Chương 18: Chương 18

Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành

(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )

Chương 18:

Xảo ngộ Tô Uyển

Cuối tháng, Lâm Phong giàu to.

Hôm qua là ngày lĩnh lương, tiền tip tiền hoa hồng các loại tiền…hắn cũng thu được vào mấy ngàn tệ. Nếu so với lúc trước bán thịt dê ngoài đường thì thật sự khá hơn nhiều. Hôm nay là ngày nghỉ, là một trong số ít ngày Lâm Phong có thời gian nghỉ ngơi, thầm nghĩ đi dạo phố mua hai chiếc điện thoại di động. Một cái ình, một cái khác tất nhiên là cho Đường Giai Di.

Đây có thể xem là lần đầu tiên Lâm Phong chính thức tặng đồ cho Đường Giai Di. Tất nhiên là trước kia có tặng mấy thứ, nhưng tất cả đều là quấn áo giày dép secondhand, không thì cũng là hàng chợ. Còn cả cái lần mời ăn trước nữa, mời ba đứa con gái nhà người ta đi ăn mà đến lúc tính tiền lại ấp anh ấp úng để cho Đường Giai Di đi thanh toán khiến cho lão bán hàng nhìn hắn với con mắt rất là đề phòng. Trong cái hoàn cảnh đấy thì dù ặt Lâm Phong có dày như tường thành cũng không thể không nóng lên.

Vốn là muốn gọi Đường Giai Di đi cùng, tiếc là nàng hôm nay còn phải học bù. Thật đáng thương cho giới trẻ ngày nay, phải chịu đựng chế độ khoa cử tồi tàn. Tất nhiên, nếu đem so với mình thì còn hạnh phúc hơn nhiều. Mình ngay cả cơ hội được thưởng thức sự tồi tàn đấy cũng không có.

Hữu Nghị Plaza vốn là chỗ mua sắm có danh tiếng nhất. có khu shopping, khu giải trí, khu ẩm thực, kể cả thể dục nhịp điệu lẫn thể hình cũng có. Cho nên lượng khách ở đây nhiều vô cùng, hơn nữa lại là ngày nghỉ nên càng có nhiều người đi dạo. Nhìn sơ đồ trong thang máy, Lâm Phong rất nhanh tìm được khu mua bán đồ điện tử.

Từ Tam Tinh (chắc là hãng điện thoại nào đấy của TQ) chuyển sang Nokia rồi lại sang Motorola. Cuối cùng hắn đem đôi mắt chó của hắn dừng ở cửa một cửa hàng. Công bằng mà nói thì thật ra là dừng ở một mỹ nữ đứng sau quầy trong cửa hàng.

“Tô tỷ, đi làm thật sớm à nha.” Lâm Phong tựa người vào quầy xem xem mấy chiếc điện thoại bên trong.

“Lâm Phong, đi đâu sớm thế?” mỹ nữ cười chào Lâm Phong.

“Ha ha, còn tưởng rằng đến sớm sẽ ít người, không ngờ cũng có nhiều người như vậy.” Lâm Phong cười khổ lắc đầu. Hắn không thích hoàn cảnh quá đông đúc.

“Hi hi, hôm nay là ngày nghỉ cho nên nhiều người. Cậu mua điện thoại?”

“Vâng, đang có ý định này. Không ngờ chị bán điện thoại ở chỗ này.” Lâm Phong ngẩng đầu, đập vào mắt hắn là bộ ngực đầy đặn của Tô Uyển, liền lập tức đảo mắt sang bên, giả vờ như xem một chiếc điện thoại khác. Thân thể thành thục của thiếu phụ đối với loại nam sinh thuần khiết như Lâm Phong quả thực có lực hấp dẫn chí mạng. (Mk, chí mạng chứ không phải trí mạng như bao ông vẫn viết sai chính tả đâu nhá. Ai chơi kiếm thế hẳn là biết.) Haizzzz, nếu mà đục được một lỗ bên phía phòng tắm nhà Tô Uyển thì tốt phải biết. Lâm Phong cũng từng sang bên đấy điều tra qua, chỉ tiếc phòng tắm nhà nàng lại ở phía bên kia.

“Tôi mới đổi việc, còn chưa làm được mấy ngày. Đã xác định mua cái nào chưa? Cần tôi giới thiệu không.” Tô Uyển vừa nói vừa đưa cho Lâm Phong mấy tờ quảng cáo.

“ừ, còn đang chọn. Tô tỷ, mua điện thoại chỗ chị được giảm giá không?” lần này Lâm Phong đem ánh mắt dừng trên khuôn mặt xinh xắn được hóa trang nhẹ nhàng của Tô Uyển, không có việc gì thì không thể nhìn chằm chằm vào ngực người ta, nếu không người ta còn không chửi cho là sắc lang hơi phí.

Tô Uyển sắc mặt ửng đỏ, vội vàng giải thích: “Lâm Phong, tôi không muốn cậu mua ở chỗ tôi. Ý tôi là, nếu cậu thích chiếc nào, tôi có thể giới thiệu cho cậu. Nếu cậu chưa chọn được thì có thể đi dạo mấy cửa hàng. Tôi thấy loại Nokia này rất dễ dùng, cậu xem…”

Lâm Phong híp híp mắt nhìn mặt Tô Uyển ửng đỏ, không khỏi ngạc nhiên. Đã là mẹ trẻ con rồi, hẳn phải không thiếu trải qua chuyện nam nữ, sao lại dễ thẹn thùng thế nhỉ?

Lâm Phong cười lắc đầu “Tô tỷ, tôi biết chị cũng không có ý bán được nhiều hàng ăn phần trăm. Tôi chọn cái nào cũng được, chỉ cần nghe gọi được là được cho nên mua ở đâu cũng thế cả thôi. Nếu tôi mua ở chỗ này được giảm giá thì cũng chẳng việc gì phải đi hàng khác làm gì cho khổ. Đẹp xấu với tôi không quan trọng, nhưng mà Tô tỷ chọn hộ tôi một chiếc đẹp đẹp cho tiểu Di.”

“Ừ, cậu muốn chọn loại giá thành như thế nào?”

“Cái của tôi khoảng độ một nghìn tệ, chọn cho tiểu Di cái khoảng một nghìn rưởi đi.” Lâm Phong thầm tính toán số tiền trong túi, liền đưa ra một con số.

“Tôi cảm thấy cậu thích hợp dùng loại N61 mới ra này này. Giá bán 1250 tệ, thiết kế thời trang, công năng đầy đủ. Theo tôi biết thì những chiếc có công năng tương tự có giá bán cao hơn nhiều. Tiểu Di có lẽ hợp với loại H31, giá bán là 1569, thiết kế khéo léo tinh sảo, có thể chụp ảnh quay phim, nghe MP3…tôi cũng thích loại này…” Tô Uyển quay đầu nhìn mấy người bán hàng khác, phát hiện bọn họ cũng không chú ý đến mình mới nói nhỏ vào tai Lâm Phong: “N61 giá thấp nhất là 850, H31 giá 1250, nhưng giá này chỉ có trưởng quầy phê chuẩn mới có thể bán. Lát nữa cậu cứ mặc cả, nếu trưởng quầy không đáp ứng cậu cứ làm bộ phải đi. Cậu mua một lúc hai chiếc, thể nào hắn cũng đáp ứng.”

Tô Uyển thì thầm vài tai Lâm Phong đồng thời cũng phả khí nóng vào tai hắn, bộ ngực bão mãn dán trên cánh tay hắn, mùi hương đàn bà thành thục đặc trưng ập đến. Lâm Phong vừa hưởng thụ loại đãi ngộ đặc biệt vừa trêu ghẹo: “ha ha, đây có phải là hành vi gián điệp không? Bán đứng cơ mật của công ty là bị xử phạt đấy.”

“Không có, tôi chỉ nói giá cho cậu thôi. Hơn nữa trưởng quầy của bọn tôi toàn lấy giá đấy bán cho bạn bè hắn. Tối hôm trước cậu giúp tôi đưa tiểu Tuyết đến bệnh viện, tôi cũng không có gì báo đáp cậu, trong thâm tâm tôi vẫn không thấy thoải mái. Có thể giúp cậu một chút thì trong lòng tôi cũng thoải mái hơn một ít.”

“Tô tỷ, khách khí làm gì. Đều là hàng xóm cả, đừng nên tính toán như vậy. Sau này có chuyện gì chị cứ nói một tiếng, được phục vụ ỹ nữ là sở nguyện của tôi.”

Tô Uyển quyền rũ trừng mắt lườm Lâm Phong, cười nói: “cậu chờ ở đây, tôi đi tìm trưởng quầy bảo có vị khách muốn mua hai chiếc, trả giá rất thấp, xem ý của hắn như nào.”

Trưởng quầy là một nam nhân gầy gò trạc trên dưới ba mươi, hai con mắt hõm sâu, vẻ mặt cười cười đi tới “tiên sinh, xin hỏi giúp gì được cho ngài?”

“Tôi muốn mua hai chiếc điện thoại, nhưng vị tiểu thư này không chịu bán giá tôi đưa ra.” Lâm Phong chỉ vào Tô Uyển, vẻ mặt tức giận nói.

Tô Uyển tất nhiên là đã nói cho cấp trên của nàng hai chiếc mà Lâm Phong muốn mua, ra vẻ làm khó nói “tiên sinh, không phải chúng tôi không chịu bán giá của ngài đưa ra mà giá ngài đưa ra thật sự quá thấp, nếu bán thì chúng tôi sẽ lỗ vốn. Nếu không thì như vậy đi, ngài mua hai chiếc, chúng tôi sẽ giảm giá ba trăm tệ…”

Lâm Phong dứt khoát lắc đầu: “tôi nếu đã nói ra cái giá này chứng minh là tôi đã có thăm dò giá cả của các người. các người suy nghĩ đi, nếu có thể bán được với giá đó thì một lúc tôi lấy hai chiếc. Còn nếu không được thì tôi đành phải tìm mua ở chỗ khác vậy. Hình như ở bên Quốc Mỹ cũng có showroom của Nokia thì phải.”

“Tiên sinh, chúng tôi thật không thể…”

“Đành thế vậy. Bye bye.” Lâm Phong quay đầu định đi.

“Ài, tiên sinh, chờ chút, chúng ta bàn lại.”

“Cái giá kia, ông đồng ý tôi lập tức lấy hàng.” Lâm Phong vỗ vỗ túi tiền “nếu không đồng ý thì thôi vậy, tôi đi chỗ khác không các người lại kêu ảnh hưởng việc kinh doanh của các người.”

“Được rồi… Tô Uyển, viết phiếu xuất hàng cho vị tiên sinh này.” Trưởng quầy lắc đầu đi vào trong phòng nghi ngơi của nhân viên, đột nhiên xoay người phân phó Tô Uyển: “mỗi chiếc khai nhiều hơn hai trăm tệ.”

Lâm Phong cùng Tô Uyển nhìn nhau cười.

Đúng lúc này, một nam nhân cười cười đi về phía Tô Uyển, thân thiết hô “vợ…”

“Cút.” Sắc mặt Tô Uyển tái nhợt, mím môi trợn mắt rít lên một chữ.