Chương 11: Chương 6-1

Chương 6-1

Lớp Dục Hồng tương đương với lớp cơ sở, là lớp mầm non trước khi chuẩn bị lên tiểu học, chế độ giáo dục là một năm. Trong thôn không có lớp Dục Hồng, càng không có mẫu giáo (giống giữ trẻ), chỉ có thôn phía trước hoặc lên thị trấn mới có. Cho nên đại bộ phận trẻ con chưa đến tuổi đi học ở trong thôn đều ở nhà, bình thường là chạy khắp núi đồi, hoặc phụ giúp chút việc nhà.

Triệu Lệ Phương không muốn ba đứa con mình giống những đứa trẻ trong thôn, cho nên đã bắt đầu dạy chữ cho Ân Đông Tuyết.

Nguyên chủ không biết chữ, nhưng cô đã sớm có chuẩn bị, lúc mới đến thế giới này liền chủ động gia nhập lớp xoá nạn mù chữ, để có một giải thích hợp lý cho sự thay đổi này.

Dù Triệu Lệ Phương cố ý khống chế khả năng của mình, nhưng với sự phụ trợ của những người phụ nữ không có tâm học tập cô giống như là một thiên tài. Chủ nhiệm hội phụ nữ phụ trách xoá mù chữ cùng với thanh niên tri thức quả thực đã khen cô thành một đoá hoa, qua miệng bọn họ, trên dưới toàn thôn đều biết nhà họ Ân có cô con dâu không chỉ xinh đẹp lại còn thông minh, học đọc học viết đều rất nhanh.

Sau này cô còn cố ý lúc đại đại đội trưởng đọc báo thì mượn đọc nửa ngày, đọc cho mấy người phụ nữ nhiều chuyện một số tin tức mới mẻ để chứng minh trình độ của mình.

Cho nên Triệu Lệ Phương dạy chữ cho Ân Đông Tuyết, cha Ân mẹ Ân căn bản không thấy kỳ lạ, còn cảm thấy thập phần may mắn.

Nghen được Ân Tú Thành nói chuẩn bị cho ba đứa nhỏ đến trường, biểu tình trên mặt liền nhu hoà. Thời gian ba năm, cô cùng ba đứa nhỏ thật sự đã sinh ra tình cảm. Cô chân tâm thực lòng hi vọng bọn chúng có thể tốt hơn; cho dù cô rời đi, cũng muốn bọn chúng trở thành người ưu tú, có được tương lai tốt đẹp.

Về phần đi làm, Triệu Lệ Phương dĩ nhiên muốn đi. Tuy rằng hiện tại cha Ân mẹ Ân đã đem tiền bạc trong nhà cho cô quản lý, nhưng dù sao đó cũng là tiền của nhà họ Ân. Nếu có công việc ổn định, về sau dù cô có ly hôn cũng có nguồn kinh tế ổn định.

Cô ngồi dậy, cầm đèn dầu thổi tắt rồi đặt lại.

Cái đèn này là cái bình do mẹ Ân xin của thầy lang, khoắc trên nắp bình một cái lỗ, xoắn hai sợi bông làm bấc đèn, tự tay làm được đèn dầu hỏa.

Dầu hoả ở thời đại này là thứ tốt, phải dùng phiếu mua, tất cả mọi người đều không nỡ dùng.

Ân Tú Thành nằm trên giường nhỏ, được ánh sáng nhàn nhạt trên cửa sổ dán giấy chiếu đến, đó là ánh trăng bị cửa sổ giấy ngăn bớt bên ngoài. Hắn quay lưng lại với chút ánh sáng ấy, ai cũng không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Ngủ đến nửa đêm, Triệu Lệ Phương cảm giác được bên cạnh có động tĩnh, đưa tay sờ, quả nhiên là Ân Tiểu Phượng đang duỗi chân. Đây là muốn tiểu tiện rồi.

Ân Tiểu Phượng cùng Ân Tiểu Hổ còn nhỏ, không nín được, cô cũng có thói quen lúc nào cũng chú ý động tĩnh của bọn nhỏ, đưa bọn chúng đi tiểu. Cô lấy áo khoát trên đầu giường bao Ân Tiểu Phượng vào lại bế cô bé dậy, mang giày đi đến cuối giường, chỗ đó có đặt một cái bình gốm. Sinh hoạt ở đây ba năm, không cần đốt đèn cô cũng biết được vị trí cần đến.

Đem Ân Tiểu Phượng đặt về ổ chăn, Triệu Lệ Phương nửa quỳ trên giường muốn ôm Ân Tiểu Hổ ra. Chỉ cần một đứa trong cặp sinh đôi buồn tiểu, một đứa khác cũng có nhu cầu giống vậy. Bất quá, vì Ân Tiểu Hổ cách Ân Tiểu Phượng nên động tác của cô có chút tốn sức.

Bên người có một đôi tay vươn ra, thoải mái đem Ân Tiểu Hổ bế dậy.

Cách quần áo mỏng manh, nhiệt độ cơ thể đàn ông cùng với cơ bắp căng lên do phát lực chạm vào Triệu Lệ Phương, làm cô căng thẳng trong nháy mắt. Người này đứng dậy lúc nào, làm sao mà không phát ra một chút tiếng động nào lại xuất hiện bên người cô?

Trong phòng rất tối, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng người đàn ông đi đến cuối giường, nghe được tiếng Ân Tiểu Hổ hừ hừ trong vô thức cùng với tiếng nước, sau đó người đàn ông lại đi trở về.

Lần này Triệu Lệ Phương đặc biệt lưu ý, Ân Tú Thành đi đường quả thật không phát ra tiếng động! Chẳng lẽ quân đội còn huấn luyện cái này?

Gà gáy lần thứ hai, Triệu Lệ Phương thức dậy.

Cô kiểm tra chăn của ba đứa nhỏ, dịch góc chăn cho bọn chúng, liền bắt đầu rời giường mặc quần áo.

Giường nhỏ dưới cửa sổ không có động tĩnh, Triệu Lệ Phương đến gần nhìn thì mới phát hiện chăn trên giường được gấp một cách chỉnh tề, ngay thẳng mà người nằm trên này cũng không thấy đâu.

Cô thắt bím tóc, đi ra cửa đã nhìn thất trong phòng bếp có ánh lửa. Một thân ảnh thon dài ở trong sân đang … luyện võ?

Triệu Lệ Phương rửa mặt như mọi khi sau đó lại chuẩn bị cho cha Ân mẹ Ân một bình nước ấm.

Ân Tú Thành đã cắt khoai lang bỏ vào nồi, cô chuẩn bị xào thêm hai món ăn, chung quy thì nhân vật phản diện trở về đối với cái nhà này là chuyện vui. Nếu cô đã mang cái nhãn là rất yêu Ân Tú Thành thì không thể đối xử thờ ơ được.

Cô xoay người ra cửa, đi qua ngõ nhỏ đến giữa thôn đến nhà Lý Trưởng Căn chuyên làm đậu hủ mua một mao đậu hủ, đựng trong khay làm bằng cây cao lương bưng về.

Triệu Lệ Phương có thể làm ra hơn mười món bằng đậu hủ. Nhưng mà với điệu kiện hiện tại, thịt không có, mỡ không nhiều, các loại gia vị cũng không đầy đủ, cô chỉ có thể nấu một cách đơn giản nhất, đi qua góc sân hái hai đọt tỏi non, chuẩn bị một thìa tương nhà làm làm một món đậu hủ tương.

Tuy rằng thiếu gia vị, nhưng may mắn cô có linh thuỷ, cho nên hương vị cũng không tệ.

Lại xào một đĩa cải thảo, trộn củ cải thái sợi, xào ba quả trứng gà xem như gom đủ bốn món.

Chờ Triệu Lệ Phương nấu xong đồ ăn, Ân Tú Thành cũng đã thu thập xong cho ba đứa nhỏ. Chỉ là hai bé gái đều có chút không vui, bĩu môi nhìn cô.

Triệu Lệ Phương vừa ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, thiếu chút nữa nhịn không được bậc cười ra tiếng. May mà cô nhìn thấy hai đôi mắt phượng tương tự nhau mang đầy bất mãn, kịp thời khống chế được biểu cảm của mình.