Chương 15: Chương 15

Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành

(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )

Chương 15:

Người bán hàng phong cách

“Phong ca, Trần tiểu thư ở phòng số ba gọi anh.”

“Gọi rượu gì?”

“Phượng Hoàng cùng Hoa Hồng.”

“Thấp hơn năm nghìn tệ không đi.”

“Phong ca, cô Lý dẫn mấy người bạn đến, gọi hơn một vạn tiền rượu, muốn mời anh qua tiếp.”

“Không đi, trên người nàng có mùi hôi như chồn mà cứ thích bám lấy người ta.”

“Phong ca, Triệu thái thái phòng số một ra giá một vạn một giờ, mời anh đến nói chuyện phiếm.”

“Nhổ vào, mày coi anh mày đây là giai bao chắc. Nói cho con mẹ đấy, anh đây chỉ bán rượu chứ không bán thân…chờ chút. Hỏi xem là một vạn tiền mặt hay là chi phiếu.”

…………

Trải qua quá trình ngắn ngủi bồi dưỡng, Lâm Phong được phân đến một quán bar thuộc quyền sở hữu của công ty Khải Toàn tên là “Hãy hét lên” làm nhân viên phân phối rượu. Vừa tới vài ngày, hắn lợi dụng vẻ ngoài anh tuấn cùng cái miệng hài hước trơn tuột nên lôi kéo được khá nhiều khách. Đặc biệt là mấy thiếu phụ sồn sồn, cứ thấy hắn là như ruồi thấy mật, chẳng để ý gì thân phận mà tiến đến không ngớt, đuổi cũng không đi.

Các nàng vốn luôn tịch mịch, lúc đầu lựa chọn kim tiền mà bỏ quên tình yêu. Bây giờ lại dùng kim tiền để tìm lại chút vui sướng khi yêu coi như là cân bằng vậy.

Lâm Phong đẩy cửa phòng số một, một cục thịt to tròn lập tức chui tọt vào lòng hắn. “A Phong, anh tới rồi. em nhớ anh muốn chết.”

Lâm Phong cố nén trụ ác tâm, kéo bàn tay béo mũm mĩm của Triệu thái thái, ngắm nghía chán chê từ cao xuống dưới rồi thể hiện vẻ mặt âm u đáng kinh tởm nói: “Tiểu Thiến, ta thật muốn giận.”

“A Phong, sao thế? Em chọc anh tức giận à? Xin lỗi, em sai rồi, để em gọi Quân Vương tửu xin lỗi anh nhé. Tính là anh bán được không?” người đàn bà nhanh nhảu nói.

“Tiểu Thiến, em coi tôi là ai? Tôi đến gặp em là vì nhớ em, không phải đến bán rượu. À, nói mới nhớ, gần đây mới nhập mấy chai champagne Pháp cất trong hầm ba mươi sáu năm, tôi mời em uống một ly được không?”

“Không, anh Phong, để em mời đi. Waiter, 1 chai champagne loại ba sáu năm. Anh Phong sao hôm nay không vui? Nói cho em, ai trêu chọc anh?”

“Tiểu Thiến, tôi tức không phải vấn đề của tôi, mà bởi vì em. Em xem…” Lâm Phong giơ bàn tay mũm mĩm thịt lên giả đò tức giận nói: “mới không gặp có mấy ngày, em tại sao lại gày như vậy? Sao không biết tự chiếu cố chính mình? Thật sự là tính tình trẻ con khiến người ta lo lắng.”

“Oa oa oa… anh Phong thật tốt với em…từ nhỏ đến giờ chưa từng có ai quan tâm em như thế, bọn họ chỉ biết chê em béo mà không thích em. Ngay cả chồng em cũng kết hôn với em chỉ vì nhà em có tiền…oa oa oa…” con mụ béo ôm Lâm Phong khóc rống lên.

“Tiểu Thiến, sao em khờ quá vậy? em thế này sao có thể gọi là béo được? Đây là…đầy đặn. Em nhìn xem đám đàn bà ngoài kia, có ai có bộ ngực lớn như em không? Thằng chồng em lấy được em là phúc khí của nó tu luyện mấy chục đời, còn oán trách cái gì nữa.” Lâm Phong vỗ vỗ nhẹ lưng người đàn bà an ủi.

“Oa oa oa…anh Phong, chỉ có mỗi anh cho là như vậy, bọn họ thì không xem như thế…”

“Sao lại thế được? Tiểu Thiến, em biết Dương Quý Phi không? Là mỹ nhân đóng film Nguyệt đấy…”

“Biết, không phải nàng đóng Hoa Trinh Nữ sao?”

“Ờ thì… nàng đóng Nguyệt trước rồi đóng Hoa Trinh Nữ. Dù sao thì cũng là nàng cả. nàng có béo không? Có khi so với tiểu Thiến của anh còn béo hơn. Nhưng nàng vẫn là phi tử được vua sủng ái nhất. Còn có một câu thơ miêu tả vẻ đẹp của nàng nữa. Cái gì mà ‘phương Bắc có giai nhân, sống ở nơi thâm cốc, cười một cái khuynh thành, cười cái nữa khuynh quốc…’ lúc đấy người ta lấy béo làm tiêu chuẩn. Tiểu Thiến của ta mà sinh ở Đường triều khẳng định mê đảo ngàn vạn nam nhân.”

“Ứ đi Đường triều đâu. Đến đấy không được gặp anh Phong.”

“Ừ, nếu cưng mà đến bên kia, anh chắc phải thương tâm cả đời.”

“Anh Phong, đột nhiên em có ý này.” Lý thái thái nhào vào lòng Lâm Phong nũng nịu.

“Ý gì?”

“Người ta…người ta muốn sinh baby cho anh.”

“Ặc…Tiểu Thiến, nếu em nói câu đấy sớm vài năm, dù cho ngăn sông cách núi anh cũng phải theo đuổi em bằng được. Nhưng mà bây giờ…haizzz, chúng ta chỉ có thể trách hữu duyên vô phận thôi. Em còn có chồng em, muốn sinh baby thì cũng chỉ có thể cùng chồng em sinh thôi.” Thằng đĩ đực Lâm Phong bày ra một bộ mặt bi thương, cầm chiếc ly nhấp một ngụm champagne trân phẩm.

“Anh Phong, thằng chồng em không được. Còn chưa đi chợ đã hết tiền. em muốn sinh baby cho anh rồi chúng ta kết hôn…”

“Ừ, vấn đề nghiêm trọng này chúng ta cần lo lắng chu đáo…Tiểu Thiến, em ngồi đây một lúc, anh phải ra ngoài.”

“Có phải con mụ họ Lý lại tìm anh không? Con hồ ly này, dám đi tìm đàn ông của lão nương, lần sau gặp không tát cho ả mấy cái không được. anh Phong, anh đi có quay lại không?”

“Anh mót tè, nhanh trở lại thôi. Bảo bối, đừng giận, giận là mau già đấy. Lại đây hôn một cái.” Lâm Phong vừa ra khỏi cửa liền như được giải thoát, thở hổn hà hổn hiển. Đàn bà trong quán rượu là con cọp cái, lời này quả nhiên không sai.

Bên ngoài, tiếng nhạc vẫn ầm mỹ đinh tai nhức óc, DJ đang miệt mài đánh những bản China remix bất hủ. Lâm Phong vừa ra đến đại sảnh liền có mỹ nữ ngoắc ngoắc hắn. Lâm Phong cười khổ bước qua. (Nhân nói đến China remix, ta vừa tìm được bài Tây Du Kí mix, nghe thử coi)

“Hàm tỉ, sao chị có thời gian rảnh rỗi đến thăm em thế. Lý tiểu thư khỏe không.” Lâm Phong cười cười chào hỏi hai nàng.

Lý tiểu thư là vị bồi huấn sư phụ lần trước bị Lâm Phong đùa giỡn cho phát khóc. Nàng là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn Khải Toàn – Lý Ánh Dương, tên là Lý Tuyền. Lâm Phong tươi cười chào hỏi nàng mà nàng chỉ hừ lạnh không trả lời, hiển nhiên vẫn còn để bụng chuyện lần trước.

“Ha ha, hai chúng ta tan sở, không có việc gì làm nên tới đây ngồi. Lâm Phong, thấy công việc ở đây thế nào?” Chu Hàm mỉm cười hỏi.

“Đa tạ Hàm tỉ quan tâm, tôi ở chỗ này cũng không tồi. Tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành tốt công việc, báo đáp sự quan tâm cùng chiều cố của Lý tiểu thư cùng Hàm tỉ. Hai vị muốn dùng gì? Hôm nay tôi mời.” Lâm Phong mồm năm miệng mười liến thoắng liên tiếp, cũng không phải là nói dối hoàn toàn. Hắn quả thật cảm kích Chu Hàm. Từ khi hắn chém gió ở thị trường lao động, vẽ ra một thân thế thương cảm cùng cực, nàng vẫn đối với hắn chiếu cố không ít.lúc nàng rảnh rỗi không có việc gì cũng thường xuyên đến thăm hỏi hắn. còn về phần Lý Tuyền, chỉ thuần túy là vỗ mông nàng thôi. Con bé đó, có chỗ nào mà chiếu cố hắn chứ? Không lấy đao chém hắn đã là may phúc cho hắn rồi.

“Ha ha, được. Tôi đang chờ cậu nói những lời này đây. Lâm Phong, nghe nói cậu ở chỗ này rất có tiếng hả?” Chu Hàm nhìn chằm chằm Lâm Phong, giảo hoạt cười, bộ dạng trông cực kỳ đáng yêu.

“Cũng bình thường. Chị cũng biết đấy, lớn lên đẹp trai chút cũng thật phiền toái. Giống như Hàm tỉ đấy, lúc nào cũng có một đám theo đuôi.”

Chu Hàm bật cười khanh khách “cậu thật là…cái mồm cũng thật ngọt. Chẳng trách tất cả nhân viên ở đây đều phong cậu là tiêu thụ vương. Nghe nói một mình cậu tiêu thụ 30% tổng tiêu thụ của cửa hàng phải không?”

“Có mà vua vỗ mông thì có.” Lý Tuyền khinh thường quẹt quẹt miệng.

Lâm Phong đang muốn phản kích lại thì một nhân viên khác vội vã chạy tới “Phong ca, lại đây nhanh lên. Có chuyện rồi…”