Chương 15: Chương 8-1

Chương 8-1

Hai phòng ngủ đều nằm ở hướng nam, phòng lớn đại khái khoảng mười lăm mười sáu mét vuông, phòng còn lại nhỏ hơn một chút cũng tầm mười mét vuông. Nói như vậy, phòng khách nằm ở hướng Bắc gần hành lang, không có cửa sổ nên hơi tối, ban ngày phải bật đèn.

Ân Tú Thành bật đèn lên phòng khách lập tức sáng choang, già trẻ nhà họ Ân đều giật mình.

Ân Đông Tuyết chạy đến trước mặt Ân Tú Thành, chần chờ, cũng không dám giơ tay nắm lấy sợi dây giống như có công năng thần kỳ có thể làm sáng căn phòng kia. Ân Tú Thành hạ thấp người, đưa đầu dây có gắn nút nhựa hình cái chuông nhỏ vào tay cô bé: “Con kéo thử?”

Trừ đôi mắt, Ân Đông Tuyết càng lớn càng giống Triệu Lệ Phương, mũi khéo léo, môi Hồng như son, do trường kỳ sử dụng linh thuỷ để tắm mà làn da không phải mịn màng bình thường, dường như giống như đúc ra từ một khuôn với Triệu Lệ Phương. Chỉ là trên mặt còn nét mập mạp của trẻ con, cũng là do Triệu Lệ Phương vài năm nay làm nhiều đồ ăn ngon dưỡng ra.

Ánh mắt Ân Tú Thành lướt qua trên mặt con gái lớn, lại nghĩ tới Triệu Lệ Phương, vì thế nảy ra một ý niệm trong lòng : ánh mắt Triệu Lệ Phương có nét kiên cường hơn so với con gái. Có lẽ do nhìn con gái giống mình, nên cô ấy mới có thể kiên trì vất vả vượt qua ba năm này, chiếu cố tốt cho cả nhà họ Ân? Chỉ là , trước kia cô không phải như vậy…

Ân Đông Tuyết khẩn trương giật giật dây thừng, nhưng do dùng lực quá nhỏ, căn bản không đả động gì tới công tấc. Ân Tú Thành cầm tay bé, không nhanh không chậm kéo dây, liền nghe thấy một tiếng tách, trong phòng tối lại.

Ân Tiểu Hổ kêu lên: “Đèn điện, mau mở đèn điện!” Tuy rằng hắn nhỏ tuổi nhưng cũng từng nghe người trong thôn nói qua, nói người trong huyện đều là ở nhà lầu, có đèn điện, điện thoại, sinh hoạt thoải mái. Hôm nay, vừa nhìn thấy đèn điện, liền bị chị gái kéo tắt, làm cho nó hết sức bất mãn.

Tách một tiếng, ánh sáng lại xuất hiện. Lần này là do Ân Đông Tuyết tự mình kéo, cô gái nhỏ bình thường thích ra vẻ người lớn lúc này lại cười đến vui vẻ vô cùng. Hai cụ Ân Thanh Sơn cũng là mở miệng cười, nhìn xem, ở trong huyện thật là tốt; trời tối cũng không cần đèn dầu hoả trong phòng cũng đã sáng trưng!

Ân Tú Thành nhìn con gái tươi cười đầy mặt, trong lòng không khỏi mềm mại.

Huyết mạch quả thực là một sợi dây liên kết thần kì, không sợ nhiều năm qua xa cách, nhưng chỉ với thời gian ngắn hắn trở về, hắn không chỉ một lần cảm giác được nội tâm xa cách của mình đang dần trở nên ôn hoà.

Thời gian ẩn mình trong bóng tối trước kia, trải qua trong đao quang kiếm ảnh, khi trở về giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Trong nhà không có phòng bếp, cũng không có buồng vệ sinh. Chỉ có thể nấu cơm trên hành lang, cuối hành lang là phòng vệ sinh, kế bên có vòi nước.

Nhưng cả nhà già trẻ cũng không cảm thấy có cái gì không đúng; ngược lại cảm giác giống như thật hiện đại, tóm lại ở trong mắt bọn họ, chỉ cần đồ vật trong huyện thành đều là đồ tốt. Cũng chỉ có Triệu Lệ Phương thầm oán hai câu trong lòng. Cô nhận thấy phải tích cóp ít tiền, sau này tự mình mua căn nhà nhỏ, cô không thích ở nhà tập thể. Thật không thuận tiện.

Dù không thích thì Triệu Lệ Phương cũng biết thời đại này chính là như vậy, chỉ tạm chấp nhận thôi.

“Gần đây có chỗ nào có thể mua thức ăn không?” Trước khi có thể ly hôn, Triệu Lệ Phương cần phải duy trì hình tượng người vợ tốt của mình. Vừa rồi Ân Tú Thành đã chỉ cho cô chỗ để bếp lò cùng với đống than bên cạnh bàn của nhà hắn.

Đây là nơi dùng chung của khu tập thể. Mỗi gia đình đều có một cái bàn, trên đó có để thớt, dao, thau chậu với một ít tạp vật khác, cùng một cái bếp lò nấu bằng than.

Lại nói tiếp, khu tập thể của cục công an xem như tương đối sạch sẽ, tường mới được sơn lại, mặt đất được lát xi măng sạch sẽ. Đại bộ phận cửa gỗ trên hành lang đều được treo bức màn ngắn, hai bên cửa còn có câu đối xuân lưu lại không khí Tết âm lịch. So với khu nhà tập thể trong ấn tượng của Triệu Lệ Phương tốt hơn nhiều.

Ân Tú Thành được hỏi ngây ngẩn cả người, hắn cũng chỉ là vừa chuyển nghề trở về không được mấy ngày, mới chỉ ở đây được một tối, những đồ nội thất, đồ dùng đều là do cục hậu cần cấp, hắn cũng không biết mua thức ăn chỗ nào?

Vừa thấy vẻ mặt của hắn, Triệu Lệ Phương liền đoán được câu trả lời. Cô nhịn không được cười phất tay với Ân Tú Thành: “Được rồi, tự tôi đi tìm.”

Ân Tú Thành lại không để cô tự đi tìm. Hắn quay đầu đi ra cửa, đến gõ cửa nhà đối diện. Triệu Lệ Phương nghe thấy hắn nói chuyện với một người phụ nữ trung niên, gọi bà ấy là chị dâu. Lúc người phụ nữ mở cửa, lúc đầu tiếng nói còn hơi khó chịu, nhưng sau đó lại lập tức mềm mại - Triệu Lệ Phương đoán là do bà ấy nhìn thấy gương mặt ôn hoà, đẹp trai của Ân Tú Thành.

Không có người nào hiểu rõ hơn so với Triệu Lệ Phương, vẻ mặt tươi cười ôn nhu của Ân Tú Thành chính là một cái mặt nạ, không thể nhìn ra được. Phía sau vẻ tươi cười thân thiết vô hại đó che dấu con người lạnh lùng, hung tàn. Chính nguyên chủ và cả nữ chính trong nguyên tác bị nụ cười ôn hoà của hắn lừa gạt, lần lượt bước vào cạm bẫy hắn đã bày bố, làm cho hết lần này đến lần khác nam chính phải xâm nhập nguy hiểm để cứu cô ấy.

Nhưng sau mỗi lần xảy ra việc như vậy, thời điểm nữ chính muốn chỉ trích hắn đều sẽ bị hắn ngụy trang lừa gạt cho qua, sau đó lại lần nữa tín nhiệm hắn.

“Mua thức ăn à, nó nằm ở đối diện khu chúng ta…. Đi đường vòng… Tại ngã tư thứ hai… Có chỗ bán đồ ăn…”

“Mở cửa vào khoảng 3h chiều… có rất nhiều người xếp hàng… Có muốn ngày mai tôi dẫn mọi người đi không…?”

“Ân Đội trưởng, cậu vừa chuyển qua đây, có thiếu thứ gì cứ việc qua đây hỏi…”

“Không cần khách khí với chị!”