Chương 17: Chương 17

Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành

(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )

Chương 17:

Quân tử là ngu

Lý Tuyền cùng Chu Hàm tan sở là trực tiếp lại đây, trên người vẫn mặc nguyên bộ đầm công sở. Lâm Phong nhìn Lý Tuyền cao khoảng 1m67, đi giày cao gót mà liều mạng lắc đầu.

“Tôi không có võ, không đánh với cô.”

Đánh nhau với đàn bà là đồ điên. Đánh nhau với đàn bà đẹp là thằng ngu. Mà đánh nhau với đàn bà vừa đẹp vừa là sếp trên của mình thì thằng đấy là thằng vừa điên vừa ngu.

Đánh nàng khẳng định là không được, không đánh nàng mà để nàng đánh càng không được. Nếu bị ăn một quyền hai cước thì cũng thôi, coi như cả nhà cùng vui, dù sao thì nàng cũng mặc quần công sở bó sát. Chân vung lên thì cũng nhìn được chút ít đường cong đường vòng này nọ. Nhưng mà đôi giày cao gót mũi nhọn kia mới thật là vũ khí tối thượng. Bị nàng đá một cước không nằm mấy tháng mới là lạ.

“Sao? Sợ à? Nhát gan thế.” Lý Tuyền khiêu khích nói.

“Đúng vậy, vừa nhìn tiểu thư đã thấy khí độ hiên ngang của võ lâm cao thủ, trên người hiện ra khí chất vương giả, hù dọa tôi phát run. Tôi mệt rồi, xin mạn phép về trước đi ngủ. Bibi hai vị mỹ nữ.” Lâm Phong cười ngọt ngào, xoay người rời đi.

“Muốn chạy? Đâu dễ như thế.” Vừa nói Lý Tuyền vừa nhảy lên đá một cước về phía lưng Lâm Phong.

Lâm Phong nghe tiếng gió sau lưng, nghiêng người trốn vào khe hở giữa hai cái bàn, phẫn nộ mắng lớn: “cô bé xấu tính, chơi đánh lén.”

“Không dám đánh với tôi mà chạy hả.” Lý Tuyền lại đá một cước nữa.

“Đánh thì đánh, đánh đau không được khóc.”

“Anh mới không được khóc đó.” Lý Tuyền nhớ lại đã từng khóc trước mặt tên lưu manh này lần trước, sắc mặt càng thêm khó coi, chân đá ra càng mạnh, lại liên tiếp không ngừng.

Lâm Phong vẫn không đánh trả, chỉ lấy tay đón đỡ thế công của nàng. Thừa dịp Lý Tuyền đổi nhịp lấy lại lực, hắn lùi lien tiếp mấy bước, tạo ra khoảng cách giữa hai người. Cả cánh tay đau rần, vừa giơ lên nhìn đã thấy sưng đỏ. “Con bé ác độc này, ra chân cũng không nể nang gì hết. Nhất định phải tìm cơ hội làm cho cái mông của mi đỏ như cánh tay ta bây giờ.”

“Có gan thì đứng lại xem nào.” Lý Tuyền hô hấp dồn dập, lúc nãy vừa mãnh công một trận tốn không ít khí lực.

“Có giỏi thì đuổi theo đi.”

“Anh có phải đàn ông hay không? Ngay cả đàn bà cũng đánh không lại.”

“Cô có phải đàn bà hay không? Hung hăng như thế ai dám rước. Hẳn là trước giờ cô chưa từng có bạn trai bao giờ phải không? Cô cứ chờ mà làm lão xử nữ đi.”

“Đi chết đi.” Lý Tuyền bật nhanh ra một cước, bắn về phía Lâm Phong.

“Ê, hai người trêu đùa cũng nên có chừng mực, đừng có quá đà.” Chu Hàm ở bên cạnh quát. “Tiểu Tuyền, đừng chấp với Lâm Phong, hắn là người thô tục, cái gì cũng có thể nói. Lâm Phong, làm đàn ông nhịn chút đi.”

“Chu tỉ, chị cũng thấy đấy. tôi bị người ta khi dễ, là người bị hại, chị bảo tôi phải làm thế nào? Chẳng lẽ phải nói: “đại tiểu thư, trông cô thật đẹp, thật có hình tượng…cước này quá nhẹ, phải tăng thêm lực…cước này không nên đá như vậy, phải tạo một góc sáu mươi độ mà đá mới đúng chứ.” Lâm Phong vừa chém gió, vừa lẩn tránh mấy cú đá của Lý Tuyền, thân hình như con thỏ, hết nhảy đông lại nhảy tây tránh né Lý Tuyền công kích. Vừa lắc mình một cái, một cái chai liền bay xẹt qua vai hắn.

Ám khí lớn như vậy đối với hắn mà nói thì thật sự là chẳng có tính công kích.

“Anh là hỗn đản.”Lý Tuyền với cái chai không bàn bên cạnh, không dùng làm ám khí nữa mà biến nó thành vũ khí, khí thế bừng bừng lao đến Lâm Phong.

Lý Vân Long tiên sinh, nhân vật chính trong ‘Lượng Kiếm’ từng nói: “Đối mặt với cường địch, nếu biết rõ hẳn phải chết cũng phải cảm cho lượng kiếm.” Nhưng hắn cũng không nói đối mặt với đàn bà cường hãn thì phải làm thế nào mới được đây.

Làm sao giờ? Lâm Phong vọt nhanh ra cửa.

Lúc này nhân viên trong quán hầu như đã về hết, chỉ còn lại hai nhân viên trực ban. Một người là đại ca của quán, một người là sư phụ lần trước đã từng bồi huấn mình. Cả hai đều không dây vào được, thật sự là không biết nên giúp ai. Thôi thì coi như không biết, trốn vào nhà vệ sinh chịu mùi còn hơn.

“Choang” phía sau có tiếng chai rơi xuống đất, không cần quay đầu lại cũng có thể biết Lý Tuyền đuổi theo không kịp, liền lấy chai ném hắn.

Lâm Phong ảo não không kể, nhưng cũng không muốn cùng nàng dây dưa tiếp, chỉ cần tới cửa là coi như thoát con mụ điên này.

Hai mét… một mét… nửa mét… tay đã chạm vào cánh cửa.

Lâm Phong đang khấp khởi mừng thầm, muốn nhanh mở cửa té ra ngoài thì lại nghe một tiếng “bốp” như sấm động bên tai. Một chiếc giày cao gót phi mạnh như muốn găm vào cửa. Tiếp đó lại một chiếc khác.

Thừa lúc Lâm Phong còn chưa định thần lại, Lý Tuyền đã rảnh cái nợ cao gót mà đuổi đến, động tác như hổ vồ mồi mà chộp lấy Lâm Phong rồi vẫn còn đà đẩy hắn ngã xuống đất. Thân thể hai người đồng thời lăn tròn cùng một chỗ.

Lâm Phong càng cố gắng giãy dụa, Lý Tuyền dùng cả thân thể nàng mà cố ép hắn xuống thật chặt. Chân trái đặt vào giữa hai chân Lâm Phong, rồi đùi khép chặt lại, ôm chặt lấy chân hắn. Lâm Phong đến lúc này đã coi như nhận mệnh, có muốn trốn cũng không thoát.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Phong là sửng sốt, sau đó cười ha hả: “đại tiểu thư, có phải cô muốn lợi dụng tôi không? Cần gì phải tốn nhiều khí lực như thế? Lại còn phải lấy cớ luận bài cái của nợ gì…thật là…lần sau nếu cô muốn thì chỉ cần nói một tiếng là được, tự tôi sẽ nằm trên đất chờ cô. Đương nhiên nếu là trên giường thì càng tốt.”

Lý Tuyền cũng thấy cái tư thế này quá mức mập mờ, nhưng mà cơn tức đối với Lâm Phong khiến nàng mất đi lý trí, tâm trí đâu mà quan tâm nhiều thứ như thế. Tất cả suy nghĩ của nàng bây giờ là đánh thằng khốn nạn trước mặt này cho hả dạ đã.

“Hừ.” Lý Tuyền hừ lạnh, xuất kỳ bất ý buông tay phải đấm vào mặt Lâm Phong…làm gì thì làm, trước tiên cứ đánh ặt tên này giống con gấu mèo đã rồi tính sau…

Nàng buông tay ra đồng nghĩa tay của Lâm Phong cũng được giải thoát. Nhưng mà tay hắn xuất sau lại tới trước. Nắm tay xinh xắn của Lý Tuyền lọt thỏm vào bàn tay hắn, bị hắn bắt được.

Lý Tuyền cũng không cam lòng, tay trái lại tiếp tục nắm thành quyền vung xuống.

Vẫn là kịch bản cũ, tay trái của nàng lại rơi vào lòng bàn tay Lâm Phong.

“Bà cô trẻ, có hai cái tay thôi, xem cô còn dùng được cái gì nữa.” Lâm Phong vừa niết niết bàn tay mềm mượt của nàng, vừa cười trêu.

“Hừ, còn có…răng…” Lý Tuyền cười lạnh, bất thình lình cắn vào mũi Lâm Phong.”

“A, đau…đau quá…đại tỷ…a di…bà cô…bà bà…em sai rồi, chị tha cho em…chảy máu rồi. Đau quá. Nam nữ thụ thụ bất hôn…cô hôn tôi là phải phụ trách đấy nhé.” Lâm Phong ngoài miệng thì là oai oải xin tha, thân thể cũng không dám nhúc nhích. Lý Tuyền đang như con cún cắn mũi hắn, hắn càng động càng đau.

Nghe thấy tiếng kêu, hai người trực ban liền từ trong nhà vệ sinh chạy ra. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt không khỏi há hốc mồm, mắt lồi ra như muốn rớt cả tròng mắt xuống đất.

“Tiểu Tuyền, buông tay. Còn có người khác nhìn kia kìa. Mất hết cả hình tượng rồi…a, chảy máu rồi. Mau buông ra.” Chu Hàm nhanh chóng muốn tách hai người ra, nhưng không ngờ là hai người ôm thật chặt, căn bản là với sức lực của nàng thì quả thật lực bất tòng tâm.

Mùi máu tanh trong miệng kích thích mới khiến nàng tỉnh táo lại, bỏ tay Lâm Phong ra, quẹt một đường trên môi…cả bàn tay là máu…

“Tôi…” Lý Tuyền cũng thấy mình hơi quá phận, định mở mồm ra xin lỗi nhưng cứ như có cái gì chặn lại, lên đến họng lại không thoát ra được, liền hấp tấp đứng lên. “xoạt” một tiếng, cái quần công sở mỏng manh của nàng rách làm đôi.

Thì ra chân nàng vẫn quấn chặt lấy chân Lâm Phong, đứng lên lại quá mau, cái quần mệnh khổ vốn đã mỏng lại bị chân Lâm Phong quấn chặt, liền rách ngay đũng…

Lâm Phong nằm dưới đất tham lam ngắm nhìn cảnh tượng chiếc quần con bên trong, ngoài miệng ra vẻ từ bi thiện lương xin lỗi “Xin lỗi, tôi thật không cố ý…cái quần này của cô chất lượng cũng quá kém đi, sao lại dễ rách thế được? Có phải cô mua hàng chợ ngoài đường không? Đề nghị cô lần sau đổi lại quần trong mầu trắng. Màu đỏ không hợp với cái quần bên ngoài…”