Chương 203: Giúp Diệu Anh khôi phục tu vi

Lại tiếp ba ngày trôi qua, Thiên Cường lại xuất quan :

“Nương tử. Ta đi bắt Lạc văn sinh thú cho nàng nữa đây. Nàng ở nhà nhớ nấu cơm sẵn chờ ta nhé”

“Biến đi”

“Hahaha”

Thiên Cường định đi tìm Lạc văn sinh thú tiếp thì thấy tình hình với Diệu Anh thế này không ổn. Bởi nếu Diệu Anh không cất bước tu luyện tiếp thì sẽ bị bỏ rơi ở phía sau. Hắn bèn tìm những tài liệu liên quan tới sáng tạo giả từ Vũ trụ phi thuyền. Trong này còn có cả cảm ngộ của Vũ Tử và Tiểu Bạch nữa.

Thiên Cường nhận định tiềm năng Diệu Anh rất lớn. Theo sự cảm nhận của hắn thì Diệu Anh hoàn toàn có tiềm năng trở thành sáng tạo giả. Bởi ý chí và nghị lực rất lớn của nàng. Thêm nữa Diệu Anh sở hữu Kinh Vương lạc văn đã đủ cho thấy tiềm năng của nàng lớn bực nào. Bây giờ cần đầu tư tư tưởng cho Diệu Anh trước là tốt nhất. Thời gian áp chế tu luyện và tích luỹ kiến thức sẽ khiến nàng tăng tỉ lệ bùng nổ tiềm năng nếu được giải phóng…

Sau khi chuẩn bị xong tài liệu thì Thiên Cường trở về đưa cho Diệu Anh :

“Tặng nàng đấy”

“Cái gì đây?”

“Đây là những tài liệu quý mà không ai có đâu. Nàng hãy cẩn thận nghiên cứu chúng thật kỹ”

“Hừ”

Diệu Anh cầm xấp tài liệu xong thì xem sơ lược qua. Nàng chợt nhận ra sự trân quý của những tài liệu này. Tuy nhiên nàng vẫn không thể mở miệng ra cảm ơn Thiên Cường được.

Thiên Cường cũng không phiền Diệu Anh nữa mà rời ngay đi tiếp tục hành trình của mình. Cứ như thế, hắn cứ dưỡng thương xong thì đi đánh nhau với Lạc văn sinh thú. Khi bị thương nặng quá không thể chiến đấu nổi nữa thì về dưỡng thương. Hễ cứ về là hắn lại trêu chọc Diệu Anh.

“Tiểu nương tử”

“Ngươi câm đi. Đừng gọi ta như thế nữa”

“Thế ta gọi nàng như thế nào thì được”

“Ngươi đừng quan tâm ta là được”

“Ta sao có thể ngừng quan tâm nàng được. Nếu nàng không thích gọi là nương tử thì ta gọi nàng là Thiên Thần U Sầu nha”

“Cút. Ngươi đi mà gọi ngươi như thế”

“Hahahaa…”

“Tiểu nương tử xinh đẹp”

“Tiểu nương tử. Nàng không nghe lời ta nói nữa hay sao?”

“Người đừng lải nhải bên tai ta nữa được không?”

“Ta phải làm thế nàng mới biết tình cảm của ta là chân thành. Bây giờ ta mà im lặng chắc nàng sẽ tưởng ta đã quên nàng rồi. Trong khi đó trái tim ta đã khắc hình ảnh nàng rồi”

“Cúttt”

“Hahaha..”

Thời gian trôi đi nhanh, cơ thể Thiên Cường cường tráng hơn rõ rệt. Thời gian hắn có thế chiến đấu được với Lạc văn sinh thú đã tăng dần. Chiến lực tăng lên và tốc độ ngưng ra tiểu Phá thể dần được cải thiện.

Trận pháp thời gian qua vận hành vẫn luôn ổn khi chưa bị kẻ nào quấy rầy. Thi thoảng trận pháp có hấp dẫn tới Lạc văn hình thú hoặc số lượng nhiều Lạc văn sinh thú tới cùng lúc. Những lúc ấy hắn không dám tham chiến mà tìm cách đuổi chúng đi.

Thời gian này trong Nhân lạc tinh vực mọi người đều đổ xô đi tìm tung tích của Diệu Anh cùng với Thiên Cường. Thế nhưng vẫn chưa ai tìm thấy tung tích của bọn họ. Bởi khu vực Nhân lạc tinh vực trong Luyện Tiên giới cũng không hề nhỏ đâu. Tìm hai người ẩn nấp đúng là chuyện vô cùng khó khăn.

Cũng vì điều này mà dần dần xuất hiện đủ loại tin đồn. Nào là Thiên Cường đã kết hôn với Diệu Anh. Nào là Diệu Anh đã mang thai hài tử với Thiên Cường, sắp sinh hài tử tới nơi.

Đủ loại tin đồn khiến Công Tôn gia đế tộc chìm trong ảo não. Thử ngẫm nghĩ xem, nữ nhân rơi vào tay ma vương không việc xấu nào không làm trong thời gian dài thế kia thì kết cục ai cũng tưởng tượng được.

Thấm thoắt nhanh mà trôi qua thêm hơn 4 tháng trời nữa. Hiện tại Thiên Cường đã hoàn thành quá trình luyện gân của Vũ tu hệ thống. Tu vi hắn đã đột phá lên tầng 6 Chân vũ. Không gian đan điền sắp chuyển sang quá trình biến lớn khi ở tầng 7. Tương lai tới Chân vũ tầng 9 sẽ lớn tới cực hạn.

Qua rất nhiều lần rèn dũa cơ thể và đánh đổi rất nhiều tài nguyên tu luyện, cơ thể Thiên Cường đã cường đại rất nhiều lần. Hắn hiện không ngại đánh thường va chạm trực tiếp với Lạc văn sinh thú.

Tất nhiên cũng cần có Kết Linh chiến giáp,… gia trì thân thể. Chứ mà muốn cho cơ thể không dùng tu lực mà có thể sánh ngang với Lạc văn thú là điều không thể. Muốn làm được điều đó cần phải đi theo con đường Thể tu và đánh đổi tài nguyên rất rất nhiều. Thiên Cường hiện không đủ năng lực làm điều đó.

Thiên Cường khá đầu tư cho Vũ tu hệ thống do phương thức công kích chủ yếu của hắn là Hình biến Vũ kỹ. Thế nên các hệ thống tu luyện đã đột phá chậm hơn.

Ở Linh tu hệ thống, Chân tu hệ thống, Giới tu hệ thống thì Thiên Cường mới chỉ đột phá thêm một tiểu cảnh giới tương đương với Vũ giả tầng 5 mà thôi. Muốn đột phá từ trung kỳ sang hậu kỳ gian nan rất nhiều chứ không thể nhanh như vậy được.

Sát phủ là một kiện chí bảo cấp bậc cực kỳ cao. Dù nó chỉ nhận Thiên Cường làm bán chủ nhân nhưng nó sẽ không cho phép Thiên Cường nhận chủ những binh khí chênh lệch cấp bậc với nó. Và Sát phủ chỉ cho phép Thiên Cường đánh ra Tiếp Dẫn lục sát thức. Khi sử dụng các vũ kỹ khác thì Sát Phủ sẽ không chúc phúc sát thương mà sẽ tự chủ hấp thụ hết năng lượng và không cho Thiên Cường đánh ra.

Đây là nguyên nhân khiến Thiên Cường không thể nhận chủ một cái binh khí khác để nắm giữ tứ cấp nghịch thiên chiến lực trọn vẹn. Và hắn cũng không thể học tập các vũ kỹ khác. Còn về các phương thức công kích của hệ thống tu luyện khác đã trở thành bổ trợ cho Vũ tu hệ thống. Hắn sẽ không thể đạt cấp độ nghịch thiên chiến lực tối đa ở những hệ thống khác được.

Thiên Cường hiện đã có thể ngưng ra thức tiểu phá thể gần bằng với việc kẻ khác đánh thường. Đây cũng là thời điểm chấm dứt rèn luyện với Lạc Văn sinh thú.

Hôm nay Thiên Cường quyết định sẽ xuống tay với Lạc văn sinh thú. Sau khi dẫn dụ Lạc văn sinh thú tới thì hắn vẫn giữ thói quen chiến đấu với nó.

Binhh

Binh….

Thiên Cường xông tới đại chiến với Lạc văn sinh thú. Tất nhiên khi chưa đánh ra thức phá thể thì hắn chỉ có thể nắm giữ tam cấp nghịch thiên chiến lực. Trong quá trình này hắn lưu động tu lực ngưng ra thức đại Phá thể.

Hiện tại sức mạnh cơ thể của Thiên Cường đã tăng lên nhưng vẫn chưa đủ để có thể bù đắp 1 cấp nghịch thiên chiến lực. Kết quả là sau rất nhiều lần giao phong bằng đã khiến hắn lãnh tổn thương khá lớn. Máu chảy ra nhuốm đầy cơ thể, thấm đẫm y phục.

Sau khi thành công rút cạn kiệt ba cái tu hải thì Thiên Cường đánh ra thức đại Phá thể.

Kènggg

Sức mạnh đáng sợ từ đại Phá thể chém vào đầu khiến đầu Lạc văn sinh thú suýt vỡ thành hai nửa. Sát phủ cắm ngập sâu trong đầu của nó.

Thiên Cường rút sát phủ ra khiến cho Lạc văn sinh thú rơi rụng xuống. Hắn thuận tay chụp lấy thân thể của Lạc văn sinh thú rồi đem trở về.

Thiên Cường trở về đến động thì la lớn :

“Nương tử. Nàng ra đây xem phu quân mang gì về cho nàng này”

Diệu Anh thời gian này đã quen với cách gọi của Thiên Cường. Hiện giờ nàng cũng đã mặc kệ Thiên Cường thích gọi gì thì gọi.

Diệu Anh tò mò bước ra ngoài. Trước mặt Diệu Anh là Thiên Cường với thân thể ngập tràn máu me đang kéo lê một đầu Lạc văn sinh thú. Đầu Lạc văn sinh thú bị chém vào đầu gây nên vết thương nặng khiến nó thoi thóp sắp chết.

Diệu Anh đôi mắt rực sáng lên khi thấy Lạc văn sinh thú. Đơn giản là nàng rất khao khát khôi phục tu vi.

Diệu Anh nhìn Thiên Cường với thương tích đầy người. Ánh mắt của nàng tràn đầy ý nghĩ phức tạp :

“Ngươi cho ta thật đấy à”

Thiên Cường vỗ ngực :

“Đương nhiên. Đây là sính lễ ra mắt ta tặng nàng. Thấy ta đã đủ thành tâm chưa?”

“Xì. Ai thèm lấy ngươi cơ chứ”

“Haizzz. Đúng là lấy lòng mỹ nhân thật khó. Hy sinh đến vậy mà tiếng cảm ơn cũng không nhận được”

Diệu Anh vẫn ương ngạnh :

“Còn không phải do ngươi đã bắt Lạc căn sinh thú của ta. Sau đó ép ta phải thực hiện chuyện cấm kỵ hay sao?

Bây giờ ngươi bắt Lạc văn sinh thú vừa là trả lại ta, vừa là thực hiện trách nhiệm của mình. Đây là việc đúng rồi còn gì”

“Cũng hợp lý. Nhưng ta vẫn thích nàng gọi ta một tiếng phu quân hơn. Nếu nàng gọi như vậy ta sẽ cho nàng cái này ngay”

“Thế thì ngươi giữ lại mà dùng. Ta không cần”

“Hahaha. Đúng là con đường chinh phục trái tim nữ nhân thật khó a. Ta tặng nàng đấy. Không cần nói câu kia cũng được”

“Hừ…”

Thiên Cường hóa giải bí thuật Phong tu lực cho Diệu Anh :

“Nàng có thể bắt đầu được rồi đấy”

“Ừm”

Diệu Anh đi tới cạnh Lạc văn sinh thú và dùng chưởng lực đánh chết. Lạc Văn sinh thú chết đi hoá thành một dấu ấn lạc văn mang năng lượng đạo vận lạc văn tinh thuần bay tới cạnh Diệu Anh. Nàng bèn bắt lấy nó và hấp thụ.

Diệu Anh ngồi xuống bắt đầu quá trình hấp thụ dấu ấn lạc văn kia. Trên trán của nàng đã hiện lên hình ảnh một đám mây mù đỏ máu che phủ đi lạc văn của mình.

Thiên Cường tiến đến cạnh Diệu Anh rồi tập trung quan sát mọi quá trình sẽ xảy ra với Diệu Anh..

Năng lượng ẩn chứa Lạc văn tu đạo vận chu du trong cơ thể Diệu Anh rồi chảy tới lạc văn của nàng. Chúng tạo ra một cỗ lực lượng đang cố gắng xua tan đám mây mù đỏ máu trên lạc văn của Diệu Anh…

Thiên Cường cảm giác quá trình này rất khác lạ. Tuy nhiên hắn chưa thể đưa ra kết luận ngay….

Sau một giờ thì Diệu Anh thu công đồng thời mở mắt ra. Một tia hy vọng lẫn thất vọng hiện rõ trong đó.

Thiên Cường hỏi :

“Sao rồi? Lạc văn sinh thú có tác dụng chứ?”

Diệu Anh lắc lắc đầu :

“Lạc văn sinh thú chỉ giúp ta khôi phục được một thành tu vi. Chỉ e cần thêm vài đầu Lạc văn sinh thú mới có thể khôi phục được hết toàn bộ tu vi”

Thiên Cường cười :

“Có tác dụng là được rồi. Một con không đủ thì ta giúp nàng bắt mười con. Mười con không đủ thì trăm con..”

“Nhưng ta cảm giác được Lạc văn sinh thú có tác dụng không đủ để ta cởi bỏ cổ tự Cấm kia”

“Nàng yên tâm. Lạc Văn sinh thú không được thì ta bắt cho nàng Lạc văn hình thú”

Diệu Anh mang ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Cường :

“Cảm ơn ngươi nhiều”

“Haha. Không sao. Ta phải giúp nương tử của ta sớm thành vợ ta là đương nhiên rồi”

Diệu Anh gắt lên :

“Xì. Ai thèm lấy ngươi cơ chứ”

“Thế nếu ta giúp ngươi cởi bỏ hoàn toàn cổ tự Cấm kia thì nàng sẽ lấy ta chứ?”

“Cái này còn phải xem có thực sự thành công không đã”

“Thế là nàng đã đồng ý rồi à. Hehe”

“Ta đâu bảo là đồng ý”

“Haha. Không sao. Ta chờ được”

“Hừ…”

Diệu Anh lạnh lùng bỏ đi vào động bên trong. Trong lòng thấy ấm ức vì luôn bị Thiên Cường bắt nạt…

Thêm 1 tháng trôi qua, Thiên Cường cứ một vài hôm lại bắt về cho Diệu Anh một đầu Lạc văn sinh thú để nàng hấp thu. Diệu Anh qua mỗi lần hấp thụ Lạc Văn sinh thú thì hồi phục thêm 1 phần tu vi.

Toàn bộ quá trình Diệu Anh hấp thụ Lạc văn sinh thú và từng bước khôi phục tu vi thì Thiên Cường luôn tập trung tỉ mỉ quan sát vô cùng sát sao. Bởi hắn đã phát hiện ra một ít điểm không bình thường trong quá trình này. Tuy nhiên hắn không nói chuyện này với Diệu Anh…

Trận pháp trong hang động hiện đã không ngăn cản được Diệu Anh nữa rồi. Thế nhưng Diệu Anh không lựa chọn rời đi mà vẫn ở nơi này. Thi thoảng nhàm chán thì nàng ra ngoài đi dạo đó đây đôi chút rồi về ngay. Đơn giản nàng sợ có người phát giác…

Diệu Anh chỉ gửi ít tin tức cho Công tôn gia thông báo mình đang ổn. Còn những việc khác nàng cũng không muốn tiết lộ.

Chuyện này khiến Công Tôn Phục lo lắng về tin đồn đã trở thành sự thật. Trong đầu thầm hô không ổn khi nghĩ Diệu Anh đã vướng lưới tình của Thiên Cường, lại sắp sinh cho Thiên Cường hài tử, phá đi bao công sức của Công Tôn gia tộc…

Thời gian trôi qua, Diệu Anh đã thay đổi cách nhìn về Thiên Cường. Ấn tượng về ma vương đã phai mờ đi khá nhiều rồi. Tuy nhiên nàng vẫn không thể thay đổi hết toàn bộ định kiến của bản thân đối với Thiên Cường được…

Hôm nay cũng là ngày mà Diệu Anh hấp thụ xong đầu thứ mười. Diệu anh mở mắt ra, hiện tại tu vi nàng đã hoàn toàn khôi phục như trước.

Diệu Anh quay sang nói với Thiên Cường :

“Cảm ơn ngươi thật nhiều”

“Ta đã vì nàng làm bao chuyện. Nàng không thể gọi ta bằng cách khác được ư?”

“Thế ngươi muốn ta gọi ngươi bằng gì?”

“Tướng công đi”

“Ngươi nằm mơ đi. Không bao giờ”

Nghe câu nói này khiến Thiên Cường lại nghẹn ngào. Mỗi một lần Diệu Anh nói thế khiến hắn lại nhớ về Quỳnh Liên. Những kỷ niệm đó sao hắn quên được. Mối tình đầu đơn phương không hề trọn vẹn.

Trong đầu Thiên Cường vô thức đặt ra câu hỏi :

“Không biết Quỳnh Liên hiện ra sao?…”

Diệu Anh thấy Thiên Cường thất thần thì thấy áy náy trong lòng. Nàng cũng không biết nói gì nữa cả. Nàng đem ánh mắt lảng tránh sang chỗ khác.

Thiên Cường rất nhanh lại khôi phục cảm xúc. Hắn nhìn Diệu Anh rồi nói :

“Nàng không thể gọi ta là tướng công thì chi ít cũng gọi là Thiên Cường ca chứ. Dù gì công sức ta bỏ ra cũng là xương máu đó”

“Được rồi. Ta gọi là Thiên Cường ca là được chứ gì. Cảm ơn Thiên Cường ca”

“Đúng rồi. Ít ra cũng phải thế này. Nếu không người ngoài nhìn vào lại thấy vợ chồng chúng ta không tình cảm”

“Ngươi có tin là nói nữa ta đánh chết ngươi không?”

“Hahaha. Nàng đánh chết ta rồi thì không kiếm đâu ra trên đời người nào tốt với nàng như ta đâu”

“Ta không cần”

“Được rồi. Lần này ta sẽ dẫn nàng đi cùng ta bắt Lạc văn sinh thú”

Thời gian qua thật sự Diệu Anh rất tò mò không biết cách nào mà Thiên Cường lại kiếm ra được rất nhiều lạc văn sinh thú như thế. Nàng tỏ ra vô cùng thích thú :

“Ngươi nói là thật sao?”

“Đương nhiên rồi. Vợ chồng chúng ta song kiếm hợp bích thì cho dù là Lạc hình thú cũng sẽ bị chúng ta bắt được”

“Ngươi có thôi đi không. Ai vợ chồng gì với ngươi”

Thiên Cường bắt lấy cánh tay Diệu Anh :

“Hahaha. Đi thôi”

Diệu Anh giẫy cánh tay ra thoát khỏi bàn tay Thiên Cường thế nhưng không được. Nàng hiện chỉ biết phản kháng lấy lệ mà thôi. Bởi nàng thật sự rất tò mò việc Thiên Cường bắt Lạc văn sinh thú . Trong khi để bắt gặp một đầu cũng là việc không dễ dàng gì.

Thiên Cường dẫn Diệu Anh phi hành một mạch tới khu vực hắn thường dẫn dụ Lạc văn sinh thú tới. Đứng trên cao nhìn xuống khu vực này đã hoàn toàn thay đổi. Nơi đây ngập tràn dấu tích của bao cuộc đại chiến. Đồi núi nơi này đã hoá thành hoang tàn. Cây cối gãy đổ rạp khắp nơi. Mặt đất lỗ chỗ thủng khắp mọi nơi. Nói chung đã hoàn toàn biến dạng không có nơi nào lành lặn hoàn hảo như ban đầu cả.

Thiên Cường cười cười hỏi :

“Nàng biết dấu tích dưới kia ý nghĩa gì không?”

Diệu Anh gật đầu :

“Nơi này chính là nơi đã trải qua muôn vàn trận chiến gian khổ của ngươi”

Thiên Cường lắc đầu :

“Không phải”

Diệu Anh ngạc nhiên :

“Thế nó ý nghĩa gì?”

“Nó chính là minh chứng tình cảm mà ta dành cho nàng đấy”

“Ngươi….”

“Nàng cảm động thì có thể ôm ta một cái. Ta cũng không ngại chịu thiệt đâu”

“Ngươi im đi”

“Hahaha.”

Diệu Anh mặc kệ Thiên Cường rồi tò mò nhìn xuống dò xét phía dưới. Thiên Cường hỏi :

“Ta không ở dưới đó đâu mà dò xét làm gì kỹ thế”

Diệu Anh lắc lắc đầu :

“Ngươi không thấy nơi này kỳ lạ sao?”

“Có gì kỳ lạ ư? Sao ta không thấy nhỉ”

“Ngươi không thấy nơi này được bao bọc bởi một trận pháp mê huyễn sự dò xét người khác sao?”

“Hahaha”

Thiên Cường cười lớn. Diệu Anh thấy thế mắng :

“Ngươi cười cái gì?”

“Tưởng nàng thắc mắc cái gì. Đó là do trận pháp ta bố trí đó”

Diệu Anh giật mình vì không ngờ Thiên Cường đầu tư quả lớn thế. Diệu Anh cũng than thở về điều này.

Tuy là thế nhưng Diệu Anh vẫn dò xét xuống phía dưới đồng thời đầu ngập tràn nghi hoặc. Diệu Anh hỏi :

“Nơi này là nơi mà ngươi đã bắt toàn bộ Lạc văn sinh thú ư?”

“Chính xác là vậy”

“Ta đang thắc mắc nơi này có cái gì mà có thể hấp dẫn được nhiều Lạc văn sinh thú vậy nhỉ. Không chừng nếu tìm ra chúng ta có thể nhờ nó mà bắt thêm cả Lạc văn hình thú cũng nên”

“Nàng không cần phải tìm đâu”

Diệu Anh nghi hoặc :

“Tại sao?

Ngươi thông minh như thế không thấy cái này là lẽ không bình thường ư?

Phải có thứ gì đó mới có thể thu hút được Lạc văn sinh thú tới đây chứ?”

Thiên Cường cười ha hả :

“Đúng là có thứ đó thật. Tất nhiên là ta nắm trên tay nên mới có thể dẫn dụ chúng tới đây chứ”

Diệu Anh giật mình kinh ngạc :

“Chuyện này là thật sao?”

“Tướng công nàng bản lĩnh thông thiên. Chút chuyện này có là gì”

“Ta không tin”

“Vậy được. Để ta biểu diễn cho nàng xem”

Nói xong Thiên Cường kéo Diệu Anh đáp xuống mặt đất rồi ném ra một ẩn tàng châu che phủ bọn họ lại. Thiên Cường móc ra một mẩu đá nhỏ rồi cười bí hiểm :

“Là nó đấy”

Diệu Anh tò mò quan sát nó :

“Cái này là cái gì?”

“Đây là viên đá có ẩn chứa một tia sáng tạo đạo vận trong thiên địa được sáng tạo giả kích phát ra. Vậy nên nó có thể hấp dẫn được bổn sinh linh của Luyện Tiên giới”

Diệu Anh lắp bắp kinh hãi :

“Sáng tạo đạo vận ư? Chuyện này…”

Diệu Anh mất chút thời gian mới lấy lại bình tĩnh. Con mắt nàng trở nên toả sáng nhìn về mẩu đá ở trên tay của Thiên Cường :

“Ngươi cho ta xem được không?”

“Cái này thì không thể. Bao giờ nàng cưới ta rồi thì đồ vậy ta mới thuộc về nàng. Còn hiện tại là không thể”

Diệu Anh bĩu môi :

“Thế thôi ta cũng không cần xem”

Chợt Diệu Anh loé lên suy nghĩ gì đó :

“Không lẽ ngươi cũng ghi danh lên sáng tạo bia mới được Luyện Tiên giới ban thưởng cái này. Nhưng ta xem qua cũng không hề có tên ngươi”

“Chuyện về ta là bí mật. Sau này nàng mà biết hết về ta không khéo yêu ta luôn cũng nên”

“Ai thèm cơ chứ”

Mặc dù nói thế nhưng Diệu Anh lại thêm tò mò. Thiên Cường thật sự giàu có và bí ẩn. Chỉ e mẩu đá kia mang giá trị trên trời để hình dung. Luyện Tiên giới bổn sinh linh thậm chí cũng không thể so sánh được.

(Thông báo

Nhất Hối sẽ đăng truyện vào chủ nhật hàng tuần nếu như không phải đi làm vào ngày chủ nhật hoặc đêm thứ 7.

Dạo này cty nhiều việc quá.

Tăng ca sấp mặt luôn nà

Còn về việc viết truyện thì Nhất Hối hứa là trong ít nhất là 100 chương tới sẽ giữ bút lực của mình mỗi chương đều là 3k chữ trở lên. Các bạn cứ yên tâm đón đọc. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)