Chương 19: Chương 19

Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành

(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )

Chương 19:

Đánh đàn bà không phải nam nhân tốt

“Ai nha, sao lại hung dữ thế chứ? Dù sao cũng là người một nhà mà.” Người nói chuyện khoảng trên dưới ba mươi, bộ dạng to lớn, cơ thể tráng kiện, cũng có thể coi là anh tuấn. Chỉ có điều ánh mắt hắn khi vào trong cửa hàng không ngừng đảo mắt nhìn quanh, nếu không phải nhìn ngực đàn bà thì nhìn mấy cô bé ăn mặc hở hang mà phấn khích. Đích thị là một thằng dâm tặc. Đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Phong đối với hắn.

“Sử Bất Bình, ai là người một nhà với anh? Chúng ta sớm ly hôn rồi.” Tô Uyển tức giận gạt phăng quan hệ với hắn. Chỉ cần thấy mặt thằng này là nàng lại thấy chán ghét. Cái loại người như thế sao năm đó nàng lại thích được nhỉ? Thật sự là mắt bị mù mà.

“Cô xem cô nói chuyện cái kiểu gì thế? Thật làm tổn thương người khác nha. Người ta vẫn nói một ngày vợ chồng trăm năm ân ái, chúng ta đã làm vợ chồng lâu như vậy rồi thử hỏi không biết bao nhiêu ân tình cho lại nha.” Sử Bất Bình giơ tay định khoác vai Tô Uyển. Thật không nghĩ tới người đàn bà này rời khỏi mình lâu như vậy tướng tá lại lại càng ngày càng xinh đẹp ra.

“Cút ngay.” Tô Uyển gạt bàn tay hắn ra.

“Được rồi được rồi, buông là được chứ gì.” Sử Bất Bình cũng có chuyện muốn nhờ cậy nên không muốn đắc tội với Tô Uyển. “tôi có chút chuyện cần nhờ cô hỗ trợ, gần đây hơi túng thiếu, cô xem có thể cho tôi mượn chút được không? Nói như thế nào nhỉ? Dù sao chúng ta cũng từng có nhân ngãi…”

“Câm mồm, đừng có nói cái gì mà chúng ta là vợ chồng. Hồi đó mắt tôi mù mới nhìn trúng loại nam nhân như anh. Năm đó vừa sinh tiểu Tuyết thì anh chạy theo người khác, cái gì mang được đều mang đi hết. Anh có cần biết mẹ con tôi sống như thế nào không? Bây giờ không có tiền mới tìm tôi hả? Anh còn có mặt mũi mà ra ngoài nói anh là cha tiểu Tuyết không? Còn có mặt mũi mà nói chúng ta có nhân ngãi vợ chồng không? Anh cút đi cho tôi, cút đi thật xa, đừng có tìm tôi hỏi tiền. Dù có tôi cũng thà đem cho ăn mày còn hơn là cho cái loại như anh.” Sử Bất Bình không nói chuyện cũ còn tốt, vừa nói ra liền khiến Tô Uyển bùng phát, cũng chẳng bận tâm đang đứng giữa cửa hàng, cần phải bảo trì hình tượng, một mạch liền tuôn hết tất cả ủy khuất dồn nén bấy lâu, lệ đã rơi đầy trên mặt.

Sử Bất Bình bị Tô Uyển nói một mạch trước mặt bao nhiêu người trong cửa hàng, hết xám xanh lại đỏ lựng giống như con tôm luộc gào lên “mẹ kiếp, con đĩ thối tha này, bố mày tìm mày là xem trọng mày. Nhìn bộ đồ thẳng thớm mày mặc cũng không nghĩ lại bộ dạng dâm đãng trên giường năm đó…”

Bất thình lình, một tiếng “chat” vang dội khắp căn phòng. Sử Bất Bình không ngờ rằng Tô Uyển ở giữa bao nhiêu người dám ra tay tát hắn. Bàn tay vừa bắt được tay Tô Uyển liền động thủ, nhưng ngặt một nỗi dù có cố thế nào cũng không xuất ra được.

“Ấy ấy, đàn ông đánh đàn bà không phải là nam nhân tốt.” Lâm Phong cười tà nói.

“Có phải nam nhân tốt hay không liên quan đéo gì đến mày? Thằng ranh, buông tay tao ra. Tao là giáo viên dạy thể dục đấy. Chọc giận bố mày thì cả mày cũng đánh.” Sử Bất Bình dùng sức kéo manh, muốn dứt cổ tay ra khỏi bàn tay Lâm Phong mà không sao thoát được, ngược lại tay hắn lại giống như là bị kìm sắt kẹp chặt, ê ẩm đau nhức.

“Buông tay? Mày cho tao là thằng ngu chắc? Tao mỗi ngày đều đến đây chỉ chờ có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân mà xuất đầu. Bây giờ thật vất vả lắm mới gặp được, đương nhiên là tao muốn xem vào.” Lâm Phong giảo hoạt đưa mắt nhìn Tô Uyển.

“Đây là vợ tao, đéo cần mày nhúng mũi vào.”

“Đây là vợ dự bị của tao, tất nhiên là muốn xen vào. Tao đoán sau lần anh hùng cứu mỹ nhân này hẳn nàng sẽ chấp nhận tình cảm của tao. Người anh em, thông cảm phối hợp chút, cho tao tát hai cái đi.” Lâm Phong nghiêm túc thương lượng với Sử Bất Bình.

“Tát con mẹ mày.” Sử Bất Bình rống lên, tung một quyền giữa mặt Lâm Phong.

“Ấy ấy, tao cũng đang đi tìm mẹ tao đây. Mày tìm được rồi nói cho tao một tiếng.” Lâm Phong né qua một bên, luồn ra phía sau, đá một cước vào mông Sử Bất Bình khiến hẵn mất đà vồ ếch trên mặt đất.

“Con mẹ mày, bố mày cũng dám đánh, ông đây…”

Lâm Phong dẫm mạnh một trên lên mặt Sử Bất Bình “tiếp tục đi, đừng dừng lại. Chửi tiếp đi…mày làm việc của mày, tao làm việc của tao. Yên tâm, tao không lấn sân của mày đâu.” Vừa nói, hắn vừa di mạnh cổ chân. Khuôn mặt xem như anh tuấn của Sử Bất Bình thân mật tiếp xúc với mặt đất.

“Ô ô ô…” Sử Bất Bình lên tiếng, mấy tơ máu từ khóe miệng hắn chậm rãi chảy ra.

“Nói cái gì? Tao nghe không rõ lắm.” Lâm Phong lại tăng thêm lực.

“Ô ô ô…” tiếng kêu lúc này của Sử Bất Bình càng giống tiếng lợn kêu, càng lúc càng vang lớn.

“Lâm Phong, như thế không tốt đâu. Cậu sẽ gặp phiền toái đấy.” Tô Uyển nhỏ giọng khuyên giải, ánh mắt nhìn Sử Bất Bình trên mặt đất, vẻ mặt có vẻ trả thù thỏa mãn.

“Ừ, vẫn biết là không tốt. tôi là người văn minh, sao có thể cùng loại người dã man như thế đánh nhau được chứ?” Lâm Phong trợn tròn mắt trả lời. Mới đây còn cùng Lý Tuyền đánh một trận khiến quần của người ta rách tơi tả, làm cho cô bé vừa khóc vừa chạy trông đến là đáng thương. Giờ lại cùng người khác đánh nhau. Hai chữ văn minh này dán lên mặt hắn thật đúng là làm xấu hổ không biết bao nhiêu người. Theo cách nói của Đường Giai Di thì phải là “thô bỉ đầy mình.”

Vừa nói, Lâm Phong cũng thả lỏng cổ chân cho Sử Bất Bình đứng lên.

“Có chuyện gì vậy?” một người trông có vẻ là bảo an rẽ đám người đang tụm xanh tụm đỏ đi tới hỏi.

“Hắn đánh tôi.” Sử Bất Bình hung ác chỉ Lâm Phong.

“Hắn quấy rối tôi.” Lâm Phong chưa kịp mở miệng, Tô Uyển liền vội giúp Lâm Phong giải thích. Dù sao chuyện này cũng bởi vì nàng nên mới xảy ra, Lâm Phong chỉ là giúp nàng mà thôi. Nếu xảy ra vấn đề gì hẩn chỉ có một mình nàng chịu trách nhiệm.

“Anh quấy rầy vị tiểu thư này, sau đó vị tiên sinh này giúp vị tiểu thư này đánh anh, có đúng vậy không?” bảo an quay đầu lại hỏi Sử Bất Bình, hình như quên bẵng nguyên nhân trên mặt hắn bây giờ đầy máu.

“Phải cái thằng (bố mày)… không phải, bọn tôi quen biết. Không tin anh có thể hỏi mấy người chứng kiến. Tôi cũng không quấy rầy cô ấy.” Sử Bất Bình chấp nhận nhẫn nhịn. Chẳng phải có câu hảo hán không sợ thiệt trước mắt sao. Vừa nhìn đã biết thằng bảo an này đứng về phía bên kia.

“Các vị, có phải vị tiên sinh này quấy rối vị tiểu thư này không?” tên bảo an quay đầu hỏi mấy người chứng kiến.

“Đúng.” Tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời. Bình thường đi dạo ở mấy Plaza như thế này đa phần là đàn bà. Vừa rồi Tô Uyển liên thanh mắng Sử Bất Bình, mọi người đều có thể đại khái đoán ra câu chuyện cho nên đối với Tô Uyển là vạn phần đồng tình, đối với thằng Trần Thế Mỹ này thống hận muốn cắn chết hắn, cho nên khi có cơ hội trừng trị loại người như thế, trừ bạo thay cho phái nữ các nàng cho nên bất kể là biết hay không biết chuyện đầu đồng thanh đáp đúng. Trong đám người còn có mấy vị nam tính đồng bào, thấy Tô Uyển xinh đẹp gợi cảm còn bị thằng đĩ đượi kia vứt bỏ, trong lòng càng thêm thống hận, có mấy thanh niên manh động còn có ý nghĩ đi lên đá cho thằng kia mấy cái.

“Này…này…các người đừng có đổ oan cho tôi. Tôi không…” Sử Bất Bình không nghĩ đến kết quả lại thành ra như thế này, còn tưởng rằng dựa vào khuôn mặt khả dĩ của mình ở giữa đông đảo nữ tính đồng bào còn nhận được trợ giúp.

“Thật không? Thế thì mời anh đến sở cảnh sát giải thích. Tiểu Vương, báo cảnh sát chưa?”

“Báo rồi, một chút nữa sẽ tới.” một bảo an cơ trí phía sau đáp.

Cảnh sát tới rất nhanh. Bởi vì có rất nhiều người chứng kiến cho nên tất cả công tác điều tra lấy chứng cớ đều miễn, cứ thế trực tiếp đem Sử Bất Bình đi. Trước khi đi, ánh mắt Sử Bất Bình nhìn Tô Uyển tràn ngập cừu hận thật khiến người khác lạnh sống lưng.

“Tôi lại thiếu nợ cậu một lần.” Tô Uyển nhìn Lâm Phong, bất đắc dĩ nói.

“Cứ chậm rãi mà trả. Dù sao chị cũng còn trẻ.”