Chương 10: Chương 5-2

Chương 5-2

Ánh mắt Ân Tú Thành từng chút một nhìn xuống ngũ quan tinh xảo bên dưới, đảo qua da thịt trắng tuyết trên mặt cô.

Hắn đã trải qua huấn luyện chuyên môn đối với việc nhìn sắc mặt mà đọc tâm lý người khác. Gương mặt này cùng với gương mặt người vợ trong trí nhớ của hắn, chỉ là trắng hơn rất nhiều, làn da cũng mềm mượt hơn rất nhiều. Rõ ràng trong ba năm qua cô vất vả mười phần, làm tất cả các loại việc nặng, nhưng dung mạo lại càng tăng lên.

Giống như là ngọc bích trải qua thời gian, được thợ thủ công tỉ mỉm mài dũa, cẩn thận chà lau, rốt cuộc không thể che dấu được mà tản ra ánh sáng của bảo vật.

Bàn tay mang theo vết chai nhẹ nhàng xoa hai gò má Triệu Lệ Phương, cảm xúc da thịt dưới tay quả thực là mềm mại trơn lán. Triệu Lệ Phương mở to hai mắt, con mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm Ân Tú Thành , môi hơi mở ra, phảng phất như là không hề nghĩ đến hắn sẽ có động tác như vậy, vẻ mặt kinh ngạc.

Phản ứng của cô làm Ân Tú Thành gợi lên khoé miệng : “Đồng chí Triệu Lệ Phương, lời nói hôm nay của em, tôi cũng đã nghe được.” Đại khái là sợ đánh thức ba đứa nhỏ dậy mà hắn hạ nhỏ giọng xuống, tiếng nói trầm thấp làm cho không khí càng thêm mập mờ.

Dưới lông mi thật dài vụt sáng một chút, ánh mắt mê mang lộ ra vẻ không hiểu: “Cái gì?”

“Tôi nghe thấy lời em nói.” Ân Tú Thành lại cường điệu thêm : “Em nói trong lòng chỉ có tôi, trừ tôi ra không muốn gả cho người đàn ông nào khác nữa.” Hắn nói với tốc độ không nhanh không chậm, thanh âm còn mang theo tiếng cười, đem lời nói Triệu Lệ Phương cự tuyệt việc mẹ Ân kén rể lặp lại toàn bộ.

Ân Tú Thành hài lòng nhìn khuôn mặt giống như ngọc được điêu khắc ra nháy mắt đỏ bừng.

Cả người Triệu Lệ Phương cảm giác như bị thiêu cháy, cô theo bản năng di chuyển ánh mắt, nhìn về phía giường lớn, cắn răng trả lời: “Này, anh nói cái này làm gì?” Ý thức được hành động của mình có chút yếu thế sẽ bị hiềm nghi, cô lại thu hồi ánh mắt, cau mày nhìn người đàn ông, “Đồng chí Ân Tú Thành, anh có thể ngồi xuống nói chuyện hay không? Tôi nhớ anh là quân nhân chứ không phải lưu manh.”

Không phải nói ở thời đại này mọi người đều thực thuần phát hay sao, nói chuyện yêu đương cũng sẽ không quá mức thân cận? Nhân vật phản diện quả nhiên chính là nhân vật phản diện sao?

Ngón tay Ân Tú Thành đã muốn theo hai gò má Triệu Lệ Phương trượt đến sau tai cô, từng chút một vuốt ve da thịt của cô, động tác ôn nhu khiến Triệu Lệ Phương hoảng hốt, sợ hắn thú tính đại phát, muốn cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.

Bắt được ngón tay thon dài của người đàn ông, cảm nhận được sự tương phản giữa tay cô mềm mại cùng với sự cứng rắn hữu lực của hắn, kiên trì đem tay hắn trên mặt mình dời ra, đẩy sang một bên, dùng biểu tình không vui biểu đạt bất mãn đối với hành động của Ân Tú Thành.

Ân Tú Thành nở nụ cười. Sau đó hắn đứng thẳng thân thể, lui về phía sau hai bước, ngồi ở rìa giường nhỏ.

Triệu Lệ Phương nhẹ nhàng thở ra, đem tay mình ở dưới chăn đã đặt bên người Ân Tiểu Phượng không lộ dấu vết thu về. Cô đã làm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu Ân Tú Thành thật muốn làm gì, cô liền lay tỉnh Ân Tiểu Phượng ngay lập tức. Cô cũng không tin, Ân Tú Thành sẽ động thủ động cước ngay trước mặt con gái.

Lúc trước trong nhà chính, Ân Tú Thành đã giải thích với cả nhà. Hắn nói việc hắn hi sinh chỉ là hiểu lầm, bởi vì trong lúc chiến đấu hắn bị thương, lại thất lạc với đồng đội. Lúc ấy địch nhân ở xung quanh rất nhiều, hắn không thể không ẩn thân trong rừng. Kết quả bởi vì hôn mê mà bỏ lỡ cứu viện, sau khi quân đội rút về, con đường bị địch nhân cắt đứt, không thể không ở trong khu vực bị quân địch chiếm đóng cẩn thận từng li từng tí mà cầu sinh.

Quân đội liền cho rằng hắn bị địch oanh tạc mà hi sinh, mới đem tin tức hắn đã hi sinh truyền về.

Ân Tú Thành sinh hoạt gần ba năm trong khu vực bị địch chiếm đóng, tìm được một số chiến hữu đã trải qua tình huống tương tự như hắn, xúi giục một ít địch nhân, cuối cùng tìm được cơ hội đột phá phòng tuyến của địch, thông báo về cho quân khu.

“Trải qua chuyện lần này, tôi lo lắng về sau thật sự hi sinh, ở nhà già trẻ không có người chiếu cố cho nên đã xin chuyển nghề.” Ân Tú Thành sắc mặt bình tĩnh nói ra những chuyện đã trải qua, làm cho vợ chồng Ân Thanh Sơn vui sướng vô cùng.

Đã hiểu rõ, ai cũng không muốn con mình đi lại bên bờ sinh tử. Ân Tú Thành đã phục vụ trong quân đội gần 10 năm, cũng cống hiến nhiều cho quốc gia.

Ân Tú Thành đã làm xong thủ tục chuyển nghề, ở cục công an huyện Nam Hoà giữ chức đội trưởng đội hình sự. Bộ cảnh phục mặc hôm nay chính là vừa mới mặc vào.

Huyện Nam Hoà cách thôn chỉ có bốn năm mươi dặm đường (1 dặm = 1,6km), về sau muốn gặp mặt cũng thuận tiện hơn. Vợ chồng Ân Thanh Sơn tự nhiên cao hứng.

Triệu Lệ Phương tìm một cái đề tài : “Hôm nay anh trở về bằng cách nào?”

Cô hiện tại tỉnh táo lại, liền muốn giải đáp thắc mắc, cũng có thể dời đi sự chú ý của nhân vật phản diện. Cô nhớ ở trong sách thời điểm nhân vật phản diện xuất hiện, mặc trên người là đồng phục cảnh sát cưỡi mô tô cảnh dụng (mô tô dùng cho cảnh sát), công khai xuyên qua toàn thôn, dừng lại tại trước cánh cửa thê thảm của nhà họ Ân.

Con trai đã hi sinh của nhà họ Ân trở lại, nhưng lại làm đội trưởng đội hình sự ở huyện thành, tin tức này truyền khắp thôn, kinh động rất nhiều người, bao gồm nữ chính trong nguyên tác cũng sang đây xem náo nhiệt, lần đầu gặp gỡ nhân vật phản diện, bắt đầu ân oán dây dưa của bọn họ.

Nhưng là lúc này đây, Ân Tú Thành trở về nhà một cách vô thanh vô tức.(im hơi lặng tiếng)

Địa phương phong bế như sơn thôn này, nếu trong thôn có tin tức mới mẻ nào cũng sẽ nhanh chóng lan truyền khắp nơi, dẫn đến một đám người đến hóng chuyện. Nếu có người nhìn thấy Ân Tú Thành trở về, không có khả năng mà cả đêm không có ai đến nhà họ Ân hỏi thăm.

Triệu Lệ Phương nhíu mí, không lẽ cả Lý Đại Ngưu không nhìn thấy Ân Tú Thành? Nhưng mà theo thời gian rời đi và xuất hiện của bọn họ cũng không đến một phút đồng hồ.

Nhà họ Ân ở trong một cái ngõ cụt, mà nhà họ lại nằm ở tận cùng bên trong, dựa theo thời gian, Lý Đại Ngưu rất có khả năng đụng mặt Ân Tú Thành.

Lý Đại Ngưu là người trong thôn, không có khả năng không biết Ân Tú Thành. Lúc hắn nhìn thấy Ân Tú Thành không có khả năng không có bất kỳ phản ứng gì?

“Tôi cùng một đồng nghiệp trở về, đến thôn bên cạnh có chuyện, tôi nhờ hắn dẫn người đồng nghiệp kia đi, chính mình trở về trước.” Ân Tú Thành trả lời.

Triệu Lệ Phương: “Mệt không? Nghỉ ngơi sớm đi?”

Cô không thể từ những câu hắn nói suy ra được manh mối nào, chỉ có thể suy đoán trong nguyên tác tình cảnh nhà họ Ân quá mức thê thảm, chỉ còn lại mẹ Ân cùng với Ân Tiểu Hổ bị què chân, cho nên sau Ân Tú Thành nghe tin hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về. Mà bây giờ người nhà họ Ân đều tốt, hắn tuy rằng rất nhớ người nhà, nhưng họ vẫn ổn nên hắn rất yên tâm, không cần phải vội vàng như vậy?

“Cục công an có phân phối phòng ở cho tôi, hai ngày nữa cô mang theo con chuyển qua đi.” Ân Tú Thành kéo chăn trên giường nhỏ ra nằm lên.

Triệu Lệ Phương vừa mới cảm thấy buồn ngủ bỗng chốc tỉnh táo lại. Cô đã sớm muốn rời đi nơi này, ở nông thôn khắp nơi đều là ánh mắt cùng lỗ tai (ý là nhiều bà thím nhiều chuyện), rất nhiều người có tư tưởng bảo thủ, thích nhất là vung tay múa chân với người khác.

Nếu đến lúc cô muốn ly hôn với Ân Tú Thành, cô tuyệt đối sẽ không trở về nhà mẹ của nguyên chủ là nhà họ Triệu, nhưng mà nếu ở lại sơn thôn này tuyệt đối sẽ bị người khác nghị luận chỉ trỏ đến chết.

Nhưng đến huyện thành sẽ không giống vậy, khoảng cách giữa người với người tương đối xa, có thể giữ lại không gian riêng tư nhất định. Cô tìm một căn phòng nhỏ, đóng kín cửa mà sống, dễ dàng ôn tập thi đại học, thật tốt.

“Vậy cha mẹ làm sao bây giờ?”

“Tôi phỏng chừng bọn họ không có thói quen ở trong huyện thành, nên sẽ không ở lâu được. Có thời gian tôi sẽ đưa cha đến bệnh viện để kiểm tra chân, nếu họ không muốn ở trong huyện liền đưa họ trở về.”

Ân Tú Thành lật người, đối mặt với Triệu Lệ Phương: “Chủ yếu là Đông Tuyết đã sáu tuổi, có thể đến lớp Dục Hồng (lớp chuẩn bị để vào lớp một). Tiểu Phượng và Tiểu Hổ cũng hơn bốn tuổi rồi, có thể đưa đến nhà trẻ của cơ quan, cô cũng có thời gian đi làm.” Hắn dừng một chút lại nói, “Cô muốn đi làm sao?”

Tác giả có lời muốn nói : Ân Tú Thành lấy ra cuốn sổ nhỏ:

Một, mặt của vợ là thật, không có vấn đề, hơn nữa cảm xúc rất tốt.

Hai, lần sau tìm cơ hội, kiểm tra dấu hiệu trên người vợ có còn hay không.

Ba, vợ nói trong lòng chỉ có ta, nhưng mà khi nhìn thấy ta xuất hiện, trong mắt cô ấy chỉ có kinh ngạc không có tình yêu, không có vui mừng. Vợ là kẻ lừa gạt.