Chương 4-3
Ân Tú Thành nằm lỳ ở trên giường, một bàn tay chụp Ân Tiểu Hổ, một bên quay đầu nhìn Triệu Lệ Phương.
Lúc này Triệu Lệ Phương hoàn toàn thả lỏng, khoé miệng đuôi lông mày đều mang theo nụ cười ôn nhu.
Ngọn đèn hôn ám, hai tay của cô giao nhau đặt dưới cằm, ánh mắt nhu hoà nhìn bọn họ. Da trắng như tuyết, mi mắt như vẽ, cả người như là khối bạch ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, toàn thân như được phủ một tầng ánh sáng nhu hoà, không có một tia tì vết nào.
Động tác của Ân Tú Thành hơi ngừng lại, dùng ánh mắt thật sâu nhìn cô, quay đầu lại đem ba đứa nhỏ đang phản kháng trấn áp.
Ba đứa nhỏ đi ngủ sau khi cười đến mệt mỏi.
Ân Tú Thành đem ba đứa nhỏ sắp xếp ngay ngắn trên giường lớn lại đắp chăn cho bọn nó xong xuôi.
Trong phòng rơi vào cảnh trầm mặc, yên lặng.
Triệu Lệ Phương hắng giọng một cái : “Tôi ngủ trước.” Cô cũng không tính có tình cảm khúc mắc gì với nhân vật phản diện, người đàn ông chắc chắn sẽ yêu nữ chính - cô căn bản không cần.
Ân Tú Thành nhìn cô một cái, xoay người đi ra cửa. Rất nhanh, trong viện đang yên tĩnh vang lên tiếng nước tí tách.
Triệu Lệ Phương nhẹ nhàng thở ra, vội vàng thay quần áo. Có ba đứa nhỏ ngủ cùng nên cô nghĩ chắc hắn cũng sẽ không làm cái gì. Nhường giường nhỏ cho hắn ngủ đi!
Ngay mai sẽ đặt một cái giường trong gian phía nam, để cho Ân Tú Thành ngủ bên đó. Nuôi dưỡng trẻ nhỏ vất vả, bọn nó có thể thức giấc vào buổi tối, đại bộ phận đàn ông đều không thích, Ân Tú Thành hẳn cũng sẽ không phải trường hợp ngoại lệ.
Nhắm mắt lại, tinh thần hoàn toàn tỉnh táo lại không có chút nào buồn ngủ.
Triệu Lệ Phương nghe thấy tiếng bước chân đi vào đông phòng, nghe tiếng đóng cửa phòng, nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở đầu giường.
Thật lâu cũng không nghe thấy tiếng bước chân vang lên, rốt cuộc Triệu Lệ Phương cũng nhịn không được mà mở to mắt, lập tức bị gương mặt gần ngay trước mắt làm cho giật mình hoảng sợ.
Tác giả có lời muốn nói: nam chính không trùng sinh, nhưng do nghề nghiệp của hắn đặc thù nên hắn phi thường nhạy bén.
Chương 5-1
Triệu Lệ Phương vừa mở mắt đã nhìn thấy mặt Ân Tú Thành gần trong gang tấc.
Hắn cách quá gần, ngay cả giọt nước trên mặt cùng sợi tóc ngắn ướt sũng trên trán cũng có thể thấy rõ ràng. Có hơi nước ẩm ướt từ trên người hắn toả ra, mang theo hơi thở xa lạ tràn ngập không khí, đem cô bao phủ bên trong.
Bởi vì cách quá gần nên làm cho gương mặt vốn dĩ đã tuấn tú càng khiến cho người ta kinh tâm động phách. Nhất là cặp mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi nhướng lên, mang theo sắt nhọn làm người khác kinh sợ chăm chú nhìn Triệu Lệ Phương.
“Hôm nay anh ngủ bên kia đi.” Thân thể Triệu Lệ Phương ở dưới chăn trở nên cứng ngắt, trên mặt lại ra vẻ trấn định, dùng giọng điệu bình thường ý bảo Ân Tú Thành đi qua giường nhỏ ngủ.
Ân Tú Thành nhíu lông mày, hai tay chống xuống giường, nhìn xuống gương mặt vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ.
Đây là vợ hắn, là người phụ nữ vì hắn sinh dục ba đứa con, là người đã dùng bờ vai nhỏ bé của mình nâng đỡ toàn bộ nhà họ Ân khi hắn lâm vào khốn cảnh.
Bởi vì công việc của hắn có tính chất đặc thù, sau khi hắn gửi báo cáo kết hôn, tư liệu của cô đã được tổ chức thẩm tra một cách chi tiết, rõ ràng.
Mà sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ trở về quân đội, mọi tình huống ở nhà họ Ân đều được báo cáo chi tiết trong tập hồ sơ đặt trước mặt hắn. Trong đó đặt một xấp giấy thật dày, ghi chép trọng điểm về hành vi của vợ hắn Triệu Lệ Phương.
Ân Tú Thành dùng một buổi tối đem tư liệu xem lại nhiều lần thật kỹ, thế cho nên tuy rằng bốn năm năm không gặp nhưng hình tượng người vợ này cũng thật rõ ràng trước mặt hắn.
Cô thay đổi rất rõ ràng, ranh giới của sự thay đổi này là lúc biết tin hắn hi sinh.
Trước khi có tin hắn hi sinh, chẳng sợ cô đã vì hắn sinh con dưỡng cái, cô vẫn như cũ tồn tại bất mãn đối với cuộc hôn nhân này. Bởi vì hắn quanh năm không ở nhà, bởi vì hắn đem tiền đều gửi cho cha mẹ, cô không có cơ hội ở trong đó rút ra một ít nào đó để giúp đỡ nhà mẹ đẻ, bởi vì cha kiên trì không chịu hưởng thụ đãi ngộ không đi làm cũng có thể nhận công điểm, làm cho cô cũng phải đi làm vất vả…
Cô dùng mánh lới để nhàn hạ, không làm tốt việc nhà, cũng không toàn tâm chăm sóc con cái, tất cả đều giao cho cha mẹ chồng. Việc thích nhất là làm quần áo mới, mua dây buộc tóc kẹp tóc xinh đẹp, sau đó mặc ở trên người đến cửa thôn nói chuyện phiếm, hấp dẫn ánh mắt của đàn ông lẫn phụ nữ trong thôn. Những tên du thủ du thực trong thôn vụng trộm trêu chọc cô, cô liền cảm thấy rất vui vẻ.
Tuy rằng hắn chỉ cùng người vợ này sống chung không đến mười ngày nhưng là hắn đã sớm có sự hiểu biết khái quát, hành động của cô không nằm ngoài dự đoán của hắn. Cô chính là một người phụ nữ nông thôn, tầm nhìn của cô do quá trình trưởng thành quyết định, cô chính là một người như vậy.
Đây là lựa chọn của hắn. Hắn không vì đều này không vui nhưng cũng không vì vậy mà hối hận. Hắn tuỳ thời đều có khả năng chết đi, cô có thể vì hắn mà sinh hạ ba đứa con, làm cho cha mẹ hắn được hưởng niềm vui con cháu sum vầy cũng đã đạt được mục tiêu cưới vợ của hắn.
Nhưng mà sau khi tin tức hắn hi sinh truyền đến, cô tỉnh lại sau hai ngày mê mang, cả người cũng thay đổi, như trở thành một người khác, trở thành người mà Ân Tú Thành cũng không thể tin.