng liên quan đến nàng, đi ra ngoài, trực tiếp đi đến cùng mấy cô nàng ăn mặc nóng bỏng khác.
“Ê…” Lâm Phong đột nhiên gọi giật tiểu thái muội lại.
“Sao thế?” Tiểu thái muội dừng lại, nghi hoặc nhìn Lâm Phong.
“Tiền thuốc men cô đưa tôi rồi, thế còn chỗ này thì sao. Tiền tổn thất chỗ vật phẩm này.
Giữa hai chúng ta cái gì đi cái đấy. Cô phải đưa mấy vạn mới đủ a.”
“Haiz, tôi xem anh nói có vẻ có cốt khí, còn tưởng rằng anh không muốn chỗ tiền ấy đây. Tôi chỉ có mấy nghìn tệ đấy thôi. Muốn cầm thì cầm, không cầm thì đưa đây. Tôi còn là lần đầu tiên bị người mở mồm ra đòi tiền. xem ra lá gan của anh cũng thật lớn đấy. Trách không được bị người ta đánh…ê, thế rốt cuộc có cầm hay không?”
“Cầm.” Lâm Phong trực tiếp đem chỗ tiền ấy nhét vào túi, vẫn vô sỉ nói: “nói cho thủ hạ của cô, tôi sẽ đến tìm bọn họ.”
“Tôi đã nói với anh, lần này là tôi cứu anh. Lần sau tôi cũng mặc kệ.” Tiểu thái muội nói xong cũng không buồn quay đầu lại, cùng đám bạn gái của nàng leo lên một chiếc xe màu đỏ. Sau vài giây khởi động, chiếc xe liền phi vút đi.
“Phong, có thật là anh không sao chứ? Hay là đi bệnh viện xem đi.” Đường Giai Di kéo cánh tay Lâm Phong lo lắng hỏi.
“Em xem anh giống như là bị làm sao không? Ha ha, không sao đâu bé ngoan, anh là tiểu cường bất tử mà. Thôi đi về nào.” Lâm Phong vỗ vỗ đầu Đường Giai Di an ủi.
“Chỗ này thì làm thế nào bây giờ?” Đường Giai Di chỉ đống hỗn độn trên mặt đất hỏi.
Lâm Phong trầm mặc một hồi rồi lắc đầu nói: “nhân sinh cần phải đi về phía trước. Cái đám đổ vỡ này đã là quá khứ, chúng ta cũng không cần lưu luyến nữa. Có lẽ ngày mai sẽ tươi sáng hơn.”
Đưa Đường Giai Di về nhà, trở lại căn phòng nhỏ của mình tắm rửa sạch sẽ, thay cái đống quần áo bê bết máu kia ra. Lâm Phong suy nghĩ có phải lúc đi báo thù rồi không?
Người ta bảo quân tử báo thù 10 năm chưa muộn. Tiếc mỗi cái ta là tiểu nhân.