Chương 16: Chương 16

Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành

(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )

Chương 16:

Ta thật đau lòng

Lâm Phong, Chu Hàm, Lý Tuyền cùng chạy tới phòng số một thì ngoài cửa đã vây quanh không ít người, ở bên ngoài còn nghe thấy văng vẳng tiếng cãi cọ bên trong truyền ra.

“Mày cũng không chịu soi gương cho kỹ, xem mày như thế nào. Béo đến rụt đầu rụt cổ, thiếu điều lăn thay đi, còn có mặt mũi mà ra đường dọa người. Cùng tao tranh nam nhân, đầu mày làm bằng cái gì mà không chịu nghĩ xem a Phong có thích mày không hả?”

“A Phong đương nhiên là thích tao. Anh ấy nói thích người có dáng vóc như tao đấy thì sao nào. Mày thì hay hớm lắm. Hôi rình rình, lại mồ hôi đầm đìa, không khiến người ta ngửi mùi chết ngất đã là may. A Phong có mà không chịu nổi mày thì có.”

“Con béo kia, mày muốn chọc ngoáy phải không? Anh Phong nói đây là xạ hương trời ban, xưa nay chỉ có công chúa vương quốc Tạp Tư mới có. Cái con vừa béo vừa ngu này, biết cái gì mà nói.”

Chu Hàm huých huých cánh tay Lâm Phong hỏi: “Tạp Tư vương quốc ở chỗ nào? Sao từ bé đến giờ chưa nghe nói qua?”

Lâm Phong cười cười nói: “Thuận miệng nói ra, ai biết ở đâu.”

“Cái đồ…chỉ biết đi lừa người ta.”

“Chị nói oan tôi nha. Đây là tôi chỉ giúp người ta tìm lại tự tin thôi.”

“Thế cậu giúp tôi tìm lại tự tin đi.” Chu Hàm đùa giỡn.

“Chu tỉ, chị đã rất hoàn mỹ rồi. Với loại mỹ nhân như chị thì thật sự muốn xuống tay hạ khẩu cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.”

Chu Hàm đắc ý cười vài tiếng, đẩy đẩy Lâm Phong: “Coi như cậu giỏi ăn nói. Vào nhanh không có đổ máu xảy ra giờ.”

“Haizzz. Đúng là cái số nó vất vả mà.”

Đúng lúc hai người đàn bà sắn tay áo định lao vào nhau làm một trận ra ngô ra khoai thì Lâm Phong đi vào. Hai người vừa nhìn thấy Lâm Phong, không hẹn mà diễn như film, đồng thời kêu tên Lâm Phong rồi mỗi người một bên nhào vào lòng hắn.

“A Phong, anh nói xem, anh thích em đúng không? Anh không che em béo đúng không?” Vương thái thái ôm cổ Lâm Phong nũng nịu hỏi.

“Tiểu Thiến, em biết mà, tôi từ trước đến giờ chưa từng gạt người. tôi nói mỗi câu mỗi chữ đều là thật. Nếu em hoài nghi lời tôi…” Lâm Phong nặng nề thở dài.

“Không, em không hoài nghi gì anh. Phong, em tin tưởng anh từng câu từng chữ.”

“A Phong, anh nói thích mùi người em phải không? Anh nói mùi này khiến anh mê, có thể đưa anh vào giấc mộng đẹp phải không? Anh thật sự không gạt em chứ?” Lý thái thái bên phải ôm chặt cánh tay Lâm Phong hỏi.

“Đúng vậy. Mùi trên người em thật giống mùi thịt cừu hồi bé anh hay ăn. Cái mùi kia…thật thơm. Đã nhiều năm rồi vẫn còn nhớ như in, chỉ có thể tìm lại trên người em thôi.” Lâm Phong vỗ vỗ bả vai Lý thái thái ôn nhu an ủi. (ai ăn thịt cừu rồi biết cái mùi nó như nào)

“Phong, thế giữa hai chúng ta, anh thích ai hơn?”

“Tiểu Thiến, câu hỏi của em khiến tôi rất thương tâm. Có phải trong lòng em nghi ngờ tình cảm của tôi dành cho em phải không?”

“Không có, em biết anh Phong hẳn phải thích em hơn ả.”

“Phong, có phải ý anh là tình cảm anh dành cho em không sâu đậm như nàng phải không?” Lý thái thái không thuận theo hỏi.

“Tiểu Tình, em thương tổn tôi. Tình cảm của tôi đối với hai em trong lòng các em hẳn cũng biết. bây giờ cả hai lại quay sang oán trách tôi. Tôi thật sự rất thất vọng…”

“Phong, em thật sự không có ý như thế. Em chỉ muốn biết tình cảm của anh dành cho ai nhiều hơn thôi.”

“Đúng rồi, Phong. Anh nói cho nó biết người anh thích nhất là em đi.”

Chu Hàm đứng ở cửa lè lưỡi làm mặt quỷ quay về phía Lâm Phong, chờ xem kịch vui vào đoạn cao trào. Lý Tuyền cũng làm một bộ dạng chờ đón đoạn kết bất ngờ. Cũng may là những người tò mò bên ngoài đều bị nhân viên phục vụ khuyên giải tán chứ nếu không Lâm Phong lúc này hẳn sẽ càng thêm xấu hổ.

“Nếu một người có hai trái tim, tôi sẽ cho hai em mỗi người một trái. Nếu có thể phân làm đôi, tôi sẽ trao ỗi em một người Lâm Phong trọn vẹn. Nếu một người có hai phần tình yêu…tôi hy vọng người nhận được sẽ là hai người các em. Bản thân tôi cũng không lựa chọn được tôi thích ai trong hai em hơn bởi vì tình cảm tôi dành cho hai em đều như nhau. Có lẽ nên trách tôi quá tham, nhưng thực sự tôi bị hai em hấp dẫn. Tôi xin lỗi hai em, quả thật tôi không xứng với tình cảm sâu đậm hai em dành cho tôi.” Lâm Phong hôn lên trán hai người mỗi người một phát rồi vội vã xoay người bỏ đi.

“Phong, đừng đi, em sai rồi. em sẽ không hỏi vấn đề này nữa.”

“Phong, em nguyện ý cùng người khác chia sẻ tình yêu của anh. Anh đừng đi được không…van cầu anh, đừng đi mà…”

“Phong…quay lại đây…”

“Phong, em sẽ mua một chai champagne 136 năm được không…”

“Tiểu Cường, lấy rượu cho Vương tiểu thư. Ta đi toilet một chút, xíu nữa quay lại…” tiếng nói Lâm Phong xa xa truyền đến.

Hai nàng liếc nhau cười ha hả.

Lâm Phong tan ca thì đã là hơn 11 giờ. Chu Hàm cùng Lý Tuyền vẫn đợi cho đến khi bar đóng cửa. Lâm Phong đã thay quần áo thường ngày, đi tới trước mặt hai nàng cười hỏi “hai người còn chưa về sao? Về muộn sẽ có nhiều sắc lang rình mò đấy.”

“Ha ha, chúng ta đang đợi cậu đây.” Chu Hàm mỉm cười nói.

“Chờ tôi? Ha ha, buồn cười à nha. Không đợi sắc lang tìm các người mà các người chủ động đi tìm sắc lang.”

“Anh còn dám nghĩ bậy nữa xem tôi có thiến anh không.” Lý Tuyền hung hăng uy hiếp. Bộ dạng mỹ nữ cố ý làm bộ hung ác thật sự rất…đáng yêu.

“Cậu nên cẩn thận chút, Lý Tuyền chính là huyền đai tam đẳng teakwondo đấy. Hai ba người đàn ông cũng chưa chắc đã là đối thủ của nàng.”

“Đương nhiên rồi. Chỉ có một người mới có thể tiến lên chứ. Chẳng lẽ định 3Ps sao?”

“Anh nói cái giề?” Lý Tuyền nghe ra hàm ý vô sỉ trong lời nói của Lâm Phong, trừng mắt hỏi.

“Ha ha, tôi nói là nên về nhanh đi thôi. Quán sắp đóng cửa rồi.” Lâm Phong nhanh chóng đánh trống lảng.

“Được rồi được rồi. Tôi thật hoài nghi hai người các người là oan gia mấy kiếp. Cứ thấy mặt là nhặng xị hết cả lên. Lâm Phong, cậu cũng thật là quá thể. Lần đầu tiên gặp mặt cũng có thể trêu đại tiểu thư của chúng ta tức đến phát khóc, chẳng có tí phong độ nào cả.”

“Chu tỉ, là cô ấy bảo tôi có gì cứ nói nên tôi nói đấy chứ…”

“Anh còn dám nói.” Lý Tuyền tung một cước.

Vừa rồi Lâm Phong còn không tin Lý Tuyền là huyền đai tam đẳng Teakwondo, đến giờ thì hắn tin. Một cước này của nàng chính là hàng thật giá thật, luận về tốc độ hay lực đạo đều tiêu chuẩn. Nếu bị đá một cước này hẳn cũng phải thâm tím mình mẩy.

Lâm Phong như vô tình tránh thoát khỏi vòng tấn công của nàng, mở mồm mắng: “ê, cô bé, tôi cái gì cũng chưa từng nói. Chính cô có tật giật mình còn định giết người diệt khẩu phải không?”

Lý Tuyền thấy Lâm Phong có thể tránh thoát một cước đánh lén của nàng, ngoài ý muốn hỏi: “anh cũng biết võ? Được, chúng ta tỷ thí, như vậy sẽ không tính là tôi khi dễ anh.”