Chương 3: Chương 3

Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành

(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )

Chuơng 3:

Sự kiện bạo lực ở bạo lực nhai

Lâm Phong bị tiếng đập cửa thình thịch đánh thức.

Nằm trên giuờng mặc một chiếc quần xà lỏn ngắn cũn cỡn rộng thùng thình, cánh tay phải gối sau đầu. Sau khi chờ vài giây cho tay phải hết tê mới nhanh chóng sửa sang lại phòng. Trên mặt đất có vô số thứ hổ lốn đều tất tần tật bị hắn tống vào sọt rác. Nhặt mấy cái đĩa ca nhạc ở bìa phim mát nội dung lên, yên lặng nhìn một hồi rồi thầm than “hồng nhan bạc mệnh”, thuận tay ném mấy cái film của nữ diễn viên JAV trong vòng 2 năm đóng mấy trăm bộ film tâm lý tình cảm hành động xã hội ngàn nguời xem vạn nguời mê xuống gầm giưòng – có thứ nghệ thuật chỉ trong bong tối mới có thể phát huy giá trị lớn hơn nữa.

“Cọc cọc”. Tiếng đập cửa lại vang lên. Thanh âm vẫn như truớc ôn nhu, không nhanh không chậm, cũng giống như chủ nhân nơi phát ra tiếng động. Nhớ tới nữ hài tử đáng yêu kia, khuôn mặt tuấn tú của Lâm Phong mở một nụ cuời mê nguời.

“Đây đây.” Lâm Phong mở cửa: “Vào đi.”

“A…” Ngoài cửa truyền đến tiếng thét chói tai.

Lâm Phong tuởng như cái lỗ tai đều muốn nổ banh ra, quệt quệt miệng oán giận nói: “Đuợc rồi tiểu Di. Sao lần nào cũng đều hô loạn lên thế?”

Con bé nhìn Lâm Phong xích loã cơ thể, đỏ mặt bất mãn, sẵng giọng nói: “Anh còn nói cái gì em? Thế tại sao lần nào anh cũng không mặc quần áo chạy ra mở cửa?”

Vóc nguời Lâm Phong rất cân xứng, không gày không béo, cũng không cơ bắp cuồn cuộn. Da dẻ vô cùng nhẵn mịn không có chỗ nào thô ráp. Ngay cả một nốt đỏ cũng không có. Duới ánh sáng vàng của ngọn đèn dây tóc rọi xuống lộ vẻ tái nhợt nhưng lại gia tăng vài phần khiến nguời trìu mến. Hắn mặc xong quấn áo thì rất nguời tuởng rằng hắn là nữ sinh. Mấy bà nội trợ duới lầu thuờng xuyên chỉ vào hắn thì thầm to nhỏ: “Cái con bé này nhìn thật giống con trai, đúng là khổ mệnh. Ai…”

Nghĩ nghĩ một chút, tâm tình cô gái nhỏ cũng giải toả đôi chút. Tâm lý cũng nhộn nhạo nhu tình.

“Không phải anh muốn em quen dần à. Bao lâu rồi cũng không quen nữa. Thật là… thế nào rồi? Tan học rồi à?” Lâm Phong vốn muốn nói: anh xem cưng nhiều như vậy rồi cho cưng xem lại một chút cũng đâu có gì to tát. Cuối cùng cũng không dám nói ra, quay đầu vào phòng, từ mắc áo lấy quần áo xuống mặc truớc mặt cô bé.

“Ừm, vừa tan học. em đến xem anh chừng nào thì ra đuờng* để em đi giúp anh.” Con bé nguợng ngùng quay đầu. Nguời này luôn vô tâm như vậy, không coi nguời ta là nữ hài tử gì cả.

“Ừ, cũng đang chuẩn bị đi đây. Thịt với rau đều đã chuẩn bị rồi. Vừa ngủ dậy thì em gõ cửa. Tiểu Di, hay thôi để tự anh đi một mình cũng đuợc. Em học năm cuối rồi. Còn 2 tháng nữa là thi đại học. Chú ý học tốt đi. Nếu vì anh mà chậm trễ việc học của em, không chửi anh cho đến chết mới lạ.”

“Không sao, em học xong rồi.” Con bé kiên định lắc đầu. Cho dù thật sự bởi vì giúp hắn mà thi truợt đại học cũng làm gì có chuyện trách hắn.

Lâm Phong vội vàng thu thập đồ đạc đi bán hàng, không lên tiếng.

Lâm Phong là một cô nhi, một than một mình đi hoang trên đuờng thì đuợc bà Vuơng thu duỡng. Bà Vuơng là quả phụ, không con không cái, sống cuộc sống độc lai độc vãng. Dựa vào tiền trợ cấp của chính phủ duỡng lão mà có tiền sống qua ngày. Từ khi thu duỡng Lâm Phong, cuộc sống lại càng trở nên khắc khổ. Hai bà cháu đành dựa vào nhặt vài thứ đồng nát mà nuơng tựa nhau sống qua ngày.

Năm Lâm Phong 15 tuổi thì bà Vuơng dẫn Lâm Phong mang theo chút lễ vật xuống học nghề của một nguời bán thịt nuớng duới lầu. Không đuợc đọc sách thì ít nhất cũng phải có chút nghề nghiệp mà kiếm miếng ăn. Từ đó Lâm Phong liền có sư phụ, đi theo ông ta mà học bán thịt nuớng.

Sư phụ của Lâm Phong là nguời Tân Cuơng, trình độ trù nghệ nuớng thịt dê cũng không tính là inh, sinh ý không đuợc tốt cho lắm nhưng cũng không thể tính là không bán không buôn gì đuợc. Cũng miễn cuỡng nuôi duỡng 1 nhà già trẻ lớn bé không ai phải đói. Thu duỡng Lâm Phong cũng không có gì dấu diếm, truyền thụ cho hắn tất cả công phu mèo cào trong cái công cuộc nuớng thịt cao cả. Mà đuơng nhiên cũng chả có gì “bí mật tổ truyền” để phải che giấu cả.

Lâm Phong đẩy xe thịt nuớng, Đuờng Giai Di hỗ trợ chỉnh huớng. Nhìn nàng bởi vì cố hết sức mà lúc lắc cái mông, Lâm Phong đột nhiên nhớ tới nữ diễn viên JAV mình vừa nhét vào gầm giuờng, đều là vưu vật a.

Lâm Phong xăm xoi từ trên xuống duới, mỉm cuời trêu ghẹo nói: “Tiểu Di, lại lớn thêm chút rồi.”

Khuôn mặt Đuờng Giai Di trong nháy mắt đỏ ửng như phủ phấn hồng, khuôn mặt thanh tú tinh xảo, nhẹ nhàng lấy tay gạt lọn tóc che truớc mắt dắt lên tai. Động tác tuy nhỏ nhưng bỗng nhiên xuất hiện một cỗ phong tình thành thục, quệt mép nói: “Phong, anh thật sự là nguời xấu…” (vì sao mình để là nguời xấu chứ không phải xấu xa, về sau sẽ rõ :P)

“Ha ha, chuẩn không cần chỉnh, chỉnh là hỏng bét. Anh đây vốn không làm nguời tốt. Nguời tốt không truờng mệnh, nguời xấu sống ngàn năm. Anh còn muốn sống ngàn năm ý chứ…” Lâm Phong cuời ha hả, bất tri bất giác trong tiếng cuời xuất hiện một tia khổ sở không nói nên lời.

Là nguời tốt? Không phải chứ, cái nghề nghiệp ấy mà cũng có nguời tốt á? Chắc quỷ nó tin. Là nguời xấu? Tính xấu không nhỉ? Hình như là không. Nếu không tại sao lại bị trục xuất sư môn?

Chứng kiến vẻ tuơi cuời pha lẫn khổ sở của Lâm Phong, Đuờng Giai Di đau như muốn quặn lòng. Phong ca ca rốt cuộc làm sao lại có nụ cuời bi thuơng nhuờng ấy?

Duyên Giang đuờng đuợc xưng là “Bạo lực nhai”. Nơi này là địa phuơng côn đồ tụ tập, thuờng xuyên có đánh nhau ẩu đả. Chỗ bán hàng cố định của Lâm Phong là một góc nhỏ âm u trên bạo lực nhai. Chỗ này hơi hẻo lánh chút, xung quanh cũng có mấy hàng thịt nuớng cùng với một nhà karaoke lớn. Khách của quán này cũng là cố khách của Lâm Phong. Chỗ náo nhiệt quá hắn cũng không muốn đến. Nhỡ đâu đám cảnh sát bắt côn đồ không đuợc, lại lấy cớ duy trì trị an, giải toả đuờng thông hè thoáng mà trút giận lên đám làm ăn đầu đuờng như hắn lại mệt nguời. Lâm Phong cũng không thể không thừa nhận hắn là miếng thuốc dán lên mặt văn minh đô thị, là đối tuợng ưa thích của đám an toàn vệ sinh thực phẩm, là đối tuợng bị cho là lây truyền dịch bệnh…

Câu điện từ một nhà quen bên cạnh, lấy bia, sau đó kê vài cái bàn. Làm xong cũng là lúc trời xâm xẩm tối. Thời gian hắn bán hàng cũng vào khoảng 6h thì bắt đầu. Đuờng Giai Di thuần thục đem đùi gà, cánh gà, thịt dê, rau cỏ, ngô…dăm ba thứ bà lằm phân biệt từng loại xếp ra. Bây giờ mới là tháng năm nhưng khí trời đã có vẻ oi nồng khó chịu. Trên mặt cô bé xuất hiện vài giọt mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống. Ở hai bên thái duơng, vài sợi tóc tơ còn uớt đẫm dính chặt vào trán. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng trông vô cùng đáng yêu. Theo mồ hôi đồng thời còn xuất hiện mùi thơm của cơ thể gái mới lớn ngọt như múi mít chín mọng.Lâm Phong hít dài một hơi để cái mùi thơm ấy thấm nhuần trong cánh mũi. Duờng như tất cả không gian quanh đây đều mang huơng thơm của Đuờng Giai Di. Thật sự là thơm vô cùng.

Nhìn dáng vẻ mê say của hắn, cô gái nhỏ giảo hoạt cuời rộ lên.

Sắc trời càng lúc càng tối, khách nhân cũng từ từ nhiều lên. Lâm Phong cũng không còn thời gian mà hít hà mùi huơng của Đuờng Giai Di, trong tay không ngừng hết việc nó đến việc kia. Khuôn mặt tuấn tú bị lò lửa bức nhiệt nóng bừng. Lâm Phong vô cùng lo lắng mặt mình có một ngày cũng giống sư phụ hắn, hễ đi đến đâu là bị đám trẻ con reo hò: “Cái mông của Tôn Ngộ Không”.

Một đám côn đồ trần trục trục áo vắt vai mới đi ra từ trong quán karaoke nghênh ngang buớc tới. Nhìn huớng đúng là quán thịt nuớng của Lâm Phong mà đến. Lâm Phong nháy mắt ra dấu cho Đuờng Giai Di, cho nàng cẩn thận. Vốn là Đuờng Giai Di hỗ trợ tiếp đãi khách nhân. Lâm Phong sợ đám côn đồ này đối với Đuờng Giai Di động thủ động cuớc.

Đuờng Giai Di cuời thản nhiên. Khoát khoát tay ý bảo Lâm Phong không nên lo lắng. Nàng sẽ cẩn thận ứng phó.

“Các vị đại ca muốn dùng gì?” Đuờng Giai Di đi đến ngọt ngào cuời hỏi.

“10 cái đùi gà, 20 cái cánh gà, thêm hai con cá. À, ngoài ra còn lấy thêm mấy chai bia.” Một thằng côn đồ lớn tiếng gào lên, thoạt nhìn là thằng đầu lĩnh.

“Đuợc rồi, các vị chờ chút.” Đuờng Giai Di nhớ kỹ những thứ khách gọi rồi viết vào giấy đưa đến cho Lâm Phong đang nuớng đồ bên cạnh cái lò rồi mở tủ lấy ra mấy chai bia.

“Bia của mấy vị đại ca đây. Chậm rãi dùng ạ.” Đuờng Giai Di vừa nói vừa đem mấy chai bia đặt lên bài rồi lấy mấy cái cốc trên khay đặt truớc mặt mọi nguời.

Một thằng tóc nhuộm tím đưa mắt, thằng khác bên cạnh Đuờng Giai Di lập tức nghi hoặc quay đầu, con mắt lập tức sáng lên, xoay nguời, vội vàng túm lấy tay áo Đuờng Giai Di vừa cuời vừa nói: “Cô em, em cũng thấy đấy. Mấy anh đây ngồi uống bia mà chẳng có ai ngồi cạnh tiếp cả. Hay là em ngồi tiếp mấy anh đây, sau này anh sẽ thuờng xuyên đến chiếu cố bọn em làm ăn đuợc không?”

Nhìn chú hai này mở mồm ra răng vàng cả rổ, Đuờng Giai Di thật muốn buồn nôn. Cuỡng chế chính mình nở nụ cuời nói: “Đại ca, thật xin lỗi. Còn phải giúp ca ca bận bịu một tay. Hơn nữa em cũng không biết uống.”

“Không sao không sao. Không biết uống để mấy anh đây dạy. Cứ coi như là uống nuớc là đuợc. Anh dai em hôm nay tổn thất bao nhiêu cứ tính lên bàn chúng ta, những nguời khác không cần trông đi.” Thằng béo vừa nói một câu, liền lập tức kéo Đuờng Giai Di vào lòng.

“A…” Đuờng Giai Di hét rầm lên.

Lâm Phong vốn đang nhìn chằm chừm bên này sắc mặt cũng trở nên tái xanh. Nắm chặt cây gậy cời lò, cố nén lệ khí trong lòng, nguỵ tạo vẻ mặt tuơi cuời vô hại đi qua, cúi đầu khom lưng cuời nói: “Các vị đại ca, tiểu muội còn nhỏ, không biết uống. Xin thay mặt tiểu muội kính các vị đại ca 3 chén bồi lễ. Sau này chỉ cần các đại ca đại giá quang lâm, tiểu đệ sẽ giảm giá chỉ còn 8 phần đuợc không ạ. Mong các vị đại ca cao quý buông tay thả tiểu muội đuợc không ạ.”

“Chát.” Trên mặt Lâm Phong xuất hiện dấu 5 ngón tay rõ ràng, cả một bên mặt cũng rất nhanh sưng đỏ lên.

“Mày là cái đéo gì? Mày mời ruợu mà tao phải uống à? Tao việc gì phải ày mặt mũi? Mày nghĩ mày là ai hả thằng ranh bán thịt nuớng?” Thằng béo mở mồm thoá mạ. Mấy thằng khác ngồi quanh cũng đều phụ hoạ, hùng hùng hổ hổ la hét.

“Chát.” Trên mặt thằng béo cũng xuất hiện dấu 5 ngón tay tinh tế.

“Mày nghĩ mày là cái gì? Dám đánh Phong ca ca của tao. Hắn bán thịt nuớng cũng là nghề. Chúng mày thì sao? Chuyên làm những việc trộm gà bắt chó còn tuởng mình oai phong chắc. Cả lũ chúng mày là một đám sâu mọt.” Đuờng Giai Di nhìn chằm chằm vào tên vừa tát Lâm Phong, con mắt trừng lớn như muốn phun hoả. Tay phải run rẩy, hiển nhiên là vừa mới dùng sức hơi mạnh.

Yên lặng, tất cả xung quanh lập tức yên lặng. Mọi nguời đều mắt chữ O mồm chữ Anh mà tru lên kinh ngạc. Tất cả đều không tuởng đuợc mà tập trung nhìn một cô gái thoạt nhìn mảnh khảnh. Ngay cả đám lưu manh côn đồ cũng mất khả năng phản ứng. Lâm Phong lập tức kéo Đuờng Giai Di từ trong tay thằng côn đồ vừa rồi ra phía sau mình.

Chứng kiến động tác của Lâm Phong, đám côn đồ mới phản ứng lại, tất cả đều điên cuồng mà đứng lên.

“Con đĩ kia, dám đánh lão đại bọn bố à…”

“Chém chết mẹ chúng nó đê, con mẹ nó chứ. Ăn gan hùm báo mật à.”

“Mẹ đôi chó ghẻ này.”

“Đại ca, anh không sao chứ?”

Thằng du côn bị ăn tát cuời ha hả, nhìn Đuờng Giai Di trốn phía sau Lâm Phong nổi lên sát ý tàn nhẫn: “Giỏi, con bé này…tao thích rồi đấy. Anh em, đập.”

“Vâng.”

“Đừng.”

Đuờng Giai Di hô lên thì đã muộn. Đám lưu manh nghe lệnh thằng đại ca bắt đầu đập bậy tứ phía. Nào là lò, nào là xe thùng. Nào là bàn, nào là ghế. Tất cả những thứ chúng thấy có thể đập đuợc đều đập hết.

“Đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói. Bọn họ vẫn còn trẻ mà.” Một nguời đàn bà trung niêm vừa ăn thịt nuớng ở đây lên tiếng can ngăn.

“Cút ngay, con mụ già lắm điều.” Một thằng côn đồ đạp ngã bà, lại một cuớc nữa đạp lên bụng nguời đàn bà.

“A…” Nguời đà bà ôm bụng kêu thảm thiết.

“Lão bà, lão bà, em có sao không? Lão bà…van cầu các nguơi, ai giúp ta gọi xe cứu thuơng đi…” Chồng nguời đàn bà ôm lấy thân thể không ngừng co quắp của bà mà đau đớn khóc thành tiếng.

Lâm Phong chú ý tới bên này thì nguời đàn bà đó đã nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Giữa 2 chân, một vết máu chầm chậm chầm chậm âm u chảy dài xuống duới như mang theo một sinh mạng mỏng manh. Vết máu đỏ, đỏ đến chói mắt.

Lâm Phong sắc mặt càng lúc càng trở nên âm u. Mẹ chúng nó chứ. Con cọp không phát uy chúng nó tuởng là hellokitty a.