Chương 204: Tranh luận với Diệu Anh

Thiên Cường khởi động trận pháp khuếch đại khí tức của mẩu đá. Sau đó cùng Diệu Anh trốn trong trận pháp nằm thấp hơn mặt đất rồi quan sát ra bên ngoài.

Thiên Cường khẽ thì thầm vào tai Diệu Anh :

“Ta thấy bây giờ hai chúng ta giống như vợ chồng có chết thì cũng chôn cùng nhau đấy nhỉ”

“Ngươi câm đi. Ai muốn chôn cùng ngươi chứ. Ngươi có chết thì đi chết một mình đi”

“Haha. Xem ra con đường chinh phục mỹ nhân thật khó a. Nhưng ta nhất định sẽ chinh phục được nàng”

….

Diệu Anh phong bế tai lại. Nàng không muốn nghe Thiên Cường lảm nhảm bên tai nữa.….

Thiên Cường tất nhiên vẫn cứ lầy lội lảm nhảm với Diệu Anh. Dù Diệu Anh không quan tâm thì hắn vẫn như một chú chim hót liên mồm không để cho mồm mọc da.

Thời gian trôi đi, mặt đất lúc này bỗng có rung động nhẹ bởi một đầu Lạc văn sinh thú đang chậm rãi tiếp cận nơi này. Lạc Văn sinh thú nghi hoặc nhìn về phía trước. Một tia khí tức nguy hiểm hiện ra trong đầu. Thế nhưng sức hấp dẫn lại kéo mời khiến nó khó lòng dứt ra. Nó bước từng bước rón rén nhẹ nhàng tới gần trận pháp có mẩu đá kia.

Thiên Cường bèn thu lại mẩu đá chứa tia sáng tạo đạo rồi cùng Diệu Anh hiện thân. Hắn nói lớn :

“Tiểu nương tử. Hôm nay ta sẽ cho nàng chứng kiến bản lãnh lợi hại của tướng công nàng”

Thiên Cường mang một bộ dáng rất khoa trương. Điều này làm Diệu Anh nhăn mặt khó chịu. Nàng kiểu nói trong lòng :

“Thôi thôi. Ông đừng có mà bốc phét. Tôi thật cũng muốn xem ông ba hoa bốc phét ra sao”

Diệu Anh không đáp lại lời Thiên Cường. Nàng cũng rất tò mò xem năng lực của Thiên Cường ra sao.

Thiên Cường tích súc ngưng ra thức Đại Phá thể. Vì lấy le với gái nên hắn không tiếc rút hết toàn bộ tu lực trong cả bốn cái tu hải.

Lạc văn sinh thú đã cảm nhận được nguy hiểm. Nó cũng đem trạng thái cơ thể lên tới tốt nhất.

Thiên Cường sau khi đem Phá thể tới trạng thái mạnh nhất thì lớn tiếng nói với Diệu Anh :

“Tiểu nương tử. Hãy xem tuyệt đỉnh vũ kỹ Nhất phủ định càn khôn của ta đây”

Thiên Cường tăng tốc rồi nhảy tới Lạc văn sinh thú và phát động thức đại Phá thể.

Kèngggg

Sát phủ chỉ trong khoảnh khắc chẻ đôi đầu của Lạc văn sinh thú thành hai nửa và cắm ngập sâu vào nửa thân thể. Lạc văn sinh thú chết ngay tức khắc và hoá thành một tia năng lượng đạo vận.

Mọi quá trình xảy ra Diệu Anh đều chứng kiến. Lạc văn sinh thú bị hạ gục quá nhanh khiến nàng chỉ biết há hốc miệng nghẹn họng trân trối. Đầu sinh linh mà Công tôn gia đế tộc đã phải điều động cả 200 người nhưng vất vả mới có thể gần hạ được. Đây chính là sức mạnh mạt sát đồng giai cực kỳ dễ dàng. Ngay cả đế tử cũng rất khó tạo nên kết quả như vậy nếu chỉ dùng tới tứ cấp nghịch thiên chiến lực.

(Để Nhất Hối giải thích cho dễ hình dung sức mạnh nha.

Sức mạnh đồng giai tứ cấp nghịch thiên chiến lực mà nhân vật chính và Lạc sinh thú tạo ra như một cây gỗ. Còn ngũ cấp nghịch thiên chiến lực tạo ra như một con dao. Dao chém lên thân cây sẽ tạo ra những vết thương và có thể chém cây thành hai nửa sau một lượng lần chém.

Còn sức mạnh mà nhân vật chính rút ra hết toàn bộ bốn cái tu hải như tạo ra một cây gỗ khổng lồ. Sau khi đi Sát phủ chúc phúc thì hoá thành cây gỗ lim cứng chắc to lớn. Mà một cây gỗ lim to lớn lao sầm vào một cái cây nhỏ thì dễ dàng đánh gãy thậm chí là giã bẹp luôn. Đây chính là sức mạnh lợi hại tới đáng sợ của Tiếp dẫn lục sát thức)

Diệu Anh bây giờ mới cảm nhận được chiến lực đáng sợ của Thiên Cường. Nàng dự ước sức mạnh của Thiên Cường hiện tại đã hơn ngày trước rất rất nhiều lần. Chỉ e nếu chiến đấu với Thiên Cường bây giờ thì nàng chỉ thêm thảm.

Thiên Cường cầm dấu ấn lạc văn mang năng lượng đạo vận lạc văn tới chỗ Diệu Anh :

“Tiểu nương tử. Nàng thấy vũ kỹ của tướng công nàng lợi hại không?”

Diệu Anh dù rất phục sức mạnh của Thiên Cường. Thế nhưng nàng vẫn chống chế :

“Ngươi chẳng có chút kỹ năng gì cả. Rõ ràng nó chỉ là công phu bửa củi không hơn không kém”

“Khà khà. Cái này gọi là thực lực tuyệt đối, ra tay chính là nhất kích tất sát. Trên đời này không mấy ai làm được như ta đâu”

“Xì..”

“Cho nàng cái này nè”

Thiên Cường đưa cho Diệu Anh dấu ấn lạc văn kia. Diệu Anh không khách sáo bắt lấy :

“Cảm ơn Thiên Cường ca”

“Không sao. Vì nụ cười của mỹ nhân thì gian nan ta quyết không từ”

“Xì..”

Diệu Anh mặc kệ Thiên Cường rồi ngồi xuống hấp thụ dấu ấn lạc văn kia. Qua một thời gian ngắn thì Diệu Anh mở mắt ra. Nàng mang đôi mắt tràn ngập thất vọng :

“Lạc văn sinh thú chỉ e không có tác dụng với ta nữa rồi”

“Thế thì chỉ còn cách thử với Lạc văn hình thú mà thôi”

Diệu Anh ánh mắt có chút chờ mong hỏi Thiên Cường :

“Ngươi đủ năng lực bắt được Lạc văn hình thú chứ”

Thiên Cường nhìn thẳng vào ánh mắt đầy chờ mong của Diệu Anh. Hắn đứng thẳng vỗ ngực đầy tự tin rồi trả lời dõng dạc :

“Thưa tiểu nương tử. Tất nhiên là không”

“Ngươi….”

Thiên Cường vẫn mặt dày không chút xấu hổ nói :

“Tuy là ta không đủ năng lực bắt chúng nhưng ta vẫn có biện pháp bắt chúng”

Nghe tới đây Diệu Anh đôi mắt cũng trở nên rực sáng :

“Là cách gì? Ngươi nói cho ta nghe”

“Nương tử gọi ta tiếng phu quân. Ta sẽ nói cách của ta”

Diệu Anh khó chịu :

“Chỉ là cách thôi chứ chưa chắc là thật”

“Nếu bắt được thì nàng gọi ta là phu quân chứ?”

Diệu Anh giận dỗi :

“Ngươi toàn bắt nạt ta”

Thiên Cường cười ha hả :

“Ta đâu dám bắt nạt nương tử của mình. Cách thì ta có rồi. Nhưng muốn thực hiện lại phải nhờ đến nương tử cùng Công Tôn gia”

“Ta thì giúp được gì?”

“Nương tử có thể liên lạc được với các đế tử trong Lạc thần viện hay anh không?”

“Tất nhiên là có thể”

Nói tới đây Diệu Anh con mắt loé lên tinh quang dò hỏi Thiên Cường :

“Ý ngươi là mời bọn họ tới đó vây bắt Lạc văn hình thú rồi chúng ta làm ngư ông đắc lợi sao?”

“Đúng. Chính xác là ý này. Đôi phu tử chúng ta thật tương đồng ý hợp a”

“Ai tương đồng với kẻ tiểu nhân chỉ thích đánh lén, rình người khác sơ hở rồi trộm cướp như ngươi chứ”

“Haha. Tiểu nhân cũng không sao. Kẻ chiến thắng cuối cùng mới là người viết nên lịch sử.

Còn những kẻ mà chỉ biết đưa cái mặt ra rồi đánh nhau, rồi dốc sức liều mạng mà không biết bản thân mình, không biết sử dụng đầu óc cho rằng đó là chủ nghĩa anh hùng, bá đạo,.. chứng tỏ thể hiện bản thân bla bla thì sớm muộn sẽ hoá thành tảng đá lót đường cho kẻ khác thôi”

(Nhất Hối không thích kiểu búp bẩn cho nhân vật.

Xông lên liều mạng sắp chết rồi được búp mạnh lên???

Đánh nhau cho cạn kiệt năng lượng mà vẫn có sức đột phá hay tự nhiên tràn đầy năng lượng???

Không thà đốn ngộ còn chấp nhận được. Chứ những chi tiết kiểu kia Nhất Hối sẽ không viết)

Diệu Anh phản bác :

“Ta không tin. Thực lực mới là thứ quyết định tất cả. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi âm mưu đều vô nghĩa”

“Nương tử đúng là ngốc mà. Cái đó chỉ là những kẻ có tầm nhìn thấp, đầu óc dễ bị dắt mũi mới công nhận về điều đó thôi. Thử hỏi trước khi đạt tới thực lực tuyệt đối thì ngươi ở vị trí nào?

Hơn nữa ta nói cho nương tử biết. Trên đời này tồn tại vô vạn âm mưu, vô vạn mưu tính. Ván cờ thiên địa không phải chỉ mỗi đơn thuần thực lực là có thể giải quyết hết. Và hơn hết là không có bất kỳ kẻ nào có thể nắm giữ thực lực tuyệt đối”

“Sao ngươi dám khẳng định điều này?”

“Thế nương tử nghĩ ai là kẻ nắm giữ thực lực tuyệt đối?”

“Tất nhiên là các đời Thần đế, Đế Hoàng vĩ đại rồi”

“Nương tử đúng là ngốc mà. Thế hiện tại những Thần đế, Đế Hoàng kia đâu rồi? Bọn họ là vô địch ư? Thế cấm địa sinh mệnh là cái gì? Thần đế, Đế hoàng, bọn họ bây giờ liệu có tồn tại?”

“Chuyện này…. “

Diệu Anh ngẫm lại lời Thiên Cường thấy rất có lý.

Muốn trưởng thành trong thế giới phát triển gần như cực hạn mà không có đầu óc là điều không thể. Sẩy chân đã bị kẻ khác tính toán tới chết rồi.

Nếu Tiên Tông không quản lý, không áp Tiên lệnh xuống thì một cái Vũ khí cực đế sẽ đè bẹp bất cứ kẻ nào muốn trưởng thành. Đế tộc sẽ là bá chủ trên thế gian… Thậm chí khi một bộ tộc xuất hiện Thần đế sẽ có thể tàn sát tới diệt tuyệt một chủng tộc khác,….

Còn về sức mạnh thì Tiên Binh vô địch vẫn bị Tử chém xuống… Thiên Đế Hoàng biến mất, Thiên Đế biến mất, Tử cũng thế,…

Lạc đế hoàng không thể hoá giải nổi lời nguyền từ lạc văn…. Các Thần đế vô địch nhưng lại không dám động tới Cấm địa sinh mệnh..

Ván cờ thiên địa không phải ai thích là đánh, là tranh. Mạnh mẽ tới mấy cũng không chưa chắc đã thoát khỏi số mạng hoá con cờ…

Diệu Anh đáp lời :

“Ta không muốn tranh cãi ngươi về vấn đề này”

“Nương tử đi theo ta sẽ được mở mang tầm mắt”

“Hừ. Thật đáng ghét. Ngươi cái gì cũng giỏi. Ngươi còn giỏi bắt nạt ta nữa”

“Haha. Xem ra nương tử biết làm nũng ta rồi. Thật đáng yêu ghê”

“Cút. Ngươi nhanh nói kế hoạch của ngươi đi”

“Chuyện này cần phải từ từ từng bước mới thực hiện được. Mượn sức người tới giúp thì dễ. Vấn đề quan trọng nhất đó chính là tìm nơi thích hợp mới có thể bắt được Lạc văn hoá thú”

“Ta không hiểu gì cả hết. Ta tưởng nơi nào cũng giống nơi nào chứ”

“Không đâu. Nàng hãy đi theo ta”

Nói xong Thiên Cường kéo Diệu Anh bay lên bầu trời rồi thong dong bay lượn. Qua cả nửa ngày vẫn không thấy có cái gì cả khiến Diệu Anh nôn nóng hỏi :

“Ngươi dẫn ta đi đâu đấy”

“Ta đang dẫn phu nhân tương lai của mình đi du sơn ngoạn thuỷ, ngắm sơn thuỷ hữu tình, bồi dưỡng tình cảm. Chúng ta sẽ tới bất cứ nơi nào. Dừng chân ở đâu đó chính là nhà”

“Ngươi im đi. Ngươi không thể trả lời nghiêm túc được sao?”

“Con người nương tử thật là cứng nhắc a. Thời gian qua ở trong động quật không thấy chán sao?

Bây giờ du sơn ngoạn thuỷ thế cùng phu quân không thấy vừa lãng mạn vừa vui vẻ hạnh phúc hay sao”

“Ta thấy lãng xẹt thì có. Nếu ngươi không trả lời ta thì ta sẽ bỏ về đấy”

“Ta nghĩ nàng đã quen hơi ta rồi. Đời này sống thiếu ta sợ rất khó”

“Ngươi mà lảm nhảm nữa là ta đi thật đó”

“Haha. Thật ra ta đang đi tìm mỏ khoáng sản trong luyện tiên giới này”

“Ngươi tìm mỏ khoáng làm gì? Luyện Tiên giới cấp Chân võ chỉ có mỏ khoáng cao nhất là thượng cấp bảo khoáng. Mỏ khoáng thượng cấp bảo khoáng đâu có ý nghĩa giá trị gì đâu chứ”

“Sao lại không có ý nghĩa chứ. Nữ tử các nàng chỉ biết mỗi tới tiền bạc mà không biết giá trị của nó”

“Ta chẳng thấy nó có bao giá trị. Một vài viên tử nguyên thạch đều mua đứt được chúng. Hơi đâu mà tốn thời gian đào khoáng cơ chứ”

“Nếu như ở ngoại giới thì không có giá trị thật. Nhưng nơi này là Luyện Tiên giới. Nó mang một ý nghĩa sở hữu nguồn năng lượng dồi dào đạt gần tới cảnh giới tối cao ở đây”

“Một viên nguyên thạch còn mang lại năng lượng nhiều hơn cả một mỏ khoáng thượng cấp bảo khoáng. Mà ngươi đâu thiếu loại tài bảo này”

Thiên Cường cố giải thích :

“Vấn đề năng lượng ở đây chính là năng lượng đồng thời bộc phát ra. Ví dụ như một viên nguyên thạch phóng thích năng lượng cấp Chân vũ thì cả tháng trời mới có thể lấp đầy một khoảng không gian nhất định. Thế nhưng thật nhiều tài khoáng cấp chân vũ thì ngay lập tức chúng phát ra năng lượng cấp chân vũ liền lấp đầy khoảng không gian ấy”

“Thì sao?”

“Thì lúc đó mới có thể vận trận tạo nên sức mạnh khổng lồ trong lòng đất giam giữ lại được Lạc Văn hình thú. Lạc Văn hình thú có thể độn địa rất dễ dàng. Thế nên khi không phong toả đại địa thì cho dù mới đến cả trăm đế tử cùng vây cũng khó lòng bắt chúng được”

Lúc này Diệu Anh mới giật mình ồ ra :

“Thì ra là vậy. Ta thật sự nông cạn”

“Nương tử không biết thì theo ta. Ta sẽ từ từ chỉ cho. Nương tử chỉ cần xinh đẹp cho ta ngắm nhìn là được”

“Ngươi thôi đừng lảm nhảm nữa không. À mà sao ngươi có thể biết được nơi nào có mỏ khoáng nơi nào không thế?”

“Haha. Nàng hỏi rất hay. Phu quân sẽ hướng dẫn nàng tận tình”

Diệu Anh mặt nhăn lại. Mặc dù rất muốn tống cho Thiên Cường một cước vào mồm nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. Dù gì đi theo Thiên Cường nàng hiểu được rất nhiều điều cũng như lợi ích rất nhiều. Còn những từ ngữ Thiên Cường dùng thì mặc kệ ngoài tai là được.

Thiên Cường hướng dẫn cho Diệu Anh một chút cách nhận biết địa thế. Ở trong Luyện Tiên giới vì không có sự ảnh hưởng qua lại của đạo vận vũ trụ nên nhiều kiến thức khó có thể áp dụng được. Mọi thứ vẫn phải dựa vào linh giác nữa.

Thiên Cường chỉ vào ngọn núi phía trước :

“Ngọn núi này có thể có mỏ khoáng. Nàng ở đây chờ ta xuống dưới dò xét”

Diệu Anh chỉ khẽ gật đầu đồng ý. Thiên Cường một mạch độn thổ xuống dưới dò xét cả canh giờ liền. Kết quả là không tìm thấy gì cả.

Thiên Cường ảo não bay lên :

“Dưới đó không có gì cả”

Diệu Anh cười vui vẻ :

“Xem ra ngươi rất biết cách lừa gạt ta. Kết Linh giới sư cũng không lợi hại như lời đồn”

Thiên Cường khó chịu :

“Trong này và thực tế thế giới bên ngoài không giống nhau. Ta sẽ tìm được mỏ khoáng khiến nàng tâm phục khẩu phục”

Diệu Anh nhún vai :

“Ta chúc ngươi may mắn”

“Mà thôi. Cũng tối trời rồi. Chúng ta dừng lại đây nghỉ ngơi đêm nay ở đây đi. Phi hành ban đêm rất dễ kinh động tới phường trộm cướp”

“Hừ. Ở Luyện Tiên giới chỉ có các ngươi mới là phường cường đạo trộm cướp”

“Thế Hồ gia đế tộc tới chỗ các ngươi vây bắt Lạc văn sinh thú là tranh giành tài bảo à. Đó cũng là một loại cướp bóc đấy thôi. Trên đời này không có bao người tốt đẹp hoàn mỹ cả. Tất cả đa phần chỉ cố giấu đi vỏ bọc xấu xa và dùng lý lẽ ngôn từ hoa mỹ bao biện cho hành động không tốt của chính mình. Chỉ có một thứ tốt trên đời”

Diệu Anh tò mò hỏi :

“Nó là cái gì?”

“Đó chính là tình cảm tốt đẹp mà ta đang dành cho nàng”

“Ặc. Cút….”

“Hahaaaaa”

“Chỉ tiếc trong Luyện Tiên giới này không có dã thú. Nếu không ta sẽ trổ tài nấu nướng cho nàng thưởng thức rồi”

“Ta không cần. Nghỉ ngơi đi. Mai còn làm việc tiếp”

“Ta hiểu rồi. Tiểu nương tử ngủ ngon nha”

“Hừ”

Sáng hôm sau bọn họ lại đi tìm và dò xét. Kết quả là cả ngày hôm đó vẫn không thể tìm ra được. Dù gì mỏ khoáng cũng không dễ tìm. Nếu như cứ mọc đại trà như cỏ dại thì đâu có giá trị gì.

Hôm nay đã sang ngày thứ ba rồi. Diệu Anh cũng khá sốt ruột :

“Không biết bao giờ ngươi mới tìm được. Ta thật thất vọng quá. Thời gian trôi qua thật nhàm chán”

“Nàng đi cạnh ta du sơn ngoạn thuỷ thế này đáng nhẽ ra phải thấy lãng mạn hạnh phúc mới đúng chứ”

“Ta hạnh phúc khi ngươi không lảm nhảm bên tai ta”

“Chuyện đó là không thể rồi. Mỗi một giây phút ta phải thể hiện tấm lòng ta cho nàng mới hiểu lòng ta chứ”

“Ngươi im đi”

“Haha. Ta cảm thấy ngọn núi phía trước có thể có mỏ khoáng đấy”

“Mới có hơn mấy chục lần ngươi nói thế thôi à. Cuối cùng vẫn có cái gì đâu”

“Lần này khả năng cao sẽ có”

“Lần nào ngươi chả nói thế ”

“Được rồi. Nàng đợi đây đi. Để ta xuống dò xét”

Nói xong Thiên Cường lại lần nữa độn thổ xuống đất dò xét. Trời cuối cùng cũng không phụ lòng hắn. Nơi này quả nhiên có một mỏ khoáng.

Thiên Cường thấy thế vui vẻ quay trở lại với Diệu Anh :

“Tiểu nương tử. Ta tìm thấy mỏ khoáng rồi”

Diệu Anh vẻ mặt không tin tưởng :

“Lần này là thật á? Ngươi không lừa ta chứ”

“Tất nhiên rồi. Không tin nàng cùng ta xuống lòng đất xem sẽ rõ”

“Ta không biết độn thổ”

“Ngốc thế. Ta sẽ dẫn nàng đi”

Nói xong Thiên Cường nắm lấy tay Diệu Anh kéo đi. Diệu Anh cũng mặc kệ cho Thiên Cường tuỳ sức kéo. Đáp xuống mặt đất thì Thiên Cường ngưng ra một lớp Kết Linh độn giáp bao phủ cả người hắn lẫn Diệu Anh.

Diệu Anh tò mò hỏi :

“Đây là Kết Linh độn giáp ư?”

“Chính xác”

“Thảm nào ngươi có thể độn thổ thuỷ du một cách dễ dàng tới thế. Ta thật hâm mộ ngươi a”

“Không sao. Chỉ cần nàng muốn sau này ta sẽ bắt cho nàng một Thánh cấp sinh mệnh tằm để nàng tu luyện Kết Linh Giới sư”

“Thật ư?”

“Chỉ cần nàng sinh cho ta một hài tử là được”

“Cút. Ta không cần”

“Hahaaaa”

Thiên Cường kéo Diệu Anh một mực độn thổ xuống lòng đất. Lúc này Diệu Anh mới cảm nhận rõ sự lợi hại của Kết Linh đốn giáp khi chống được lại cả áp lực đến từ đại địa…

Diệu Anh thầm than thở :

“Kết Linh độn giáp quả nhiên lợi hại. Nếu không được tận mắt chứng kiến ta thật không thể hình dung được”

“Haha. Ta còn có thể ở trong lòng đất dò xét lên mặt đất ở một khoảng cách khá lớn nữa cơ. Thậm chí nương tử lúc tắm hay gì thì ta ở dưới này cũng thấy hết”

Diệu Anh đen mặt lại đánh mạnh vào người Thiên Cường :

“Ngươi…. Trước mặt nữ nhân ngươi ăn nói thô lỗ thế mà coi được à”

Thiên Cường miệng la oai oái. Hắn thật thích cảm giác nữ nhân mình yêu thích đánh bản thân mình. Ngày xưa Linhsan cũng như Quỳnh Liên mỗi lần trêu đùa lại đánh hắn. Thật sự khiến hắn hồi ức lại và vui vẻ hạnh phúc trong lòng.

Thiên Cường cười gian manh :

“Ta chỉ giải thích rõ ràng thôi. Dù gì thân thể nương tử ta cũng thấy qua không biết bao lần rồi. Ta thậm chí có thể khắc ra cả ấn ký hình ảnh nữa cơ”

Diệu Anh tức giận :

“Cút. Ngươi thật sự đê tiện. Ta thật sự thấy khinh thường ngươi đấy”

“Haha. Dù gì ta cũng là ma vương. Bị ổi đê tiện có là gì đâu. Haha”

Diệu Anh một mặt hắc tuyến. Nàng đánh Thiên Cường thêm mấy cái nhưng chỉ khiến Thiên Cường cười khoái trá. Điều đó khiến nàng bất lực.

“Ta nhớ là mông của nàng rất trắng đó. Ta còn suýt vỗ lên đó rồi”

“Cút. Ngươi nói nữa là ta giết ngươi đấy…”

“Khà khà..”

Diệu Anh sợ hãi trong lòng. Bởi nàng lo là đi với Thiên Cường lâu ngày thì bản thân sẽ nhiễm tính xấu của hắn mất.