Khi Diệu Anh đang còn chưa biết giải thích ra sao thì từ dưới lòng đất một đạo tin tức bay lên không trung. Nó di chuyển tới gần khiến cho tất cả các đế tử lẫn bán đế tử đều bị hấp dẫn mà quay lại quan sát.
Đạo tin tức vỡ ra thành một màn sáng. Đây là ấn ký hình ảnh ký ức do Thiên Cường tạo ra. Ấn ký kia phản chiếu hình ảnh Thiên Cường giết đi Lạc văn hình thú rồi hấp dấu ấn lạc văn từ Lạc văn hình thú.
Diệu Anh la lên một tiếng thất thanh :
“Đừng. Đừng mà….”
Diệu Anh nước mắt như chực trào. Bao hy vọng của nàng theo hành động của Thiên Cường mà tan biến..
Giọng Thiên Cường cất lên lời xin lỗi. Những âm thanh đó như những tảng đá lớn ném vào mảng ký ức của Diệu Anh.
Diệu Anh thều thào như không thể tin vào sự thật :
“Không…”
“Không thể nào….”
“Không thể nào…”
Trước đây không lâu cuộc sống Diệu Anh vốn chìm trong bóng tối. Bao hy vọng rồi thất vọng đã khiến nàng rơi vào vực sâu tối tăm.
Ngày mà Diệu Anh thất bại trong việc cố gắng thức tỉnh lạc văn đã khiến nàng gần như tuyệt vọng. Thế nhưng cuối cùng Thiên Cường đã thắp lên cho nàng một ngọn lửa hy vọng. Thiên Cường đã chỉ cho nàng bao điều hay, đốt xử với thật tốt với nàng để bù đắp những lỗi lầm gây ra với nàng. Thậm chí còn hứa hẹn khiến cho nàng thêm hy vọng.
Vậy mà giờ đây tận mắt Diệu Anh thấy chính Thiên Cường đã lừa dối mình và hấp thụ Lạc văn hình thú. Thiên Cường đã trực tiếp phá nát đi hy vọng trong tim nàng.
Bởi vì Diệu Anh đặt niềm tin hy vọng rất rất nhiều. Thế nên khi hy vọng vỡ tan khiến nàng thất vọng càng thêm lớn.
Diệu Anh phun ra một ngụm máu rồi lảo đảo người đứng không vững. Nàng tuyệt vọng tới mức gần như không muốn sống nữa.
Tuấn Đăng thấy thế hoảng hốt đỡ Diệu Anh :
“Muội muội. Muội không sao chứ?”
Âm thanh của Tuấn Đăng vang lên trong đầu Diệu Anh. Âm thanh của sự quan tâm lo lắng, của niềm tin hy vọng, tự hào,.. của cả một gia tộc Đế vương vang lên trong đầu nàng. Những ấm thanh đó gợi ra hình ảnh mẫu thân, phụ thân hiện hữu trong tâm trí Diệu Anh.
Diệu Anh nhìn thấy nơi trời cao là ánh mắt hy vọng của phụ thân, mẫu thân dành cho mình. Ánh mắt của hàng trăm Quận chúa đang dõi theo mình. Ánh mắt trong ngóng của hàng ngàn vạn tộc nhân Công tôn gia đang nhìn bản thân mình…
Giong Tuấn Đăng vang lên :
“Muội muội. Muội sao rồi?”
Giọng nói đầy quan tâm lại tiếp tục vang lên càng thắp lên cho Diệu Anh ngọn lửa sự sống. Nàng mới cảm nhận được thực sự gia tộc mới là nơi nuôi dưỡng, quan tâm tới mình. Nàng cần phải có trách nhiệm gánh vác gia tộc…
Diệu Anh càng nghĩ về gia tộc thì càng không cho phép bản thân mình gục ngã :
“Ta nhất định sẽ không gục ngã.
Ta nhất định sẽ đứng lên.
Ta nhất định sẽ phải sống.
Ta nhất định sẽ sống….”
Diệu Anh đã thắp lên ngọn lửa hy vọng từ đáy vực sâu. Những thứ không thể giết chết ý chí sinh mệnh của nàng sẽ khiến ý chí của nàng thêm mạnh mẽ hơn.
Những lời nói, những hình ảnh, những lời thề của Thiên Cường lần nữa vang vẳng trong đầu của Diệu Anh. Nàng chắc chắn là Thiên Cường đã lên kế hoạch từng bước lừa gạt bản thân mình.
Diệu Anh cảm thấy mình là một con ngốc khi bị kẻ khác lợi dụng, lừa gạt. Nàng đã đặt niềm tin và đánh cược một lần. Kết quả là nàng đã thất bại khi ma vương xảo trá đã lừa gạt mình, lừa gạt Công Tôn gia tộc.
Những lời thề thốt đảm bảo của bản thân với gia gia lại khiến Diệu Anh thêm đau nhói. Nàng phẫn hận vô cùng.
Diệu Anh gào thét trong lòng :
“Ma vương Chiến thần viện.
Ta hận ngươi.
Ta sẽ giết ngươi.
Ta sẽ băm thây ngươi thành trăm vạn mảnh.
Ta sẽ nhuốm máu ngươi để trả thù này”
Diệu Anh ngẫm lại ngay từ ngay đầu tiên gặp Thiên Cường đã không hề tốt với bản thân mình chút nào. Ma vương kia ra tay không chút lưu tình. Thế mà nàng lại đặt niềm tin lên một kẻ bị ổi, vô sỉ, nhẫn tâm,…
Diệu Anh ngửa mặt lên trời gào thét :
“Aaaaaaa. Ta sẽ giết người
Ta muốn có sức mạnh. Graooooo…”
Trong biển ý thức của Diệu Anh, cỗ hận ý oán niệm trào dâng cuồn cuộn. Nó khiến cho cả thức hải như xuất hiện cơn bão lớn. Hận ý, oán niệm bùng cháy lên như muốn đốt cháy cả thức hải. Bởi chúng đã rơi vào trạng thái thăng hoa tạo nên sức mạnh năng lượng.
Sức mạnh năng lượng tràn ra khắp cơ thể Diệu Anh. Chưa bao giờ nàng cảm nhận rõ được năng lượng lưu động trong cơ thể lớn đến thế. Ý chí khao khát sức mạnh khiến nàng xuất hiện ý nghĩ mở ra toà động thiên thứ 10.
Kinh vương lạc văn trên trán Diệu Anh theo ý chí của nàng mà thức tỉnh rực sáng. Những người bên ngoài nhìn vào Lạc văn như thấy hình ảnh của một nữ binh binh kỵ tượng một mình trên chiến trường với trăm ngàn địch nhân xung quanh. Nữ binh cưỡi tượng đạp bước xông về phía trước mà bình loạn. Bất cứ kẻ nào đứng ra ngăn cản đều bị nó giẫm bẹp dí dưới chân. Nữ binh kỵ tượng tung hoành giữa chiến trường mà không ai có thể ngăn cản nổi. Tất cả đều bị mình nó san phẳng ủi bằng…
Lạc văn của Diệu Anh phóng xuất ra dấu ấn lạc văn chảy tới đỉnh đầu của nàng. Nơi điểm nàng lựa chọn khai mở động thiên thứ mười chính là huyệt Bách hội.
Hiện tại đã không gì có thể ngăn cản Diệu Anh quyết tâm mở động thiên thứ 10. Sự quyết tâm cộng với năng lượng bất thường lưu động trong cơ thể tiếp thêm cho nàng động lực mở ra động thiên thứ mười.
Trên đầu Diệu Anh hiện lên ba cái vòng tròn màu xanh tượng trưng tam cấp nghịch thiên chiến lực. Sức mạnh của nàng đang dần tăng lên một cách chóng mặt. Điều đó khiến vòng tròn mờ ảo thứ tư hiện lên rồi hoá thành rõ ràng chân thực như ba vòng khác..
Dưới sự tác động của rất nhiều yếu tố thì toà động thiên thứ mười của Diệu Anh rốt cục cũng đã khai mở thành công chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn. Điều đó khiến cho sức mạnh nàng tăng lên cho tới khi trên đầu xuất hiện vòng tròn màu xanh thứ 5.
Toà động thiên thứ mười chính là mốc đánh giá so sánh giữa những kẻ có tiềm năng cấp đế trở lên. Nó là ước mơ mà bất kỳ nhưng ai theo đuổi Lạc tu hệ thống đều hướng đến.
Sau khi thành công mở toà động thiên thứ mười thì cơ thể Diệu Anh bỗng phóng ra hận ý thao thiên, oán khí ngút trời. Cỗ sức mạnh đầy sự oán hận quét ra xung quanh bao trùm luôn tất cả các đế tử.
Những đế tử xung quanh đều hốt hoảng khi cảm nhận được cỗ hận, cỗ oán niệm hơn trời biển của Diệu Anh. Việc tới nước này thì bọn họ đã tin việc Diệu Anh bị lừa là sự thật.
Các đế tử này đều hiểu từ xưa tới nay các đời Quận chúa của Công Tôn gia đế tộc chưa từng có Quận chúa nào nổi bật. Sức chiến đấu của họ thậm chí còn thua cả Thánh cấp lạc văn.
Vậy mà Diệu Anh hận ý phá thiên lại phá lệ vượt ngưỡng sức mạnh ngoài khả năng kia. Bọn họ trong lòng đều đặt câu hỏi :
“Lạc đế hoàng lần nữa tái hiện lần nữa muốn tái hiện chăng?”
Các đế tử lắc đầu phủ nhận chuyện này. Bởi họ hiệu rất khó để có thể sinh ra một Đế Hoàng. Mà Diệu Anh hiện tại vẫn chưa hề sáng tạo ra cái gì thì càng không thể trở thành Đế Hoàng. Con đường trở thành thần đế cũng là việc chưa chắc chắn. Bởi các đời Quận chúa của Lạc thần viện đều không ai đột phá tới Chuẩn đế cả chứ đừng nói cảnh giới cao hơn.
Tuấn Đăng nhìn biểu hiện của Diệu Anh thì vui mừng. Bởi hiện tại Diệu Anh đã chạm tới cột mốc sánh ngang các đế tử. Trong lòng hắn rất mong Diệu Anh thêm mạnh mẽ để san đi phần nào gánh nặng của mình. Bởi thực sự Công Tôn gia bị áp chế đạo vận rất lớn khiến cho các thành viên không thể tiến tới cảnh giới quá cao.
Tuấn Đăng là đế cấp tiềm năng có thể. Hắn cũng có trách nhiệm giống như Diệu Anh là phải gồng gánh Công tôn gia đế tộc. Thế nhưng thời đại này sáng tạo giả cực kỳ nhiều. Một cái đế cấp tiềm năng cơ thể như hắn thật sự rất khó gánh vác cái gia tộc này, càng khó nói đến việc gánh vác Lạc thần viện. Không phải hắn không có niềm tin nơi chính bản thân mình. Mà thực sự anh kiệt ngoài kia quá nhiều…
Diệu Anh sau khi thành công khai mở động thiên thứ mười thì mở mắt ra đem đôi mắt lạnh lùng nhìn mọi thứ xung quanh. Đôi mắt nàng có rõ nét trưởng thành hơn trước đó rất rất nhiều. Bởi trong một khoảng thời gian nàng liên tục đón nhận những bài học đắt giá.
Diệu Anh vốn là một người rất coi trọng tình cảm. Cũng vì coi trọng tình cảm mà khiến nàng từng đặt niềm tin vào người khác. Thế nhưng bây giờ trở đi thì nàng không còn tin tưởng ai nữa rồi. Việc khai mở động thiên thứ mười đã đánh thức trong tâm trí nàng niềm tin về chính bản thân mình.
Diệu Anh thầm suy xét và đánh giá mọi chuyện đã qua. Nàng nhận thấy rõ Thiên Cường là một kẻ tâm cơ vô cùng lớn. Hơn nữa lại sở hữu những năng lực vượt lẽ thông thường. Điều này nhắc nhở nàng trong việc đối đầu với Thiên Cường cần hết sức cẩn thận.
Diệu Anh bây giờ đã hiểu được bản thân hiện chính là người dẫn đầu anh kiệt trong gia tộc. Vậy nên nàng cần cẩn thận và có quyết sách tốt nhất.
Bản thân Diệu Anh tự mình có thể khai mở động thiên thứ mười. Đây là sự tình mà 999 đời Quận chúa trước đó không làm được. Điều này khiến cho niềm tin về bản thân của Diệu Anh lần nữa sinh ra.
Chưa bao giờ Diệu Anh tin tưởng về bản thân mình nhiều thế này. Nàng tin rằng nàng nhất định sẽ có cơ duyên bắt lại Lạc văn hình thú hoặc những cơ duyên tương tự có thể giúp nàng phá bỏ sự trấn phong lạc văn.
Xinh đẹp trên khuôn mặt, tự tin trong trái tim, khí phách hiên ngang bất khuất trong tính cách, hơi thở của Diệu Anh khiến bấy giờ nàng mang một vẻ đẹp hấp dẫn vô cùng…
Những đế tử khác đều tiến tới chúc mừng Diệu Anh một cách khách sáo :
“Chúc mừng quận chúa trong hoạ có phúc. Dù không bắt được Lạc văn hình thú nhưng lại có thể khai mở động thiên thứ mười,…”
“Đa tạ”
“…”
Diệu Anh đáp lời một cách nhẹ nhàng. Thế nhưng trong tâm nàng đã không quan tâm tới những người xung quanh nữa rồi.
Diệu Anh nhìn về trận pháp xung quanh. Nàng đánh giá trận pháp phong thiên vẫn còn nguyên vẹn. Trong đầu nàng nảy ra ý tưởng :
“Đây là trận pháp mà ma vương kia đã bố trí. Ta sẽ dùng trận pháp này làm gậy ông đập lưng ông…”
Diệu Anh ban lệnh :
“Người của Công Tôn gia nghe đây. Sắp sếp tháo dỡ trận pháp và thu thập tàn trận”
“Rõ”
“Bắt đầu đi”
“Tuân lệnh”
Người của Công Tôn gia chia nhau ra thu thập trận pháp và tàn trận. Các đế tử khác biết đã đến lúc rời đi rồi nên tạm biệt :
“Long gia chúng ta không làm phiền Công Tôn gia nữa. Xin cáo từ”
“Xin lỗi đã không thể tiễn Long gia..”
“Hổ gia chúng ta cũng vậy. Cáo từ..”
“…”
Các đế tộc khác lần lượt rời đi. Chỉ còn lại Tuấn Đăng và Diệu Anh. Tuấn Đăng hỏi :
“Muội không sao cả chứ?”
Diệu Anh lắc đầu :
“Mọi chuyện đã qua rồi. Cảm ơn biểu ca”
“Không có gì…”
Một lúc sau Tuấn Đăng ngập ngừng :
“Về chuyện kẻ kia. Hắn là ai?”
“Hắn chính là Ma vương Chiến Thiên Cường của Chiến thần viện”
“Cái gì?”
Tuấn Đăng kinh hô. Hắn thật sự không ngờ kẻ lừa gạt Diệu Anh lại là Thiên Cường.
Tuấn Đăng thắc mắc :
“Tại sao muội lại tin Ma vương kia?
Không phải chính hắn đã bắt nạt muội. Đã hại muội ra nông nỗi kia sao?”
Diệu Anh thú thực :
“Chuyện là thế này…”
Diệu Anh kể ra một phần sự thật. Tất nhiên nàng không dám kể hết ra toàn bộ sự thật rồi.
Tuấn Đăng nghe xong thì đã phần nào hiểu ra. Hắn không trách Diệu Anh trẻ người non dạ mà chỉ trách Thiên Cường quá xảo trá, nguỵ quân tử, đê tiện, bị ổi,….
Tuấn Đăng hỏi :
“Muội định thế nào với ma vương kia?”
Diệu Anh không chút do dự đáp lời :
“Muội tất nhiên sẽ báo thù này…”
“Thế thì muội nên cẩn thân. Ma vương kia không chỉ xảo trá mà bản lĩnh không tầm thường đâu”
“Muội tất nhiên hiểu điều này…”
Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi thì Diệu Anh ra lệnh toàn bộ mọi người theo nàng trở về.
Công Tôn Phục vì chuyện Lạc văn hình thú mà mấy tuần nay đứng ngôi không yên. Mỗi ngày hắn đều đi đi lại tại cánh cửa truyền tống của Lạc thần viện để chờ đợi tin tức. Trong lòng hắn có linh cảm không tốt…
Hôm nay Diệu Anh cùng toàn bộ tinh anh đã trở về. Thấy Công Tôn phục thì tất cả đều hành lễ :
“Tham kiến gia chủ..”
“…”
Diệu Anh cũng chào :
“Gia gia. Con trở về rồi”
Công Tôn Phục đã nhận ra có chuyện không hay xảy ra rồi. Hắn gật đầu miễn lễ cho tất cả.
Công Tôn Phục hỏi Diệu Anh :
“Chuyện bắt Lạc văn hình thú sao rồi?”
Diệu Anh cúi người xuống :
“Gia gia. Con đã thất bại. Con đã bị lừa rồi”
“Chuyện này là sao?”
Diệu Anh ánh mắt không che dấu sự thù hận :
“Con muốn nói chuyện riêng với người”
“Được”
Công Tôn Phục ra hiệu cho các đệ tử về nghỉ ngơi. Bản thân hắn đem Diệu Anh trở về nhà.
Về tới nhà Công Tôn Phục nói :
“Con hãy kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ta nghe đi”
“Vâng. Gia gia. Chuyện là thế này…”
Diệu Anh sau đó kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra với mình từ thời điểm lần đầu bắt gặp Thiên Cường cho tới sau này…
Công Tôn Phục chăm chú lắng nghe. Trong lòng hắn ngập tràn lửa giận. Nếu không phải Thiên Cường là đệ tử của Chiến Thần viện thì hắn nhất định sẽ tới thế lực sau lưng Thiên Cường để dạy dỗ một bài học cho chừa thói trộm cướp, lừa gạt người rồi.
Công Tôn Phục không che giấu sự tức giận :
“Ma vương kia cậy mình có chút tài nên hành xử không coi ai ra gì cả. Có Chiến thần viện chống lưng chẳng trách gan hắn lớn tới thế…”
“Đúng vậy. Tên ma vương này là không biết sợ là gì..”
“Qua chuyện này con tuyệt đối không nên tin vào người khác nữa đâu đấy..”
“Con hiểu điều này mà gia gia…”
Bài học kia quá lớn, Diệu Anh đâu thể quên được.
Công Tôn Phục chăm sóc Diệu Anh từ nhỏ tới lớn. Hắn hiểu rất nhiều chuyện của Diệu Anh. Trong lòng hắn cảm thấy đau xót cho cháu gái xinh đẹp của mình từ trước tới giờ không được may mắn. Trong lòng oán trách ông trời bất công nhưng hắn không thể thay đổi kết quả này…
Công Tôn Phục sau đó hỏi tiếp :
“Về chuyện mẩu đá ẩn chứa tia sáng tạo vận có thể hấp dẫn Luyện Tiên giới bổn sinh linh là thật sao?”
“Là sự thật thưa gia gia”
Diệu Anh gật đầu chắc như đinh đóng cột. Lần trước khi cử người về gom tài nguyên Diệu Anh không dám nói ra bởi Diệu Anh là con người lương thiện. Nàng sẽ không làm chuyện cướp bóc trấn lột Thiên Cường vì Thiên Cường cũng đã giúp nàng khôi phục tu vi và đang giúp nàng bắt Lạc văn hình thú.
Ngoài ra Diệu Anh thấy thủ đoạn của Thiên Cường rất khó lường. Tính cách đều rất cẩn thận nên với năng lực của nàng sẽ không làm gì được Thiên Cường. Nếu để Công Tôn Gia trước đó ra tay cướp đồ của Thiên Cường thậm chí sẽ ảnh hưởng quan hệ giữa hai cái thần viện.
Thế nhưng hiện tại đã khác. Thiên Cường đã nhẫn tâm với Diệu Anh trước, lừa gạt, ức hiếp… có đủ cả. Vậy nên việc nàng báo thù là việc cực kỳ hợp lý. Chiến Thần viện sẽ không đủ lý do để dung túng cho Thiên Cường…
Công Tôn Phục trầm ngâm :
“Nếu chuyện này là thật thì khi sở hữu mẩu đá kia chúng ta sẽ có thể bắt được rất rất nhiều bổn sinh linh trong luyện Tiên giới. Tới lúc đó tinh anh của Gia tộc chúng ta sẽ trở nên cường đại hơn rất nhiều lần…”
“Con hiểu điều này. Thế nên con nghĩ chúng ta cần bắt lấy hắn bằng mọi giá”
“Ta đồng ý chuyện này. Trước tiên ta sẽ dùng danh nghĩa Lạc Thần viện để đẩy các đế tộc khác tham gia vào vụ này. Nhưng con không được tiết lộ bí mật kia đâu đấy”
“Con hiểu điều này mà”
“Tốt. Ta tin tưởng ở con. Ta sẽ giao mọi việc trong Luyện Tiên giới cho con tuỳ ý con định đoạt”
“Con hiểu rồi. Đa tạ gia gia. Lần này con sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Con sẽ không làm người thất vọng”
“Tốt”
Diệu Anh thật ra còn đánh chủ ý lên mẩu đá chứa tia sáng tạo đạo vận của Thiên Cường. Một thứ có thể hấp dẫn Bổn sinh linh của Luyện Tiên giới chứng tỏ nó cực kỳ giá trị. Thậm chí có thể giúp Diệu Anh tiến bước xa hơn trên con đường tu luyện. Thế nên nàng thầm thề xuống nhất định sẽ lấy nó được bằng.
Vì những chuyện này mà Diệu Anh sẽ không tiếc kéo dài kế hoạch lùng bắt Thiên Cường và huy động lượng lớn nhân lực của Công Tôn gia. Tất nhiên Công Tôn Phục đều hết sức ủng hộ và còn cắt cử những trận pháp sư và Kết Linh giới sư tham gia trong cuộc hành động này….
Diệu Anh sau đó tìm đến Tuấn Đăng bàn bạc kế hoạch hành động sắp tới. Mặc dù là họp bàn nhưng thực sự bọn họ vẫn không có đối sách gì tốt khi kẻ địch gian xảo như Thiên Cường chỉ biết ẩn nấp trong bóng tối rồi chờ thời cơ ra tay…
Còn Công Tôn Phục thì mở ra cuộc họp bàn với các đế tộc khác nhằm đẩy tất cả đều hướng mũi nhọn về phía Thiên Cường. Tất nhiên việc này rất thuận lợi khi Thiên Cường đã chạm tới bộ mặt của Lạc Thần viện rất nhiều lần. Bọn họ càng không cho phép kẻ ở tinh vực khác tới đây tác oai tác quái….