Chương 14: Chương 7-2

Chương 7-2 : Đến nhà mới

Thời điểm Ân Tú Thành đến cục công an huyện Nam Hoà đã là gần trưa.

Dáng người hắn cao thẳng, vẻ mặt ôn hoà, đi vào văn phòng cục công an, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Trên đường gặp được người khác, Ân Tú Thành đều khách khí mà không thiếu thân thiết gật đầu mỉm cười chào hỏi, đối với nghị luận sau lưng làm như nghe không thấy.

Cục công an là một toà nhà ba tầng, Ân Tú Thành không ngừng bước chân trực tiếp leo lên lầu ba, gõ vang cửa phòng làm việc của cục trưởng.

Cục trưởng cục công an huyện Nam Hoà mới nhậm chức năm nay gần năm mươi tuổi, tóc hoa râm, ánh mắt sắc bén, bất cẩu ngôn tiếu (ít nói cười). Bất quá, thời điểm nhìn thấy Ân Tú Thành trên mặt liền hiện ra tươi cười : “Trở lại? Thế nào?”

Trên mặt Ân Tú Thành vốn dĩ vẫn luôn nở nụ cười lại lập tức hạ xuống, biểu tình trở nên lãnh đạm: “Bước đầu phán đoán, không có vấn đề gì lớn. Bất quá, tôi chuẩn bị đưa cô ấy đến huyện thành, sắp xếp một công việc, cho cô ấy một ít cơ hội bộc lộ bản tính.”

Từ Trường Huy như có chút đăm chiêu : “Không có vấn đề gì là tốt nhất.”

“Tình huống hiện tại, không thể nào thả lỏng.” Ân Tú Thành ngồi xuống sô pha đối diện hắn, không hề có hình tượng mà duỗi thẳng chân, gác đôi giày da lên ghế, “Nếu Ô Nha đã tỉnh lại không có khả năng việc gì cũng không làm. Hắn đã mai phục ở quốc nội sắp ba mươi năm, khẳng định đã phát triển không ít mạng lưới.”

Hắn thò ngón tay ngoắt một cái với Từ Trường Huy : “Cho nên, trừ ông với bản thân ra, những người khác ai tôi cũng không tin.”

Từ Trường Huy lấy từ trong ngăn kéo ra một tập tài liệu, lật vài tờ : “Vậy cậu chuẩn bị sắp xếp công việc gì cho cô ấy.”

“Trong cục chúng ta, có một vị trí trống trong nhà ăn, anh em trong đơn vị cũng có mấy vị trí, …”

Ân Tú Thành miễn cưỡng dựa lưng vào sô pha : “Nếu có kế hoạch xây dựng nhà máy điện, khẳng định có rất nhiều vị trí trống.”

Thần kinh Từ Trường Huy run lên : “Cậu không sợ sẽ làm ra chuyện gì sao?”

“Đó không phải là vừa lúc?”

“Đi! Dù sao có tôi ở đây, sẽ phối hợp với cậu, chỉ cần cậu quyết định xong.” Từ Trường Huy cười híp mắt khép lại tập tài liệu.

Ân Tú Thành híp mắt nhìn vào không trung, sau một lúc lâu mới hỏi : “Tôi nhớ cháu trai nhà họ Hàn ở kinh thành, chen ngang chỉ tiêu thanh niên trí thức ở Tiền thôn tại công xã Hồng Kỳ?”

Suy tư trong chốc lát Từ Trường Huy mới gật gật đầu: “Đúng. Nhà họ Hàn đó đúng là kẻ phiền toái, lúc tôi được điều qua đây có người chuyên môn tới nói, bảo tôi nhìn chằm chằm cháu trai nhà họ Hàn.”

Ân Tú Thành nhếch nhếch khoé miệng, lộ ra biểu tình như cười như không.

….

Buổi chiều, 3-4 giờ, một chiếc xe Jeep dừng ở sau Tiền thôn, Ân Tú Thành từ trên xe bước xuống. Từ nơi này đi qua hai ba đường nhỏ trong núi đã đến Hạ thôn. Đường núi nhỏ hẹp, xe máy có thể đi vào, ô tô không thể vào được chỉ có thể dừng ở nơi này.

Rất nhanh, Ân Tú Thành phía sau cõng một cái túi lớn, phía trước ôm Ân Thanh Sơn đi đầu, mẹ Ân xách theo một bao nhỏ nắm tay Ân Đông Tuyết đi chính giữa, Triệu Lệ Phương cõng một bao lớn khác, một tay nắm một đứa nhỏ, cả nhà đi ra Hạ thôn.

Chân Ân Tú Thành dài nên đi nhanh, hắn đặt cha Ân ở trên ghế phó lái đằng trước, lại quay lại đón mẹ Ân cùng với Triệu Lệ Phương mới đi được nửa đường.

Hắn duỗi tay nhận lấy bao lớn trên lưng Triệu Lệ Phương cõng trên người mình, sau đó lại dễ dàng ôm ba đứa nhỏ trên tay bước nhanh.

Triệu Lệ Phương nhận lấy bao nhỏ trên tay mẹ Ân, đỡ bà đi về phía trước.

Mẹ Ân nhìn bóng dáng con trai, khoé miệng đều không hạ xuống được: “Con trai của mẹ thật lợi hại!” Lại thông minh, có khả năng làm việc, lại hiếu thuận, săn sóc, ai nha, thật sự là đếm không hết điểm tốt!

Bà lại quay đầu nói với Triệu Lệ Phương: “Đương nhiên Lệ Phương của chúng ta cũng rất lợi hại!” Lại thông minh, xinh đẹp, lại hiếu thuận, có năng lực, ai nha, thật là quá xứng đôi!

Cho đến khi ngồi trên ghế sau của xe Jeep, miệng của mẹ Ân đều không có khép lại: “Này, ghế dựa thật mềm mại, xe thật tốt, ai nha…” Trước kia muốn vào huyện thành có thể đi xe bò đã là không tệ rồi. Sau này lại nghe nói Tiền thôn có cái gì gọi là máy kéo, chạy nhanh thả ra khói, nhưng Hạ thôn của bọn họ xe không thể vào được, bà cụ nghe thấy nhưng chưa từng được ngồi thử.

Nhưng xe ô tô hiện tại tốt hơn nhiều so với cái xe kia! Xe tốt như vậy, là con trai bà lái! Mẹ Ân cười đến mặt nhăn thành một đoá hoa.

Triệu Lệ Phương ôm Ân Tiểu Phượng ngồi chính giữa của ghế sau, mẹ Ân ôm Ân Tiểu Hổ ngồi bên trái cô, Ân Đông Tuyết ngồi bên phải.

Xe khởi động, ba cặp mắt của ba bà cháu, mẹ Ân cùng với Ân Đông Tuyết, Ân Tiểu Phượng, Ân Tiểu Hổ như là không đủ để nhìn, cơ hồ dán trên cửa kính. Hình như là do cửa sổ thuỷ tinh ngăn cách, khung cảnh quen thuộc cũng toả sáng ra một vẻ đẹp khác.

Ô tô lái vào huyện Nam Hoà, đi qua đường chính, quẹo hai cái cua, đi đến dãy nhà ở của cục công an.

Nhà ở tốt nhất tại đây chính là nhà ngang. Ân Tú Thành được phân một cái nhà ngang, bên trong có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng xép, được xem là đãi ngộ tốt ở cục công an.

Phòng không lớn, những nội thất cơ bản đều có, đã được quét tước qua, dọn dẹp sạch sẽ. Mẹ Ân vui sướng đạp qua dẫm lại trên nền gạch men, cảm thấy tuy rằng căn nhà này hơi nhỏ nhưng sạch sẽ cao cấp hơn so với ở trong thôn. Chỉ cần nhìn sàn nhà trắng sáng bằng phẳng này đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với mặt đất gồ ghề ở nhà họ.

Hơn nữa trong phòng còn có cửa sổ lớn bằng kính, sáng trưng, không biết là tốn bao nhiêu tiền nữa!

Mẹ Ân ngồi trên chiếc ghế con bằng gỗ, thở dài ra một hơi. Nghĩ cả nhà con trai sau này sẽ trải qua những ngày tháng tốt đẹp, dù bà có chết cũng mỉm cười!