Chương 16: Chương 8-2

Chương 8-2

Có thể nói, đối với Ân Tú Thành có thể khống chế tốt giọng điệu cùng cảm xúc, với vài câu nói liền dỗ người phụ nữ mặt mày hớn hở. Triệu Lệ Phương hạ mí mắt, người đàn ông như vậy, dù không phải nhân vật phản diện cô cũng không thích.

Cô vẫn là thích người yêu ghét rõ ràng, chỉ mỉm cười với người mình thích, không thích người đối với bất kỳ loại người nào cũng có thể cười thân thiện.

Chớ nói chi là với nhân vật phản diện có thói quen khống chế lòng người, lừa gạt tình cảm, ngươi sẽ không biết những câu nói nào hắn nói với ngươi câu nào là thật câu nào là giả, cũng không biết khuôn mặt cười ôm ngươi vào lòng kia có thể đâm một đao ở sau lưng hay không. Ở cùng với hắn mỗi phút mỗi giây đều phải cẩn thận đề phòng, cuộc sống như vậy quá khủng bố.

Giờ khắc này, cô vô cùng khát vọng nhanh đến lúc rời khỏi Ân Tú Thành, bắt đầu cuộc sống tự do.

“Mẹ!” Ân Tiểu Phượng đột nhiên chạy tới, ôm lấy chân Triệu Lệ Phương, nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt phượng tràn ngập thân thiết.

Triệu Lệ Phương khom lưng ôm cô bé lên : “Làm sao vậy Tiểu Phượng?”

“Mẹ không vui.” Bình thường Ân Tiểu Phượng không nói nhiều, đa số thời gian đều lẳng lặng ngồi một bên nhìn chị gái nháo loạn cùng em trai, nhưng chỉ trong chốc lát Triệu Lệ Phương cúi đầu trầm mặc, cô bé nhạy cảm phát giác ra được đều gì đó.

Cánh tay ngắn ngủn của Ân Tiểu Phượng ôm lấy cổ Triệu Lệ Phương, thân thể mềm mại dựa hoàn toàn vào người cô, đồng tử màu nâu nghiêm túc nhìn thẳng cô. Trong lòng Triệu Lệ Phương cảm thấy ấm áp, cúi đầu cười cụng vào trán Ân Tiểu Phượng.

Ân Tiểu Phượng dù sao cũng chỉ là cô bé còn chưa đầy năm tuổi, được Triệu Lệ Phương đùa giỡn một lúc liền quên mất suy nghĩ vừa rồi, chỉ biết ôm cổ cụng đầu với Triệu Lệ Phương, một bên chơi một bên cười.

Ân Tiểu Hổ ngồi không yên, thân thể nho nhỏ rời khỏi ghế, vọt qua như một viên đạn pháo ôm lấy chân Triệu Lệ Phương , ngẩng đầu la to: “Mẹ, mẹ! Ôm!”

Đúng lúc Ân Tú Thành đi tới, nhìn thấy một màn này liền cười đem Ân Tiểu Hổ bế lên đặt ở trên cổ mình. Làm cho Ân Tiểu Hổ đắc ý, ở trên cao nhìn xuống chị gái sinh đôi của mình, hưng phấn đến mức vung vẩy đôi chân ngắn không ngừng. Ân Tiểu Phượng trợn trắng mắt nhìn nó, quay đầu dựa vào vai Triệu Lệ Phương, cảm thấy bộ dáng của em trai thật ngu ngốc.

Nghe Ân Tú Thành nói vị trí bán đồ ăn, Triệu Lệ Phương liền cầm lấy cái làn làm bằng cây cao lương chuẩn bị đi mua thức ăn. “Đừng đi, lúc này không có bán thức ăn.” Ân Tú Thành ngăn cản.

Đúng ba giờ mới có chiếc xe được cải tiến lại chở thức ăn đến, cũng chỉ đều là chút khoai Tây, cải thảo hay củ cải linh tinh, nhưng bởi vì nhiều người mua mà đồ ăn lại ít nên mấy thứ này cũng bán rất nhanh. Xe chở thức ăn dừng lại vừa mở cửa ra, người đến mua thức ăn cũng đã xếp thành một hàng dài, đa số là những người già và trẻ con, vì vào thời gian này thanh niên trai tráng đều đi làm cả rồi.

Ân Tú Thành giơ cổ tay mình lên đưa cho Triệu Lệ Phương xem thời gian: “Cô nhìn xem đã mấy giờ rồi?”

Triệu Lệ Phương nhìn lướt qua mặt đồng hồ, kim ngắn đã qua số năm. Lúc này đồ ăn đã sớm bị mọi người tranh hết, cô có đi cũng chỉ mất công.

“Tôi đi đến nhà ăn mua ít cơm đem về.” Ân Tú Thành nhìn sắc mặt Triệu Lệ Phương có thể biết được cô biết xem đồng hồ, khoé miệng không dấu vết kéo kéo.

Không qua bao lâu, Ân Tú Thành xách rổ trở lại.

Vừa mở vải bông che trên rổ ra, mùi hương thơm ngát của thịt liền bay ra, lập tức chui vào mũi của mọi người trong nhà.

“Thịt thịt!” Ân Tiểu Hổ đang ở trong một góc nghiên cứu nhà mới nghe nùi chảy nước miếng lập tức vọt tới, quả nhiên nhìn thấy Ân Tú Thành bưng ra từ trong giỏ một chén thịt kho tàu nhuộm màu nâu đường óng ánh, đặt trên bàn nhỏ trong phòng khách.

Tiếp đến, Ân Tú Thành lại lấy ra một túi bánh bao làm bằng bột mì, ngoài ra còn có cải thảo, củ cải nữa nhưng đã không hấp dẫn ánh mắt mọi người được nữa.

Vừa rồi Triệu Lệ Phương đã nhóm bếp lò nấu nước ấm, lúc này đúng lúc có thể mở ra trụng sơ qua đôi đũa mới mua, người một nhà mới ngồi vào bàn ăn cơm.

Ân Tiểu Hổ nhìn chằm chằm vào thịt kho tàu, nước miếng đều nhanh chảy ra. Mẹ Ân thương cháu trai, tự mình gắp cho nó một miếng thịt, Ân Tiểu Hổ đưa bát lên nhận, lại bưng đến trước mặt Ân Thanh Sơn: “Ông nội ăn.”

Ân Thanh Sơn cảm thấy ấm lòng: “Ông nội không ăn, Tiểu Hổ ăn đi.”

Ân Tiểu Hổ chớp chớp mắt phượng, có chút mê mang không hiểu nhìn Triệu Lệ Phương : “Mẹ?” Nó nhớ rõ mẹ có dạy nó khi ăn thì biết phải mời người lớn ăn trước, nhưng không dạy nếu người lớn không ăn thì sao a?Ân Tú Thành duỗi tay cầm chén : “Cho cha ăn đi.” Vừa nói hắn liền cầm đũa gắp miếng thịt kho tàu đưa lên miệng.

Những người khác vừa nhìn tư thế của hắn liền biết hắn chỉ là đang trêu chọc trẻ con, nhưng Ân Tiểu Hổ không biết. Nó không thể tin nhìn người cha mới xuất hiện đoạt thịt của mình, mắt phượng trừng thật to, nhanh chóng tích tụ nước mắt.

Vừa rồi đem cho ông nội nó đã có chút luyến tiếc, rất may là ông nội không cần, thịt tưởng sắp mất lại còn, tiểu tâm can Ân Tiểu Hổ vụng trộm cao hứng, nhưng không ngờ có người từ trên trời giáng xuống đem thịt của có cướp mất! Loại cảm giác từ cao hứng cực kỳ bỗng chốc biến thành đau khổ, vượt ra khỏi cảm nhận cực hạn mà một đứa nhỏ bốn năm tuổi có thể thừa nhận, nó ngơ ngác trong chốc lát, nhìn Ân Tú Thành không có ý trả lại thịt cho nó, rốt cuộc bổ nhào vào người mẹ gào một tiếng khóc lên.

Triệu Lệ Phương một bên đau lòng một bên lại buồn cười, ôm Ân Tiểu Hổ vỗ lưng dỗ, nghe tiếng khóc hết sức đau lòng của đứa nhỏ ngốc nghếch, không nhịn được trợn mắt nhìn Ân Tú Thành. Làm sao có thể ngờ, nhân vật phản diện lại có thể có mặt ngây thơ như vậy!

Tác giả có lời muốn nói: Ân Tú Thành: Vợ quá thần bí, ta muốn nghiên cứu thật tốt (>_